Tề Vân không có việc gì. Từ đầu tới cuối đều không có việc gì.
Trong kế hoạch của Dịch Thư Vân, vốn muốn Tề Vân đoạt trường kiếm sau đó đâm hắn bị thương, mưu đồ kíƈɦ ŧɦíƈɦ Quân Diệc Thần. Ai ngờ đột nhiên Tề Hàm trở về ngăn cản Tề Vân, Dịch Thư Vân mới tạm thời đổi ý, chuyển sang đâm một kiếm kia. Trên thân kiếm có cơ quan, sau khi bấm lên, trường kiếm sẽ chịu lực thu vào. Cho nên cảnh tượng Quân Diệc Thần thấy, căn bản là không có thật, ngay cả bản thân Tề Vân vào thời khắc ấy, cũng bị chuôi kiếm trước ngực mình dọa sợ ngây người.
Dịch Thư Vân xảy ra chuyện. Lúc đầu có thể không có việc gì, nhưng sau đủ kiểu trùng hợp, thì có chuyện.
Hắn vốn mạo hiểm liều mạng bị đâm một kiếm thực hiện kế hoạch lần này, thế nhưng trong suy xét của hắn, đó cũng không phải phương pháp xử lý tốt nhất. Biện pháp tốt nhất là, hắn đâm Tề Vân bị thương, Quân Diệc Thần nhìn thấy ca ca bị thương, sau đó hùng hổ phản kháng, khúc mắc tự nhiên có thể giải. Hắn từng nghe Tề Hàm nhắc qua tình huống Quân Diệc Thần, biết sau khi nó được tiêu độc, công lực cũng tiêu tán không ít, thêm nữa chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi, nếu bản thân mình có tâm đề phòng, trúng một chưởng của nó cũng sẽ không sao.
Thế nhưng Dịch Thư Vân không thể đâm Tề Vân bị thương, bởi vì thân phận của hắn. Cho nên hắn mới lùi lại cách sau, lấy chính mình làm mồi dụ.
Chỉ tiếc, kế hoạch vĩnh viễn không ngăn nổi biến hóa.
Sau khi Tề Vân nhìn thấy cảnh tượng Quân Diệc Thần khấu bái, mất đi lý trí, đoạt kiếm biến thành sát chiêu; Tề Hàm đột ngột trở về, nhìn thấy màn này hiển nhiên muốn ngăn lại; mắt thấy tất cả mưu tính thất bại trong gang tấc, Dịch Thư Vân sao có thể cam tâm buông xuôi, dứt khoát thuận nước đẩy thuyền thực thi biện pháp hữu hiệu nhất. Nhưng hắn thật không ngờ, Quân Diệc Thần xuất thân tử sĩ, ra chiêu tất chết; mặc dù công lực nó không mạnh, thế nhưng Dịch Thư Vân vốn có bệnh tim, cộng thêm Quân Diệc Thần nén giận ngưng tụ công lực suốt đời ra tay, một chưởng này, thật sự khiến Dịch Thư Vân mười phần chết chín.
Tất cả những điều trên, đều là Quân Mặc Ninh thi châm xong cho Dịch Thư Vân, nghe cảnh tượng Tề Hàm nhìn thấy và "lời khai" của Tề Vân, suy luận ra.
Phủ thừa tướng, Vô Âm Các, thư phòng.
Tề Hàm và Quân Diệc Hi ở phòng trong chăm sóc Dịch Thư Vân hôn mê bất tỉnh và Quân Diệc Thần tung một chưởng sau đó cũng hôn mê bất tỉnh, Tề Vân quỳ trong sân.
Quân Mặc Ninh rửa tay, xoay người nhìn Quân Vũ vẫn luôn không có biểu cảm gì, nói, "Ca, từ xuất phát điểm mà nói, chuyện này đúng thật là không trách được Thư Vân; bất hạnh của Thần nhi do Dịch Thiên Hành tạo nên, tuy nói cha làm con trả không đúng, nhưng nếu Thư Vân muốn dung nhập môn hạ Quân thị, Thần nhi khúc mắc không giải, liền vĩnh viễn là tai hoạ ngầm."
Quân Vũ liếc mắt nhìn đệ đệ, lạnh như băng nói, "Nếu mỗi sự kiện đều suy nghĩ từ xuất phát điểm, luật pháp Trung Châu há chẳng phải thùng rỗng kêu to? Xuất phát điểm Hàm nhi thả Lưu Giang Xuyên như thế nào? Tại sao hắn còn phải lấy thân phận đích trưởng chịu khổ đình trượng?"
Quân Mặc Ninh lập tức im lặng, trong lòng y đương nhiên biết dựa vào tính tình huynh trưởng, lần này e rằng Dịch Thư Vân có một bậc thang rất lớn phải trèo qua; có điều ấn tượng của y đối với Dịch Thư Vân không tệ, từ trình độ nào đó mà nói, tác phong làm việc của hai người thật sự có chút không hẹn mà hợp, vì vậy, Quân Mặc Ninh cũng muốn trước khi Dịch Thư Vân tỉnh dậy, tranh thủ cho hắn thêm vài phần khoan dung.
"Ca huynh nói đều đúng." Quân Mặc Ninh ủng hộ huynh trưởng vô điều kiện, "Nhưng chuyện này không thể tính toàn bộ trên đầu một mình Thư Vân, đầu tiên là Vân nhi đi tìm phiền phức, sau nữa cũng là hai người hợp kế diễn kịch, thậm chí nếu Vân nhi không mất lý trí, Thư Vân cũng không đến nỗi..."
"Ninh nhi," Quân Vũ nhìn đệ đệ ngắt lời nói, "Mỗi một lần ngươi ta vì xuất phát điểm "tuyệt đối không sai" mà tổn thương chính mình, cha khích lệ chúng ta sao? Mỗi một lần Hàm nhi vì tiên sinh ngươi vì cả nhà Quân thị bị thương tổn, ngươi dễ dàng tha thứ cho hắn sao?"
Quân Mặc Ninh nhìn ca ca, không lời chống đỡ.
Biết Dịch Thư Vân tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, sắc mặt Quân Vũ tuy tức giận, nhưng tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất. Mắt thấy sắc trời dần tối, y sắp xếp nói, "Ninh nhi, trước hết để mấy đứa nhỏ ăn cơm, ta đi Phật Đường thông báo cho cha mẹ chuyện hôm nay trước. Vân nhi quỳ bên ngoài cũng không nói nổi, học trò của mình tự mình xử lý; tối nay ta ở lại đây chăm sóc Thư Vân, tất cả... chờ hắn tỉnh rồi hãy nói."
"Đã biết, ca." Quân Mặc Ninh đứng dậy đáp.
Y xoay người vào phòng trong kiểm tra thương thế Dịch Thư Vân lần nữa, sau đó xoa xoa đầu tóc Quân Diệc Hi có chút rối bời nói, "Đừng lo lắng, ca ca ngươi không sao, hai ngày nữa liền tỉnh..."
Quân Diệc Hi đỏ mắt gật đầu, đột nhiên quay đầu nhìn cửa một chút, thấp giọng hỏi, "Tiên sinh, đại sư bá... còn giận ca ca không? Người... người còn giận nhị sư huynh không?"
Quân Mặc Ninh cười nói, "Đại sư bá ngươi nói, học trò của mình tự mình quản, chuyện ca ngươi, ngay cả tiên sinh cũng không tiện nhúng tay, thế nhưng ngươi phải tin đại sư bá ngươi, cho dù trừng phạt, cũng sẽ đúng mực. Về phần nhị sư huynh ngươi... Hi nhi, chuyện này... ngươi không trách hắn sao? Ta biết, bởi vì chuyện lúc trước, nhị sư huynh ngươi không thương ngươi như Thần nhi..."
Tề Hàm bên kia cũng xoay đầu.
Quân Diệc Hi lắc đầu nói, "Tiên sinh đã dạy, phải học buông xuống. Tiên sinh và đại sư huynh đều buông xuống chuyện Hi nhi làm sai, dạy ta, thương ta... Hi nhi biết, trong quá khứ Thần nhi bị đối đãi như vậy... nhị sư huynh tức giận cũng là đúng, huống chi, chủ ý do ca ca ra, có hậu quả gì... tất nhiên ca ca cũng đã nghĩ tới..." Thiếu niên nói, rốt cuộc vẫn nhịn không được nước mắt, rơi xuống vạt áo.
Quân Mặc Ninh cảm khái Quân Diệc Hi trưởng thành, vui mừng vỗ vai nó một cái, an ủi, "Yên tâm đi, đều sẽ tốt lên... Đêm nay ngươi và đại sư bá ở lại đây chăm sóc ca ca ngươi; Hàm nhi, ngươi mang Thần nhi về phòng, tối nay ngươi chăm sóc."
Tề Hàm và Quân Diệc Hi cùng nhau nói, "Dạ, tiên sinh."
Tề Hàm vốn còn muốn nói gì đó cho đệ đệ Tề Vân, cẩn thận nghĩ nghĩ, liền không lên tiếng nữa. Mỗi người đều cần phải chịu trách nhiệm chuyện mình làm, hắn nhớ lại cảnh tượng lúc đó, thiếu niên mất lý trí hẳn nên nhận được chút giáo huấn.
Không nói đến Quân Vũ và Tề Hàm mỗi người chăm sóc hai người hôn mê, chỉ nói Quân Mặc Ninh rốt cuộc mang theo đồng phạm Tề Vân sau khi xảy ra chuyện vẫn quỳ trong sân về phòng, thiếu niên không nói gì, chỉ tự giác quỳ xuống.
Quân Mặc Ninh tự thấy có phần thua thiệt Tề Vân, không kể trước đây ôm mục đích thế nào thu hắn nhập môn, cho dù ở môn hạ của mình, y cũng đặt nhiều thời gian và tinh lực trên người Tề Hàm hơn. Trước đây Tề Hàm nói không sai, Tề Vân lạc quan, rộng rãi, quá trình trưởng thành không có gì thất bại khiến hắn càng thêm thẳng thắn.
Cho đến nay, Tề Vân đều vô cùng che chở Tề Hàm, có lúc thân phận hai huynh đệ càng giống như đảo ngược, vì ca ca không hiểu chăm sóc chính mình mà hắn cũng cõng không ít nồi; sau đó hắn lại che chở Thần nhi, vô cùng bá đạo không cho phép nó chịu một tia thương tổn; sau khi Diệc Hi trở về, hắn đã từng thất bại, một trận roi mây đánh sư đệ ngất xỉu, cũng đánh tỉnh bản thân hắn; sau này sống chung với nhau, tuy không rõ ràng, nhưng có thể nhìn thấy hắn không được tự nhiên mà chăm sóc Diệc Hi.
Đối với một đứa nhỏ nhận được trăm vạn nuông chiều lớn lên mà nói, khó tránh khỏi sẽ có chút kiêu căng, mà Tề Vân đem tất cả sự tùy hứng phát huy trên người thân mình để tâm bảo vệ. Cho dù mình chịu chút oan ức, nhưng chưa bao giờ để trong lòng. Năm đó Tề Hàm thân thế chưa rõ đã sinh lòng yêu thích hắn, hôm nay sao tiên sinh Quân Mặc Ninh lại không như vậy?
Thấy sau khi vào cửa, Quân Mặc Ninh vẫn không nói gì, đôi tay Tề Vân nắm lại thành quyền, ngẩng đầu lên nói, "Tiên sinh, làm hại Dịch Thư Vân bị thương nặng... Người đánh ta đi..."
Quân Mặc Ninh thu liễm tâm tư, khẽ lắc đầu nói, "Ta còn nhớ ngày đó trên đường rời kinh, dường như đã nói với ngươi, gia pháp huấn trách không phải để giảm bớt áy náy trong lòng người phạm sai lầm. Dịch Thư Vân bị thương, ta đánh ngươi một trận, nhưng ngươi thật sự biết mình sai rồi sao? Lần sau gặp vấn đề giống như vậy, ngươi sẽ làm thế nào?"
"Vân nhi biết sai!" Tề Vân ngẩng đầu, trong mắt quả thật tràn đầy hối hận, "Vừa rồi quỳ ở bên ngoài, ta đã suy nghĩ, nếu không phải ta đi tìm Dịch Thư Vân, hắn chưa chắc sẽ binh hành hiểm chiêu*, lấy bản thân mình làm mồi; nếu không phải ta mất lý trí, hùng hổ doạ người, hắn cũng chưa chắc sẽ đâm ra một kiếm kia, hoàn toàn để trống phần lưng đặt dưới chưởng Thần nhi... Thần nhi bất hạnh không phải Dịch Thư Vân gây ra, là Vân nhi trút giận sang hắn; biết rõ kế hoạch của hắn sẽ làm chính mình bị thương, ta cũng chỉ xem như không thấy, vẫn theo kế hoạch mà làm; chuyện tới phút cuối cùng, ta bị hành động của Thần nhi kíƈɦ ŧɦíƈɦ lửa giận mất lý trí... Là Vân nhi chưa hề đặt sống chết an nguy của hắn trong lòng! Tiên sinh! Vân nhi thật sự biết sai, Vân nhi không phải người tâm địa hiểm ác, sau này nhất định cũng không dám xử trí theo cảm tính nữa, thỉnh tiên sinh phạt nặng!"
* Binh hành hiểm chiêu ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.Nhìn thiếu niên quỳ rạp trước người thỉnh tội, Quân Mặc Ninh đem tất cả tâm tình chôn dưới đáy lòng, chỉ nhàn nhạt nói, "Ngươi đã biết sai rồi, vi sư cũng không nói gì nữa, bốn mươi roi mây, đi thỉnh quy củ."
Tề Vân theo quy củ dâng gia pháp, thẳng thắn thản nhiên cởϊ qυầи quỳ chống trên mặt đất, gia pháp tiên sinh chưa bao giờ dễ chịu, thế nhưng hắn biết sai nhận sai, trách phạt nặng đến đâu cũng phải chịu!
"Vút... Chát!" Roi mây thứ nhất rơi xuống, Tề Vân bất thình lình gục đầu xuống, cắn môi ngăn tiếng kêu rên lao ra từ cổ họng, hai tay chống trên đất siết chặt thành quyền, tốt xấu vẫn giữ được quy củ.
Đương nhiên Quân Mặc Ninh thấy được phản ứng của hắn, mặc dù nói mình xuống tay giữ chừng mực, thế nhưng mấy lần răn dạy Tề Vân, y đều phát hiện vào thời điểm này, Tề Vân còn kiên cường hơn Tề Hàm. Đây có lẽ là lời Nhẫn Đông nói, mỗi lần Tề Hàm bị phạt, đều sợ hãi mình không cần hắn, thậm chí vượt lên trên sai lầm của bản thân.
"Chát chát chát chát chát..." Không gián đoạn quật xuống, từng vết từng vết roi sưng lên xếp hàng dày đặc trên mông Tề Vân, thiếu niên hô hấp hỗn loạn, mồ hôi lạnh như mưa, lại quật cường giữ quy củ "không tiếng động không tránh không tự tổn thương".
Bốn mươi roi, rất nhanh mà cũng rất dài, Tề Vân chỉ cảm thấy đau đớn phía sau lan ra toàn thân, nghiền nát tinh thần mê man của hắn, tựa như sau một khắc sẽ hoàn toàn tan vỡ. Hắn dùng sự tỉnh táo và lý trí còn sót lại không ngừng nhắc nhở chính mình, hắn nên chịu!
Theo đau đớn không ngừng gia tăng, toàn bộ ý chí của Tề Vân đều chỉ dùng để duy trì tia tỉnh táo cuối cùng, cho nên căn bản không đếm số lượng, cũng không biết trách đánh dừng lại lúc nào.