Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 21

Mùa hè năm Thừa Tộ thứ mười một, Giang Nam lũ lụt.

Sự thiên vị của ông trời đối với Trung Châu cuối cùng cũng có ngày kết thúc, mấy năm gần đây, thiên tai liên tiếp, trong đó đặc biệt bị lũ lụt nhiều nhất, mà sau mỗi lần lũ lụt, ngoại trừ ngập lụt vạn dặm, còn có ôn dịch hoành hành.

Trên đường lớn, ba con khoái mã một trắng hai đen đang chạy, mỗi một con đều cường tráng khỏe mạnh, xa xa đã nhìn thấy bốn vó sinh gió, như bước trên mây.

Dẫn đầu là một nam tử cưỡi một con ngựa cao to toàn thân màu đen, dáng người khôi ngô tràn đầy sức mạnh, ngồi trên ngựa như núi cao sừng sững, trong lúc nhìn xung quanh khí thế vẫn lỗi lạc, khiến người ta nhìn đã khiếp sợ.

"Hu..." Nam tử đột nhiên ghìm chặt cương ngựa, hai con ngựa một đen một trắng phía sau lập tức dừng theo như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Trong đó có một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi cưỡi trên con ngựa trắng, khuôn mặt như ngọc, tựa như chi lan, một thân trang phục bạch y ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, sống lưng thẳng tắp. Nhìn thấy nam tử dừng lại, hắn cũng không chút do dự ghìm chặt cương ngựa.


Tuy nam tử khí thế lỗi lạc, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên này lại rất ôn hòa, hắn chỉ vào cửa thành viết hai chữ "Lâm Châu" cách đó không xa nói rằng, "Hàm nhi, tối nay chúng ta liền nghỉ ngơi ở thành Lâm Châu đi."

Thiếu niên này chính là Tề Hàm năm năm trước hoảng loạn chạy ra khỏi hoàng cung lại xông nhầm vào biệt viện Quân tam thiếu, mà nam tử uy vũ chính là Sở Hán Sinh.

Thiếu niên Tề Hàm ấm áp cười, như bầu trời quang đãng sau cơn mưa phùn đầu tháng ba, giữa lông mày đều là ấm áp, hắn khống chế cương ngựa nói, "Dạ, sư phụ." lại xoay sang một thanh niên chừng hai mươi tuổi cưỡi trên con ngựa đen bên cạnh nói, "Mạc Hâm ca cũng mệt mỏi."

Thị vệ Mạc hâm khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đối với Tề Hàm ấm áp trong sáng cũng sẽ không tự chủ được mà tháo xuống mặt nạ lạnh lẽo cứng rắn. Hắn đối với việc hai người kia nói cũng không dị nghị, chỉ cung kính trả lời. Vì vậy ba người lần nữa thúc ngựa, đi về phía thành Lâm Châu.


Lâm Châu cách khu vực sông Hoài bị thiên tai chỉ có một ngày lộ trình, một đường thầy trò ba người đi tới gặp được một ít dân chạy nạn, may mà số người cũng không nhiều, thành Lâm Châu cũng có thể thu nhận được toàn bộ.

Sắp tới hoàng hôn, ba người cưỡi ngựa trên đường chầm chậm mà đi, Giang Nam mưa to, chủ yếu tình hình thiên tai vẫn nghiêm trọng hơn ở vùng lưu vực bờ sông, đối với nhà buôn bên trong thành Lâm Châu mà nói, cũng không ảnh hưởng bao nhiêu. Nhưng người trên đường tới tới lui lui, nhìn thấy ba người bất kể là quần áo hay tác phong đều hiện ra nét không bình thường đều có chút ngạc nhiên, không khỏi ném tới ánh mắt khác thường.

Cũng không lâu lắm, bọn họ đi tới cửa một tửu lâu tên là "Duyệt Lai", chưa kịp xuống ngựa, đã có gã sai vặt chuyên môn chờ dẫn ngựa tiến đến. Ba người sau khi xuống ngựa dưới sự hướng dẫn của một gã sai vặt khác mặc áo ngắn vải thô màu lam tiến vào đại sảnh.


Trong đại sảnh đang kể đại cổ* "Tam anh chiến Lữ Bố", thỉnh thoảng đưa tới từng đợt thanh âm reo hò. Người thường xuyên đến đây đều biết, "Duyệt Lai" không phải một tửu lâu, mà là rất nhiều tửu lâu, hầu như trải rộng khắp mỗi một thành thị ở Trung Châu, được gọi là "mắt xích" . Ngoại trừ không ngừng có món ăn sửa cũ thành mới, đại cổ cũng là một trong những cái đặc sắc của nó. Mỗi một thính giả gần như đều nghe qua, rốt cuộc là ai diệu bút sinh hoa, có thể viết ra nhiều câu chuyện muôn hình muôn vẻ như vậy? Chỉ là tay bút thần bí này từ đầu đến cuối ẩn nấp phía sau màn, không lộ ra bất kỳ tin tức gì.

* Đại cổ: một loại khúc nghệ của Trung Quốc.

Sở Hán Sinh đi một mạch tới quầy, lấy ra một tấm lệnh bài đặc thù, chưởng quỹ vừa nhìn, lập tức trịnh trọng đích thân dẫn ba người tới gian phòng cao nhất ở lầu ba, sau đó thức thời thi lễ xin cáo lui.
Sau khi xuống ngựa mới chính thức nhìn ra dáng vẻ của một người, sau năm năm Tề Hàm sớm đã không còn dáng vẻ mảnh mai co rúm năm đó. Thân thể hư tổn trước kia của hắn được điều dưỡng dưới y thuật cao siêu Quân Mặc Ninh đã khôi phục, từ sau khi làm việc, nghỉ ngơi, ăn uống hợp lý cùng với mở mang kiến thức, cả người giống như một gốc ngọc thụ cành lá tươi tốt, bừng bừng sức sống. Đông Pha nói, bụng có thơ văn khí chất tựa hoa, lúc này dùng trên người Tề Hàm một thân như ngọc, thật là chính xác.

Năm đó Tần Phong nhìn thiếu gia nhà hắn thay đổi từng chút từng chút một, bây giờ hắn đối với Quân Mặc Ninh đã khăng khăng một mực quyết chí thề không thay đổi.

Tề Hàm tay chân lanh lẹ giúp đỡ Mạc Hâm thu thập xong hành lý, nhìn thấy Sở Hán Sinh đang đứng trước cửa sổ. Hắn ý bảo Mạc Hâm đi nghỉ trước, đợi sau khi Mạc Hâm thi lễ xin cáo lui, mới đi tới bên cạnh Sở Hán Sinh nói, "Sư phụ, người đang nhìn cái gì?"
Sở Hán Sinh đưa mắt nhìn hoàng hôn xa xa phía chân trời, hai hàng lông mày nhíu chặt, "Ngươi nhìn mây chỗ đó."

Tề Hàm tập trung nhìn, thấy mây trắng hình móc câu phủ kín bầu trời trong xanh, hắn giật mình nói, "Là Câu Quyển Vân!"

"Xem ra, còn có một trận mưa lớn."

Tề Hàm nhìn Sở Hán Sinh nói, "Sư phụ, chúng ta chuẩn bị mọi thứ cứu trợ thiên tai ở Giang Nam, quần áo, đồ dùng hàng ngày, lương thực, hẳn là... không sao đâu..."

Sở Hán Sinh xoay đầu lại, nhìn đồ đệ hắn thu nhận vào năm năm trước, trong mắt đầy vui mừng, "Lần này cứu trợ thiên tai, có học được gì không?"

Trên khuôn mặt có chút mệt mỏi của Tề Hàm không che giấu được hớn hở, ngay cả giọng nói cũng kích động một chút, "Sư phụ, Hàm nhi học được nhiều lắm! Dân lấy ăn làm đầu, dân chúng chịu thiên tai, đồng ruộng hủy hết, người nhà ly tán, bọn họ không khỏi vì sống còn mà khủng hoảng. Lúc này, nếu có một người đáng tin cậy bảo đảm bọn họ ấm no, cổ vũ bọn họ làm tốt các hạng mục công việc phòng thiên tai giảm thiên tai và xây dựng lại sau thiên tai, thì sẽ không xuất hiện hàng loạt dân chạy nạn tràn vào châu trấn xung quanh, càng sẽ không xuất hiện thảm cảnh người chết đói khắp nơi. Cho nên lần này, chúng ta điều hòa lượng lớn lương thực, quần áo và đồ dùng hàng ngày trước khi chuyện xảy ra, ổn định lòng dân, mới không xuất hiện hiện tượng hàng loạt dân chạy nạn. Hơn nữa, sư phụ còn liên lạc với Bán Hạ thúc thúc, thuốc cũng đã chuẩn bị xong, thời tiết nóng bức, đến ngày thi thể người hoặc động vật bắt đầu thối rữa, ôn dịch liền không chân mà chạy, bây giờ có dự phòng, Hàm nhi tin tưởng, nhất định sẽ không xuất hiện loại tình huống này đâu!"
Tề Hàm nói một hơi rất nhiều, ngay từ khi lũ lụt hắn liền theo Sở Hán Sinh hối hả ngược xuôi, đàm phán với các thương nhân bán lương thực để mua lương thực, dựng lên hàng ngàn lều bạt tạm thời, cùng với thuốc thang chất chồng như núi.

Một xấp một xấp ngân phiếu tựa như giấy trắng bay đi, Tề Hàm từ sớm đã hiểu một đấu gạo một cân thịt bao nhiêu bạc bị chấn động thật sâu!

Vui mừng trong mắt Sở Hán Sinh càng dày đặc, hắn nhìn Tề Hàm từng bước từng bước lớn lên, năm năm, thời gian năm năm ngắn ngủi, thay da đổi thịt.

"Nhưng mà, sư phụ, tại sao hiện tại chúng ta phải rời đi vậy?" Tề Hàm nhìn Câu Quyển Vân càng ngày càng dày đặc ngoài cửa sổ, lo lắng hỏi.

Sở Hán Sinh kiên nhẫn nói, "Cứu trợ thiên tai dù sao cũng là việc của quan phủ, chúng ta làm hết sức mình, là vì bảo vệ hàng ngàn mạng người, nhưng không thể tranh đoạt lòng dân với triều đình, tiên sinh ngươi đã dạy, rất nhiều chuyện đều không cần kết quả, chỉ cần..."
"Không thẹn với lương tâm!" Hai mắt Tề Hàm sáng lấp lánh.

Sở Hán Sinh vui sướng cười cười, nói, "Hôm qua đã nhận được tin tức, đặc sứ triều đình cứu trợ thiên tai đã đến Giang Nam, chuyện còn lại, liền nhìn hắn rồi."

Tề Hàm gật đầu, không hỏi nhiều việc đặc sứ, như không có quan hệ gì với bọn họ, chuyện hắn cần làm còn rất nhiều, không cần phải quan tâm quá mức.

Nhìn sắc trời một chút, Tề Hàm dặn dò Mạc Hâm sắp xếp cơm tối, sau khi ba người đơn giản ăn xong, liền trở về phòng của mình nghỉ ngơi, sáng mai, bọn họ còn phải gấp rút lên đường hồi kinh.

Sắc trời tối lại, chân trời mơ hồ truyền đến tiếng sấm nặng nề. Tề Hàm bưng một chậu nước nóng, đứng ở hành lang gấp khúc nhìn lên bầu trời đen kịt như mực, thở dài trong lòng. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Sở Hán Sinh ra, thấy sư phụ quả nhiên đang chống đầu ngủ gật. Quả là mệt mỏi nha, hơn một tháng qua đấu trí đấu văn đấu võ với đám thương nhân kia, còn phải trong trong ngoài ngoài sắp xếp tốt người và vật. Tề Hàm chỉ hận chính mình còn chưa đủ năng lực trợ giúp sư phụ, cho nên, hắn chỉ có thể làm một chút việc hắn len lén học được, hắn cho rằng đó là việc thân làm đồ đệ nên làm.
Tề Hàm nhẹ bước chân, nhẹ nhàng đặt chậu nước xuống đất, quỳ ngồi xuống. Hắn ngẩng đầu nhìn sư phụ, cẩn thận từng li từng tí nâng chân trái nam tử lên đặt trên đầu gối, tháo vớ, sau đó nhẹ nhàng mà ngâm chân vào trong chậu nước nóng lạnh vừa phải...

Nước nóng kíƈɦ ŧɦíƈɦ lập tức làm Sở Hán Sinh bừng tỉnh, hắn mở mắt nhìn thấy Tề Hàm quỳ ngồi trên đất, nhất thời tức giận lan tràn, liền nhấc chân đá vào vai phải của hắn!

Tề Hàm không kịp chuẩn bị đột nhiên chịu một cú đá nặng, cả người theo quán tính bả vai hung hăng đập xuống đất, hắn ngây ngốc nằm nghiêng một bên, ngẩng đầu nhìn Sở Hán Sinh trên mặt đầy tức giận, nghi vấn và oan ức trong mắt có giấu cũng không giấu được.

Nhìn thấy hắn như vậy, Sở Hán Sinh càng tức giận hơn, một cước đá lật chậu gỗ, nước nóng đầy chậu lập tức văng tung tóe ra vẩy đầy đất, Tề Hàm cách nó không xa nên cả người đều bị ướt.
Lúc này Tề Hàm mới ý thức được, sư phụ từ trước đến nay đối xử ôn ôn hòa hòa với hắn thật sự tức giận, bất chấp toàn thân ướt đẫm nhếch nhác, cuống quýt đoan đoan chính chính quỳ thẳng người, ngửa mặt lên khẽ gọi, "Sư phụ..."

"Đừng gọi ta là sư phụ," Sở Hán Sinh tức giận chưa tiêu, hai mắt sáng ngời nhìn xuống thiếu niên quỳ dưới đất, "Ta cho ngươi làm chuyện thiếu tự trọng này lúc nào?"

Hai mắt Tề Hàm tròn tròn như mắt nai, tủi thân trong lòng tựa như lũ lụt mênh mông dần dần cuộn trào mãnh liệt, hắn cực ít khi cứng đầu cứng cổ mà nói rằng, "Người là thầy ta là trò, Hàm nhi không cảm thấy hầu hạ người rửa chân là chuyện thiếu tự trọng!"

Một tiếng sấm rền bất thình lình phá tan tầng mây, quanh quẩn giữa trời đất bao la, chấn động đến nỗi dường như toàn bộ tửu lâu đều lung lay.
Bình Luận (0)
Comment