Quân Tử Uyên thông suốt ngẩng đầu lên.
"Ta không khi quân," Hoắc Thảo Mộc khoát khoát tay, "Lúc này Ninh nhi thật sự có chuyện, nhưng ta không biết liệu có một ngày nó sẽ không uống thuốc mà khỏi bệnh không, từ đây đến đến lúc đó, không biết trận sóng gió này sẽ đi qua hay nhấc lên sóng gió lớn hơn nữa. Cho nên, Ninh nhi phải để ở phủ ta nuôi nấng, ta cũng sẽ đón cửu hoàng tử Mộ Tiêu đến, ngươi đã bằng lòng hứa, Ninh nhi dĩ nhiên phải đi theo Mộ Tiêu. Chỉ là để hai đứa bé rời xa triều cục, chuyện tương lai để tương lai rồi nói. Tử Uyên, việc này ngươi phải đồng ý."
Quân Tử Uyên không tiếng động dập đầu, sức lực to lớn như đập vào trong lòng.
Đây là Hoắc Thảo Mộc dùng xuất thân của mình giải quyết chuyện hôm nay. Tề Mộ Tiêu, Quân Ninh đại diện cho Tề Phong Vân và Quân Tử Uyên, cũng có thể là Trung Châu triều... và tiền triều Liên thị, Hoắc Thảo Mộc nuôi dưỡng Quân Ninh sao có thể chỉ lo cho thân mình?
Gia đình đế vương từ trước đến nay không có tình thân, phụ tử tương tàn, thủ túc tương đoạn, huống chi chỉ là cậu cháu.
Hoắc Thảo Mộc không tiếng động thở dài, "Mẹ con một lòng, chỗ Như Nguyệt, ngươi còn phải an ủi khuyên giải nhiều hơn. Gặp nó mấy lần, ta nghĩ nó sẽ hiểu được đại cục. Ninh nhi ở chỗ của ta, để yên lòng hoàng đế, dù sao ta cũng là cữu cữu ruột duy nhất của hắn; cũng để yên lòng phu thê các ngươi, thúc mẫu ngươi thích con nít nhất, đối xử với ngươi đã như con ruột, nhất định cũng yêu quý Ninh nhi. Dặn Như Nguyệt, yên tâm điều dưỡng thân thể cho tốt, đợi ra tháng, đến phủ ta gặp Ninh nhi, cổng viện chính phủ mở rộng."
Quân Tử Uyên cũng không nói gì nữa, ân đức phải nhớ kỹ trong lòng, còn nhiều thời gian, dù cho tan xương nát thịt, cũng phải kết cỏ ngậm vành báo đáp ân sâu.
Về phần những chuyện khác, Quân Tử Uyên y không phải thư sinh vô dụng trói gà không chặt, không có nỗi lo vợ con ở nhà, thiên hạ thay đổi, đều mang theo một nửa phong thái của y.
Còn Như Nguyệt, tất cả mọi người đều xem thường nữ tử vận mệnh nhiều trắc trở này, vì đứa bé này, mẹ của nó có thể kiên cường hơn bất kỳ cô nương nào.
"Đứng lên đi," Hoắc lão viện rốt cục phát lòng từ bi, người cũng đã đánh, tức giận cũng đã xả, đạo lý cũng thuyết phục xong, nguyên nhân cũng sáng tỏ, "Đi nhìn Ninh nhi một chút, đứa bé này thật sự không giống con nít."
Quân Tử Uyên dập đầu tạ ơn, mới đứng lên mắt liền nổ đom đóm, hai đầu gối không gì cản trở lần nữa đập xuống đất, thân thể y nghiêng một cái, ngã tiếp một cái, chỗ phía sau mới chịu bản tử vừa chạm đất, trước mắt y liền hoàn toàn đen.
"Tử Uyên!" Hoắc Thảo Mộc khẩn trương đỡ lấy y, mới phát hiện quần áo Quân Tử Uyên đã sớm bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, mặt trắng như tờ giấy. Cũng đúng thôi, quỳ hơn một canh giờ ở ngự thư phòng, sau khi đến viện chính phủ liền chịu ba mươi bản tử, lại quỳ lâu như vậy ở Hành Y đường, trong trong ngoài ngoài, ai cũng chịu không nổi.
Quân Tử Uyên nằm nghiêng người tại chỗ hòa hoãn lại, mới run rẩy nói, "Con không sao... Thế thúc... không cần lo lắng."
Đối với việc y mạnh mẽ chống đỡ Hoắc Thảo Mộc từ chối cho ý kiến, chỉ đỡ y nằm xuống nhuyễn tháp. Quân Tử Uyên nghiêng đầu, hai mắt bị mồ hôi lạnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy đứa bé im ắng nằm trong nôi.
Đây là con trai của y và Như Nguyệt!
"Thế thúc!" Bỗng nhiên cảm giác được có người đang động chạm đến quần áo của y, Quân Tử Uyên vội vã chống nửa người trên lên, chặn lại đôi tay mang theo mùi thuốc, "Không cần, thế thúc, tự Tử Uyên có thể!"
Y đã nhi lập chi niên, sao còn có thể!
Hoắc Thảo Mộc đẩy cái tay căn bản đã không còn sức lực gì của y ra, vô cùng bá đạo vén áo lên cởi quần, động tác lưu loát làm liền một mạch, "Có thể cái gì? Nhìn xem đã sưng thành bộ dạng gì rồi!" Vì che giấu sự chột dạ của kẻ đầu têu, Hoắc lão viện không tiếc tiền lấy ra thuốc mỡ lưu thông máu đánh tan máu bầm trị giá ngàn vàng, nặng nhẹ đúng mực bôi lên cái mông đã sưng tựa như đèn lồng của Quân Tử Uyên, lúc gặp phải khối cứng, còn tăng thêm sức lực, chịu thương chịu khó nhào nặn cho tan ra.
Người là dao thớt, ta là thịt cá! Quân thừa tướng giấu cái đầu đau đến mồ hôi lạnh đầy trán giữa hai cánh tay, xấu hổ và giận dữ muốn chết!
Đứa bé trong nôi đột nhiên vươn đôi tay nhỏ bé mũm mĩm vẫy vẫy, nếu nhìn kỹ, có thể thấy được động tác dọa người khi đó. Hai người bọn họ vậy mà lại cùng nằm... trần trụi trong tay một ông lão!
"Tử Uyên, có chuyện này muốn thương lượng với ngươi một chút." Để phân tán sự chú ý của Quân Tử Uyên, Hoắc Thảo Mộc vừa nhào nặn vừa nói.
Giọng Quân Tử Uyên buồn buồn truyền đến, "Thế thúc... mời nói... Ưm!"
"Ta muốn cho Ninh nhi thêm một chữ lót," Hoắc Thảo Mộc rốt cuộc cũng thu tay lại, giúp Quân Tử Uyên đắp một cái chăn mỏng, "Từ khi ra đời Ninh nhi liền không tiếng động không nói gì, ta muốn cho nó thêm một chữ "Mặc", hy vọng trầm mặc như vậy có thể giúp nó vượt qua nguy cơ lần này, tương lai cũng có thể vượt qua tất cả nguy cơ, trôi chảy trọn đời."
Quân Tử Uyên lại chống người lên một lần nữa, quay đầu nhìn lão nhân quắc thước từ ái đang nhìn đứa bé trong nôi. Mà đứa bé trong nôi, ngừng động tác trên tay, lẳng lặng chìm vào giấc ngủ.
~Hoàn~