Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 248

Chương tám. Hối lỗi

"Ngươi cũng biết mình làm việc bất lợi!" Giọng điệu Quân Vũ không che giấu tức giận chút nào, "Cửu vương gia phái cho ngươi năm trăm tinh binh, ngươi đến Tây Xuyên một tháng có thừa, kết quả đâu? Ngươi báo ta biết Nhạc Sầm vẫn còn đang trốn!?"

"Mạt tướng biết sai!" Ngoại trừ nhận sai, Hàn Túc cũng không có câu thứ hai, nhưng trong lòng vẫn mang theo một chút xíu oan ức, suy cho cùng lần này thật ra là hai người Dịch Thư Vân và Lý Sùng Đức ngầm đấu đá, lại kẹp hắn ở giữa. Thế nhưng những lời này dù sao đi nữa hắn cũng sẽ không nói ra miệng, tam ca hắn từ sớm đã dùng roi mây dạy dỗ một đám tiểu huynh đệ dưới tay. Nhiều lý do hơn nữa cũng không che giấu được sự thật đã định.

"Ba mươi quân côn!" Quân Vũ dứt khoát định phạt, tiếp đó lại tạt nước sôi vào tuyết, "Lại cho ngươi thời gian nửa tháng, nếu như không bắt sống được Nhạc Sầm, ngươi cũng không cần trở về chỗ Cửu vương gia, trực tiếp đi Vô Âm Các tìm tam ca của ngươi!"


Hàn Túc cả người đổ mồ hôi lạnh, vội vàng cúi đầu đáp, "Mạt tướng thề chết hoàn thành nhiệm vụ!" Quân côn đương nhiên đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn chính là mang theo thất bại như vậy trở về Vô Âm Các, để tam ca bị làm mất mặt biết sẽ khiến hắn chết đi sống lại!

Quân Vũ nghe tiếng hắn sang sảng cam đoan, lại vô duyên vô cớ bị nghẹn một hơi, sắc mặt càng thêm không ngại mà gọi hai binh sĩ.

Hàn Túc bị mang ra ngoài, không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng gậy gộc "bốp bốp" đánh lên người, nặng trĩu lại đâm vào lòng người. Trừ cái đó ra, chính là yên ắng không tiếng động.

Lý Sùng Đức đứng một bên âm thầm lau mồ hôi lạnh, thân là một trong những người có trách nhiệm chủ yếu trong sự kiện lần này, tướng gia đối với mình thật sự là cầm nhẹ đặt nhẹ rồi. Cái này có lẽ cũng có liên quan đến quan hệ thân sơ giữa hai bên, dù sao giữa hai người này và Quân Vũ, nhiều hơn một tầng quan hệ. Nói thật, Lý Sùng Đức đối với chuyện mình được khoan dung, giờ này khắc này, cũng không biết là may mắn nhiều hơn, hay mất mát nhiều hơn.


Trách phạt ngoài cửa vẫn đang tiếp tục, Quân Vũ bên trong dường như cũng không vội xử lý người cuối cùng Dịch Thư Vân, mà chờ Hàn Túc bị quân côn đánh xong được dìu tiến vào, ý bảo tướng lĩnh tuổi còn trẻ mặt đầy mồ hôi lạnh đứng một bên.

Trời biết Hàn Túc cảm giác mình sắp bị đánh gãy chân lúc này càng hi vọng được quỳ hơn.

Quân Vũ cuối cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Dịch Thư Vân bị y lạnh nhạt ba bốn ngày nay, không hỏi, cũng không cần hỏi, cái gì cũng đều ở trong lòng thành chủ Kình Thiên thành to gan lớn mật này.

"Về phần ngươi Dịch thành chủ..." Quân Vũ xử lý nói, "Từ hôm nay trở đi gỡ bỏ tất cả chức vụ quân chính Kình Thiên thành, đóng cửa hối lỗi. Chuyện Kình Thiên thành liền giao cho phó thành chủ, ngự tiền hành tẩu Dịch Sở Vân."

Xử lý như vậy, Lý Sùng Đức không dám nói gì, Hàn Túc càng không biết nói gì; trách phạt cách chức hối lỗi đối với người trong quan trường, có thể nhẹ, cũng có thể nặng.


Dịch Thư Vân ngẩng đầu, không phạt, không đánh, cách chức hối lỗi, lẽ nào lòng tiên sinh đã thất vọng đến mức này?! Nghĩ lại cũng đúng, tiên sinh thân làm thừa tướng một nước lại là con trưởng trong nhà, là người đoan chính cỡ nào, trung thu năm ngoái y cũng phạt nặng lỗi tự rời cương vị, bây giờ sao có thể tiếp thu tâm tư nhỏ cố ý vì tư quên công trong lòng hắn?

Bên ngoài, Dịch Thư Vân cúi đầu xác nhận.

Trong lòng, hắn uất ức, cũng không phục.

Trong xe ngựa khâm sai rộng rãi, Quân Vũ ngồi, Dịch Thư Vân quỳ.

"Tổn thương mới tốt chưa bao nhiêu, tự tìm không thoải mái cái gì?" Quân Vũ nhíu mày, hỏi Dịch Thư Vân vừa vào xe ngựa không nói hai lời liền quỳ xuống. Mùi vị quỳ trên xe ngựa y nếm qua, xóc nảy khớp xương đau, hơn nữa không dễ chịu.

Dịch Thư Vân lúc này không thể lĩnh hội được cảm xúc chân thật nhất của tiên sinh nhà hắn, chỉ kiên định nói, "Xin tiên sinh giao nhiệm vụ truy bắt Nhạc Sầm cho Thư Vân, Thư Vân cam đoan trong vòng bảy ngày đưa gã tới trước mặt người, nếu không..." Hắn cũng không dám nói ra lời hứa "sống sống chết chết" gì, chỉ tiếp một câu, "Nếu không... mặc cho tiên sinh xử lý!"
Quân Vũ tức giận cười, đối với học trò duy nhất của mình, hỏi ngược lại, "Ta cho Hàn Túc nửa tháng truy bắt Nhạc Sầm, bảo ngươi tạm thời cách chức hối lỗi; bây giờ ngươi nói với ta muốn bảy ngày... Thư Vân, ngươi đây là đang thách thức ta?"

"Không phải! Thư Vân không dám!" Dịch Thư Vân hiển nhiên phủ nhận, "Thư Vân chỉ nghĩ lấy công chuộc tội!"

"Ta không cần ngươi lấy công chuộc tội, chỉ muốn ngươi phản tỉnh hối lỗi cho tốt." Giọng Quân Vũ chẳng mảy mảy có chỗ để thỏa hiệp, y thậm chí xoay mặt sang chỗ khác, không nhìn thành chủ trẻ tuổi vẫn đang quỳ nữa.

Dịch Thư Vân bình tĩnh ngẩng đầu nhìn sườn mặt đoan chính của Quân Vũ, không nói thêm gì nữa, nhưng cũng không đứng dậy, mặc cho ván gỗ cứng rắn trên xe ngựa tàn phá đầu gối chưa hoàn toàn khỏi hẳn.
Trở lại phủ thành chủ, Quân Diệc Hi bị lưu trong phủ xử lý các hạng mục công việc sớm đã chờ ở cửa, nhìn thấy đại sư bá nhà mình sắc mặt không ngại nhảy xuống từ xe ngựa, phân phó, "Hi nhi, lên xe dìu ca ngươi xuống, đưa hắn đi Vũ Lạc Các, cấm túc."

Quân Diệc Hi nghe được trong lòng "lộp bộp" một tiếng, vội vã đáp, lúc ngẩng đầu lên, thừa tướng sư bá đã cất bước đi.

Quân Diệc Hi vội vã leo lên xe ngựa, vén rèm liền thấy huynh trưởng Dịch Thư Vân của hắn đang ngồi trên sàn xe ngựa, khổ sở xoa hai đầu gối; ngẩng đầu nhìn thấy đệ đệ tiến vào, cười khổ nói, "Lần này thật sự tự chuốc lấy khổ, quỳ sàn xe ngựa một lần tương đương quỳ tỉnh mấy ngày, Hi nhi, dìu ta một phen..."

Quân Diệc Hi liền vội vàng tiến lên giúp đỡ huynh trưởng nửa quỳ nửa ngồi, nhẹ giọng nói, "Đại sư bá quy củ nghiêm, ca ca phải cẩn thận chút mới được..."
Đối với giọng điệu ngoan ngoãn của đệ đệ nhà mình Dịch Thư Vân chẳng ừ hử gì cả, đem hơn nửa người xiêu vẹo tựa trên người hắn, thờ ơ không để tâm nói, "Hi nhi, đại sư bá ngươi căn dặn, khoảng thời gian này giao việc Kình Thiên thành cho ngươi, ta đại ca ngươi liền vui vẻ nhàn rỗi..."

Quân Diệc Hi xoay đầu càng thêm lo lắng nhìn huynh trưởng, nhưng phát hiện hắn không có không thoải mái chút nào, trái lại thật sự có vài phần như trút được gánh nặng.

Tình hình dường như cứ như vậy dịu xuống một chút, thừa tướng sư bá Quân Vũ ban ngày đi hành dinh thừa tướng làm việc, sấm rền gió cuốn nhật lý vạn ky*; buổi tối ở phủ thành chủ, uống trà chơi cờ, thỉnh thoảng hỏi Quân Diệc Hi hầu hạ một bên vài chuyện phủ thành chủ, cũng chỉ điểm một hai, nhưng dứt khoát không hỏi đôi câu vài lời có liên quan tới huynh trưởng Dịch Thư Vân.
* Nht lý vn ky ý chỉ người có rt nhiu vic quan trng phi gii quyết.

Mà Dịch Thư Vân dường như thành thành thật thật cấm túc trong Vũ Lạc Các, không lộ diện cũng không dính vào việc trong phủ, hai ngày đầu dưỡng thương, sau đó chính là đọc sách viết chữ cho bồ câu ăn; lúc Quân Diệc Hi đến, hai huynh đệ nói chuyện phiếm trời nam đất bắc, bầu không khí hài hòa, nhưng vẫn cứ không nghe thấy hắn hỏi tiên sinh Quân Vũ một chữ nửa câu.

Hai thầy trò tựa như cùng ở dưới một mái hiên, quên đi lẫn nhau.

Dịch Thư Vân thoạt nhìn không chút nào quan tâm mình sẽ bị cấm túc đến khi nào, nhưng trong lòng Quân Diệc Hi mơ hồ cảm thấy tất cả đều giống như một mặt hồ cực kỳ yên tĩnh, dưới mặt nước im ắng, che đậy sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Suy đoán này đạt được nghiệm chứng vào mấy ngày sau, Quân Diệc Hi quản lý toàn bộ việc phủ thành chủ ôm theo tâm tình không hiểu sao lại nặng nề lần nữa đi tới Vũ Lạc Các cấm túc Dịch Thư Vân.

Ngày thu trời cao mây quang đãng, rừng trúc bên trong Vũ Lạc Các lá rơi lả tả, nhưng vẫn không ngăn được trúc xanh sum suê dồi dào; huynh trưởng yêu trúc không yêu hoa, đây là chấp niệm của người đã trải qua sống chết đối với sinh mệnh ngoan cường... Hắn cần sinh mệnh ngoan cường như hắn cổ vũ, không cần suy nhược và thương cảm một khi gió sương liền điêu linh.

Quân Diệc Hi vừa nghĩ, vừa nhìn huynh trưởng mặc một thân đồ trắng thanh nhàn, dựa vào lan can tự rót tự uống, trên bàn dài trước mặt là một tấm bản đồ địa lý, vẽ cặn kẽ núi non sông ngòi thôn trấn hai xuyên Đông Tây.
"Ca..." Quân Diệc Hi đứng dưới bậc thang, hơi ngẩng đầu nhìn huynh trưởng.

Dịch Thư Vân liếc mắt nhìn, mỉm cười hỏi, "Hôm nay sao giờ này rảnh rỗi qua đây? Việc Kình Thiên thành không đủ bận?"

"Ca, Tử Y tỷ tỷ đâu?" Quân Diệc Hi nhìn thẳng huynh trưởng, không trả lời mà hỏi lại.

Dịch Thư Vân rốt cuộc dời ánh mắt từ trên bản đồ, chuyển hướng thiếu niên lang sạch sẽ nghiêm túc đang đứng, đệ đệ của hắn, giọng nói nhẹ bẫng đi, tựa như mây trắng trên bầu trời xa tít tắp, "Quả nhiên người trên nơi cao..."

Một câu nói chưa xong, hai đầu gối Quân Diệc Hi đã quỳ đập xuống mặt đất, "Ca! Hi nhi biết sai! Hi nhi không nên chất vấn ca ca! Ta... Hi nhi chẳng qua sốt ruột..."

Dịch Thư Vân nào thật muốn làm khó Quân Diệc Hi, chỉ là thứ nhất quả thật bị giọng nói đệ đệ chọc cho phát cáu, thứ hai hắn cũng ý thức được, có một số việc cuối cùng giấy không thể gói được lửa.
"Ngươi sốt ruột cái gì?"

Quân Diệc Hi ngẩng đầu ngước mắt nhìn huynh trưởng, trong mắt có lo lắng dày đặc xua không tan đi, "Ca, mấy ngày qua Hi nhi xử lý công việc phủ thành chủ, dần dần phát hiện bên người đã không ai có thể sai khiến! Ca... Tử Y tỷ tỷ... và những người Tung Thiên giáo, phủ thành chủ đâu?"

Bình Luận (0)
Comment