Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 251

Chương mười một. Hỗn chiến

Tối hôm sau, cách đêm Dịch Thư Vân dùng máu mình thức tỉnh mẫu cổ đã trọn mười hai canh giờ, Nhạc Sầm cùng với tất cả thuộc hạ gã tổng cộng khoảng hai trăm người lại đi một ngày, càng lúc càng đi sâu vào Thập Vạn Đại Sơn.

Mười hai canh giờ, kỳ thật thời gian cũng không dài, nhất là đối với đại quân ngay khi thu được tin tức còn chuẩn bị đầy đủ, sau đó vào núi lùng bắt mà nói; thế nhưng trong lòng Dịch Thư Vân vẫn có chút sốt ruột, lần này gần như liên lụy tính mệnh người thân của mình, nếu vẫn không thể một lưới bắt hết Nhạc Sầm và thuộc hạ của gã, đừng nói cái chết của hắn có giá trị hay không, chỉ riêng Quân Vũ tiên sinh nhà hắn bên kia, sợ rằng phải thừa nhận áp lực càng lớn.

Kình Thiên thành là Quân Vũ một tay xây dựng nên, Kình Thiên thành chủ là thuộc hạ trực thuộc thừa tướng Trung Châu, lại là học trò mọi người đều biết, về công về tư, bất kỳ tình huống gì của Kình Thiên thành, Quân Vũ đều không chạy thoát trách nhiệm.


Nghĩ đến Quân Vũ, Dịch Thư Vân suy nghĩ sâu xa có chút mơ hồ hơi cong cong khóe miệng, lần này, sợ rằng phải tức đến ngất đi rồi. Cũng đúng, một người công chính đoan chính như vậy, lại đảm nhiệm chức vị đứng đầu bách quan, bản thân thu nhận đứa học trò không đỡ lo, khẳng định hối hận muốn chết.

Đúng vậy, hối hận. Lần trước ở tướng phủ suýt chút nữa trục xuất mình khỏi sư môn. Dịch Thư Vân biết, Quân Vũ sẽ nói được làm được, cho nên lần này, tuyệt đối không có lý do gì gặp may rồi.

Rõ ràng lúc trù mưu tất cả những thứ này cũng đã nghĩ đến kết quả rồi, vì sao bây giờ lại khổ sở như vậy? Tim đau không thua gì chịu hình ngày đó.

Cũng may có cái vách núi lớn dựa vào...

Tinh thần Dịch Thư Vân càng lúc càng mơ màng, vết thương bên ngoài nhiễm trùng dẫn đến sốt cao; chịu hình đã rút ra tất cả tinh lực khí lực của hắn, đêm thu tịch mịch như diệt vong, hắn thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim của mình càng ngày càng chậm, càng ngày càng yếu...


Đột nhiên, một trận tiếng bước chân hỗn loạn xung quanh, tiếp đó, một bàn tay cực kỳ có lực kiềm chế cánh tay Dịch Thư Vân, như muốn một tay kéo cánh tay hắn xách lên!

Dịch Thư Vân đau đến một tiếng kêu đau vừa mới ra khỏi miệng, trước mắt đột nhiên ánh lửa bùng lên, đôi mắt quen với bóng tối nhất thời nhắm lại theo bản năng, lúc lần nữa mở ra, liền thấy dưới ánh đuốc, năm khuôn mặt quen thuộc của Quân Vũ, Quân Mặc Ninh, Quân Diệc Hi, Tề Mộ Tiêu và cái đuôi nhỏ Tề Huyên.

Thế mà nhanh như vậy... Dịch Thư Vân không dám nhìn sắc mặt Quân Vũ sáng tối không rõ, thậm chí hắn không rảnh thắc mắc vì sao Quân Mặc Ninh và Tề Mộ Tiêu sẽ xuất hiện ở đây, hắn chỉ nỗ lực dùng sức lực sắp cạn đứng thẳng, làm ra vẻ không để người khác lo lắng.

Nhạc Sầm cảm nhận được động tĩnh của hắn, quay đầu cười lạnh nói, "Đến cùng vẫn như Dịch thành chủ nói, thua trên tay loại người tàn nhẫn như ngươi, Nhạc Sầm tâm phục khẩu phục."


Loại người tàn nhẫn, chẳng qua tàn nhẫn đối với mình mà thôi.

Dịch Thư Vân chỉ đủ sức lực giật nhẹ khóe miệng, xem như đáp lại.

"Nhạc Sầm, đừng chó cùng rứt giậu." Quân Vũ trầm ổn uy nghiêm cao giọng nói, tuy từ địa vị mà nói, Tề Mộ Tiêu là hoàng thân, thế nhưng cho tới bây giờ Cung thân vương gia đối với "đại đệ đệ" này đều là nói gì nghe nấy, cho nên trong trường hợp này, vẫn do Quân Vũ ra mặt.

"Ha ha ha..." Tiếng cười điên cuồng của Nhạc Sầm xuyên qua đêm tối, gã nhìn năm người trước mắt siết chặt cánh tay Dịch Thư Vân trong tay, lớn tiếng nói, "Nói vậy các hạ chính là thừa tướng Trung Châu Quân Vũ? Mấy vị còn lại chắc hẳn cũng là nhân vậy có tên tuổi ở Trung Châu rồi."

"Bớt nói nhảm đi! Thứ nhất thả người, thứ hai đầu hàng, bổn vương làm chủ cho ngươi thống khoái!" Tề Mộ Tiêu lưu loát dứt khoát nói, mặc dù giọng nói, nội dung không khỏi nồng nặc tràn đầy phong cách quân nhân và tam thiếu.
Thiếu niên phía sau ngẩng đầu nhìn nam tử như núi cao, trong mắt tràn đầy kính ngưỡng và nhụ mộ.

Quân Mặc Ninh hai tay ôm ngực dựa trên một thân cây khô, chú ý động tĩnh xung quanh nhưng đồng thời cũng không bỏ sót ánh mắt này.

Ngay khi đám người Quân Vũ xuất hiện, hai trăm thủ hạ của Nhạc Sầm đã bao vây năm người, Nhạc Sầm nhìn lướt qua bóng tối, thu liễm ý cười, nói, "Nhạc Sầm cũng là quân nhân, quân nhân, chỉ có chết, không có hàng! Huống hồ lấy thế cục hôm nay, Nhạc Sầm chưa chắc sẽ thua." Nói xong, gã nắm lấy bả vai Dịch Thư Vân, đẩy hắn tới phía trước.

"Thả chúng ta đi, nếu không..., người đầu tiên chết là hắn."

"Ngươi thử xem."

Quân Mặc Ninh nhàn nhạt mở miệng, trong giọng nói lại tràn đầy sát khí. Nơi cổ họng Quân Vũ như có cái gì sắp xuất ra, nhưng chỉ luân chuyển trong cổ họng một vòng, sau đó mai danh ẩn tích.
Cho đến bây giờ, sao Nhạc Sầm vẫn không rõ tất cả đều là cục diện Dịch Thư Vân bố trí, như vậy chỉ sợ những gì hắn "cung khai" cũng đều là giả, trong lòng Nhạc Sầm không khỏi bội phục thanh niên hai mươi sáu tuổi tàn nhẫn này, càng nhiều hơn dĩ nhiên là phẫn nộ vì bị đùa bỡn.

Giờ khắc này nghe được lời cảnh cáo nhẹ nhàng linh hoạt nhưng tràn ngập khinh thường của Quân Mặc Ninh, không khỏi hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay phải dùng sức, trong đêm tối chỉ nghe một tiếng "rắc", cả người Dịch Thư Vân mềm oặt ngã xuống.

Không tiếng động. Tất cả đau đớn đều bị cắn chết giữa môi răng, mùi máu tươi rất nhanh tràn ngập khoang miệng, thời khắc này Dịch Thư Vân chỉ có một tâm nguyện, đó chính là bóng đêm có thể che khuất biểu tình dữ tợn của mình.

Dường như Quân Mặc Ninh cũng không nghĩ tới Nhạc Sầm dám xuống tay dứt khoát như vậy, không khỏi từ tư thế dựa vào đứng thẳng người, sắc mặt cũng ngưng trọng.
"Nhạc Sầm, thả hắn ra, điều kiện... có thể bàn bạc." Quân Vũ chậm rãi nói.

Quân Mặc Ninh và Tề Mộ Tiêu vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ tới Quân Vũ từ trước đến nay cực nói nguyên tắc vậy mà sẽ mở miệng nhanh như vậy, xuất phát từ tin tưởng đối với Quân Vũ, bọn họ cũng không nói gì thêm, chỉ không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía Dịch Thư Vân ngã xuống đất yên lặng chịu hình.

Nhạc Sầm cũng đã nhìn ra, trong năm người này hiển nhiên lấy Quân Vũ làm đầu, gã tiến lên một bước đứng bên cạnh Dịch Thư Vân, nhìn chăm chú Quân Vũ nói, "Ta hiện tại chỉ muốn dẫn các huynh đệ an toàn rời khỏi Trung Châu, ngươi theo ta đi, ta bảo đảm an toàn của ngươi..."

"Thúi lắm!"

"Muốn chết!"

Nếu trước khi nói Quân Mặc Ninh còn có chút cà lơ phất phơ, lúc này y rốt cuộc bị châm lửa, cùng Tề Mộ Tiêu bạo phát tính khí, mắt thấy hai thùng thuốc nổ hình người sắp nổ tung, Quân Vũ một phen kéo lấy hai người.
Dịch Thư Vân nằm dưới đất cảm thấy mình đã chạy tới nơi tận cùng sinh mệnh, thì ra khi đau đớn đến mức tận cùng liền không đau nữa, đây có phải nghĩa là... sắp chết hay không? Vậy vẫn nên chết sớm một chút đi, tránh làm tiên sinh và sư thúc bó tay bó chân.

Mặc dù rất muốn, nhưng Dịch Thư Vân chung quy không ngẩng đầu liếc mắt nhìn Quân Vũ, Nhạc Sầm nói một điều kiện rất buồn cười, lại khiến tình cảnh con tin hắn càng thêm xấu hổ... Dù sao đi nữa, để tiên sinh mình lấy thân mạo hiểm tới cứu mình, vốn không phải chuyện một học trò nên làm.

"Ta đáp ứng ngươi, ngươi giúp hắn giải ra trước." Quân Vũ cũng không do dự, sau khi ngăn cản Quân Mặc Ninh lập tức nói.

Quân Mặc Ninh và Tề Mộ Tiêu nhìn nhau, hai người đã sắp chuẩn bị gϊếŧ người rồi.

Hắn nghe thấy cái gì? Dịch Thư Vân cầm một nắm cỏ khô trong tay nhét vào miệng, ngăn chặn tất cả tâm tình.
Lời nói đi đôi việc làm, Quân Vũ đồng ý điều kiện rồi cất bước về phía trước, vạt áo bào khẽ động, ý vị lỗi lạc; đi được một nửa, y nói với Nhạc Sầm, "Giải thủ pháp của ngươi, bằng không, tất cả xoá bỏ."

"Không có khả năng, ngươi tới trước." Nhạc Sầm nói.

Thái độ Quân Vũ cũng cứng rắn, "Vậy thì không còn gì để nói rồi, Nhạc thống lĩnh không cho ta thấy thành ý của ngươi, sao có thể tin tưởng điều kiện ngươi nói ra?"

Nhạc Sầm nhìn Quân Vũ thân thể như ngọc, vừa chứng kiến địa vị dứt khoát nói một không hai của y, biết hôm nay nếu muốn chạy thoát, hoàn toàn gắn liền với một thân một người y. Gã nhìn Dịch Thư Vân dưới chân, lại nhìn đám người Quân Mặc Ninh nằm trong vòng vây, rốt cuộc vẫn cúi người xuống, giải thủ pháp phân cân thác cốt trên cánh tay trái Dịch Thư Vân. Nhưng tay gã vẫn đặt trên vai, chuẩn bị tùy thời giở trò cũ.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt Dịch Thư Vân bị cưỡng chế ngồi dậy trắng như tờ giấy, đầu óc bị đau đớn hành hạ đã là một mảnh tăm tối, nhưng vì một câu "đáp ứng" của Quân Vũ lại xuất hiện ánh sáng.

Hắn khó khăn ngoảnh đầu lại, ngẩng đầu nhìn Nhạc Sầm, thê lương cười nói, "Ngươi... chết... chắc..."

"Ngươi nói cái... ?"

Nhạc Sầm chất vấn theo bản năng, nhưng bốn chữ chưa xong biến sinh sát người, một luồng ánh sáng bạc như tia chớp bổ về phía gã, khiến gã ngoại trừ tránh né không làm được bất cứ chuyện gì!

"Hắn nói ngươi nhất định phải chết!" Quân Mặc Ninh ra tay như điện, mục tiêu nhắm thẳng vào tử huyệt Nhạc Sầm, trong vài nhịp thở, hai người đã đánh nhau.

Tề Mộ Tiêu sớm đã vận sức chờ phát động xông về phía trước bảo hộ Quân Vũ, hai người kéo Dịch Thư Vân tới dựa vào một cái cây gần nhất, lúc quay người lại, hai người Quân Diệc Hi và Tề Huyên đã đánh thành một đoàn với bọn thuộc hạ Nhạc Sầm. Tề Mộ Tiêu xoay người lại gia nhập trận chiến, ba người vây Quân Vũ và Dịch Thư Vân trọng thương vào giữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh đao bóng kiếm, đánh nhau kịch liệt.

Bình Luận (0)
Comment