Chương mười lăm. Ở trên đường
Xe lộc cộc, ngựa hí vang, đội ngũ nghi trượng khâm sai ngoằn ngoèo đi trên đường cái từ Tây Xuyên đến kinh thành, từ ngày Quân Vũ rời kinh nhập xuyên, đến nay đã một tháng rồi.
Bầu trời tháng chín trong vắt như được gột rửa, có hồng nhạn chợt bay qua, tiếng hót rền vang, tựa như đang nói lên tiếng lòng; cây cối hai bên đường cái cũng bắt đầu rụng lá, gió thu ào ào, trăm hoa thổi rụng đầy đất.
"Hi nhi..." Quân Vũ ngồi trong xe ngựa đặc biệt đọc sách gọi một tiếng, mới nhớ đến Quân Diệc Hi được lưu lại Kình Thiên thành học tập chính vụ, vì vậy y gọi người hầu vừa bố trí, là một người trẻ tuổi ôn hoà hiền hậu lại không mất lanh lợi, Mạc Nam.
"Thỉnh gia phân phó." Mạc Nam xuất thân Yến Thiên Lâu, từ sớm đã được sắp xếp bên người Quân Vũ âm thầm bảo hộ, mấy lần Quân Vũ nhập xuyên hắn đều đi theo. Lần này Quân Vũ cần người hầu, Quân Mặc Ninh liền chọn hắn từ trong đám người đó.
Quân Vũ nhìn sắc trời một chút, buông sách trong tay xuống nói, "Truyền lệnh dụ ta, ở nơi dừng chân phía trước vệ đội khâm sai tu chỉnh sau đó thu hồi nghi trượng, đi theo thêm ba mươi dặm; ngươi đi chọn ba năm hộ vệ, những người còn lại cũng không cần theo."
"Vâng, gia." Mạc Nam lưu loát đáp, dùng xưng hô của thị vệ thân cận.
Một lần nữa ngồi về xe ngựa, Quân Vũ đột nhiên không có tâm tư đọc sách, y nhìn Mạc Nam sau khi truyền lệnh dụ xong lặng lẽ vén rèm xe tiến vào, cũng không quấy rầy y trầm tư, chỉ quỳ ngồi trong xe ngựa, thủ pháp thuần thục mà pha trà.
Tư thái cung kính thành kính, khiến y nhớ tới người kia.
Từ cái ngày, Quân Vũ thẳng thừng quyết tuyệt trục xuất Dịch Thư Vân khỏi sư môn, y phát hiện ngoại trừ sắc mặt có chút kém Dịch Thư Vân vậy mà không hề có phản ứng đặc biệt lớn gì, chỉ hướng y dập đầu ba cái, liền đứng dậy rời đi.
Một khắc kia, Quân Vũ không khỏi có chút tự giễu.
Kỳ thật suy cho cùng, hai người trừ danh phận thầy trò, dường như cũng không có bao nhiêu tình cảm thầy trò. Không giống Mặc Ninh và Hàm nhi, đó là ân nuôi dưỡng dạy dỗ. Lúc y nhận Dịch Thư Vân, Dịch Thư Vân đã là người đứng đầu một giáo, tung hoành Tây Xuyên nhiều năm, nắm trong tay thế lực giang hồ hùng hậu. Tự nhiên, cũng có kiểu hành động của mình.
Ngày đó trọng thương, suy nhược yếu ớt, hắn cầu mình thu làm học trò, Quân Vũ tin tưởng thành ý ban đầu của Dịch Thư Vân, nhưng chung quy đạo bất đồng, khó thể tương vi mưu*...
* Ý chỉ không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.E rằng, tất cả vốn đã sai, cần gì phải cưỡng cầu lấy danh phận thầy trò ràng buộc lẫn nhau.
Nhưng mà, vì sao mỗi khi nghĩ tới những thứ này, trong lòng sẽ có cảm giác nặng trĩu không vui? Nhất là nghĩ đến phần bình tĩnh và thản nhiên của Dịch Thư Vân sau khi nghe mình tuyên án... Lẽ nào, hắn cũng không để tâm mình như mình tưởng tượng?
Nếu Quân tam có thể nghe được tiếng lòng Quân Vũ, nhất định sẽ than thở tâm Quân đại đã bị mấy người bọn y chiều hư rồi, rõ ràng chính bản thân y lạnh lòng lạnh ý trục xuất học trò khỏi sư môn, lúc này lại còn không vừa ý học trò biểu hiện lạnh nhạt.
Không bàn tâm tư khó thể nói thành lời trong lòng Quân đại, lúc chạng vạng tối xe ngựa đi tới khách điếm nhỏ cách đường cái Tây Xuyên một khoảng ngắn... Đất Tây Xuyên, quan viên tới lui rất thưa thớt, trạm dịch tự nhiên cũng ít. Mặc dù đã thu hồi nghi trượng, ông chủ khách điếm ăn mặc giản dị vẫn nhìn ra thân phận đoàn người này không bình thường, nhất là đối với Quân Vũ, lễ nghi chu đáo.
Quân Vũ vốn không phải người quá chú trọng, đối với khách điếm chỉ có vài gian phòng cũng không ôm hi vọng lớn lao gì, nhưng khi y nhìn thấy trên bàn toàn thức ăn chay mặn y thích, ánh mắt sâu xa trước tiên nhìn về phía ông chủ tướng mạo bình thường.
Đây chỉ là một căn khách điếm dân chúng bình thường mở ra duy trì kế sinh nhai mà thôi, trong lòng Quân Vũ chắc chắn, hỏi, sợ cũng hỏi không được gì.
Trong lòng hiểu rõ Quân Vũ mặt không biến sắc, ăn qua loa vài miếng liền đi nghỉ. Không kinh ngạc chút nào, trong khách phòng đơn sơ, bàn ghế sáng bóng, đệm chăn trên giường đều mới tinh, tản ra mùi tươi mát mới giặt sạch. Không có bàn sách, một cái bàn vuông bút mực đầy đủ, giấy Tuyên Thành thượng hạng dưới ánh nến ửng lên trắng bóng. Nước trà nóng, hương trà lan tràn trong không khí.
Quân Vũ ngồi bên bàn, vẫn nhìn mọi thứ trước mắt, không nói.
Mạc Nam hầu hạ một bên mấy lần muốn nói lại thôi, mỗi khi nhìn sắc mặt Quân Vũ, lựa chọn im miệng không nói.
Hôm sau lúc rời khách điếm, vệ đội khâm sai bị lưu ở sau cùng, Quân Vũ chỉ mang theo một mình Mạc Nam hầu hạ, thêm một ám vệ khác trong "thiên can" điều khiển xe ngựa, xe nhẹ giảm tùy tùng mà lên đường rồi.
Không ngoài dự tính, đến mỗi một chỗ, tất cả đều đã chuẩn bị tốt rồi, không xa hoa tinh xảo không thu hút, nhưng lại cứ hợp tâm ý Quân Vũ nhất. Mà mỗi một lần, Quân Vũ cũng chỉ thản nhiên tiếp nhận.
Đi vài ngày, rốt cuộc phải rời khỏi ranh giới Tây Xuyên. Chạng vạng hôm đó, ba người lần nữa tới một căn khách điếm, ông chủ là một người đàn ông trung niên mập mạp, treo nụ cười nhà nghề mời gọi bọn họ ngồi xuống dùng cơm. Lúc này, Quân Vũ rốt cuộc lên tiếng, y hướng về phía ông chủ mập mạp vẻ mặt cát lợi vô hại nói, "Kêu hắn ra đây."
Dường như ông chủ đã sớm đoán được lời Quân Vũ, khom lưng đáp, "Hồi lão gia, chủ tử nhà ta đang thu xếp viện tử cho ngài, thỉnh ngài dùng cơm trước, sau đó có thể gặp hắn."
"Ha..." Quân Vũ mỉm cười nói, "Cái giá vẫn thật lớn. Dẫn đường!" Đây hiển nhiên là không định ăn cơm.
Ông chủ cũng không kiên trì, vẫn bộ mặt tươi cười kia, khom người, chìa tay dẫn ba người Quân Vũ đi đến một tiểu viện độc lập phía sau.
"Lão gia, tiểu nhân không vào." Ông chủ không đợi Quân Vũ gật đầu, liền vội vã cáo lui.
Quân Vũ nhìn bóng lưng hắn, lên tiếng nói, "Các ngươi ra trước ăn một chút."
"Vâng, gia." Hai người Mạc Nam hơi do dự một chút, rồi cũng khom người đáp, sau đó rời đi.
Cửa tiểu viện mở ra, cái đập vào mắt đầu tiên là thu cúc nở bừng bừng khí thế hai bên, vàng óng rực rỡ, cho thế giới thuần một màu trong gió thu điểm thêm một vệt màu sáng; tiếp đó, Quân Vũ liền thấy được thân ảnh quỳ thẳng trong sân.
Trong sân không ít cây cối, bên cạnh thân ảnh trắng thuần kia, đã tích tụ một tầng lá rụng khô héo, trong gió thu hiu quạnh, tăng thêm vài phần lạnh lẽo.
Nhìn cảnh này, trong lòng Quân Vũ không biết có tình cảm gì, vài ba lời khó có thể nói rõ.
Dịch Thư Vân nghe được tiếng ông chủ dẫn người tiến vào, cũng biết Quân Vũ đang đứng phía sau hắn, không biết tại sao, lúc này trong lòng hắn vậy mà rất bình tĩnh. Có lẽ, vì mình đã đi tới tuyệt cảnh, không có gì hỏng bét hơn so với tình trạng lúc này đi.
Một đôi ủng đen, xuất hiện trong tầm mắt, hơi lên trên, là vạt áo màu tím.
"Tướng gia." Dịch Thư Vân cúi đầu ân cần thăm hỏi.
Quân Vũ thoáng sửng sốt với xưng hô của đối phương với mình, rồi lại thư thái, quan hệ hai người bây giờ, há chẳng phải quả thật chỉ còn là cấp trên và thuộc hạ?
Nghĩ như thế, trong giọng nói liền ít đi vài phần thân thiết, thậm chí chỉ có tức giận, chỉ có ngữ khí và phong thái nghiêm nghị của cấp trên với việc công chuyện công, "Trọng thần địa phương không chiếu không được rời thuộc địa, Dịch thành chủ tới đây vì chuyện gì?"
Dường như Dịch Thư Vân đã sớm đoán được Quân Vũ sẽ hỏi như thế, từ trong tay áo lấy ra một quyển trục, hai tay trình lên.
Quân Vũ nhìn, đúng là kiểu dáng thánh chỉ! Trong nghi hoặc cũng đưa hai tay ra nhận lấy, mở ra xem, không ngờ thật sự là thánh chỉ Tề Hàm truyền lệnh cho Kình Thiên thành chủ Dịch Thư Vân, viết rằng để hắn hồi kinh phục chỉ, tường thuật chuyện trừ phiến loạn Tây Xuyên!
"A... Quả nhiên có chỗ dựa nên không sợ!" Quân Vũ không khỏi bị chọc tức đến bật cười, cũng không trả thánh chỉ cho Dịch Thư Vân, vung tay áo bào, xoay người rời đi, mặc kệ Dịch Thư Vân quỳ tại chỗ. Y không lên tiếng, Dịch Thư Vân tất nhiên không dám dậy, cơn giận này, sợ rằng Dịch thành chủ phải quỳ đến thiên hoang địa lão.
Dịch Thư Vân không ngẩng đầu, chỉ nghe Quân Vũ đạp lên bậc thềm cất bước vào cửa, không chút nào lo lắng cho tương lai của mình, khóe miệng hắn thậm chí hơi hơi cong lên...
"Tiến vào!"
Đúng như dự đoán, Dịch Thư Vân thậm chí còn chưa thu lại ý cười, trong phòng đã truyền ra giọng Quân Vũ nén giận.
Dịch Thư Vân nhắm mắt lại, che đậy đắc ý trong mắt, nhéo bắp đùi mạnh mẽ chống dậy. Quỳ quá lâu, hai chân sớm đã không có cảm giác, đi một bước, máu lần nữa chảy thông kéo theo cảm giác tê dại khủng khiếp, mỗi một bước đều như giẫm trên mũi đao.
Đỡ khung cửa vào phòng, quả nhiên thấy Quân Vũ một thân tức giận ngồi bên cạnh bàn, trên bàn, rõ ràng là một bàn cơm canh giống phía trước như đúc... thậm chí ngay cả vị trí bày cơm nước chay mặn cũng giống nhau!
"Xảy ra chuyện gì?" Quân Vũ chỉ vào cơm nước hỏi.
Dịch Thư Vân run run rẩy rẩy đứng, sắc mặt hồng hào, hai mắt có thần, hắn nhìn thoáng qua cơm nước, thành thành thật thật nói, "Thư Vân biết lần này người nhất định có thể nhìn ra thân phận ông chủ kia, cũng tự nhiên biết Thư Vân ở chỗ này, bàn cơm canh bên ngoài... phỏng chừng người sẽ không ăn..."
"Cho nên ngươi chuẩn bị thêm một bàn ở chỗ này?" Quân Vũ hỏi ngược lại, "Sao? Muốn chứng minh Dịch thành chủ ngươi tính toán không sơ suất?"
"Thư Vân không dám!" Dịch Thư Vân cúi thấp đầu đáp, "Chỉ là thế lực Tung Thiên giáo không ra khỏi Tây Xuyên, rời Tây Xuyên, Thư Vân liền không cách nào sắp xếp cơm nước hợp khẩu vị người cho người nữa ... Cũng biết người biết ta ở chỗ này, chắc chắn tức giận không chịu ăn... Tướng gia, đường xá hồi kinh xa xôi, người phải bảo trọng thân thể... Ta quỳ bên ngoài, người ăn trước nghỉ ngơi tốt lại trừng trị ta... Không phải, chúng ta trò chuyện tiếp..."
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Lông mày anh tuấn của Quân Vũ gần như sắp nhíu thành một nắm.
Dịch Thư Vân rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đoan chính của Quân Vũ cùng với ý vị quanh người, trong lòng đau đớn cực kỳ, nhưng trên mặt vẫn chỉ thành kính như mây gió điềm nhiên, "Ta muốn bái người làm thầy."