Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 268

Chương hai mươi tám. Hữu hộ pháp và chọn lựa

Dịch Thư Vân và Tề Hàm ngồi song song trên bậc thang trước miếu đổ nát, xem đám người Chu Minh thu dọn chiến trường. Dịch Thư Vân trải qua phẫn nộ ban đầu sau đó cũng lập tức suy nghĩ rõ ràng, có thể hạ ngục thừa tướng một nước cũng chỉ có vị gia võ công cao cường trước mắt này thôi, tuy rằng ảnh hưởng ít nhiều tới danh tiếng Quân Vũ, nhưng chung quy tính mạng không lo.

"Dọc đường đi, sát thủ tới từ Tây Xuyên rất căng, chúng ta như chạy trốn." Dịch Thư Vân giải thích, "Tối nay nếu không có ngươi xuất hiện, hậu quả khó liệu... Sao còn có thời gian thu dọn tàn cục? Nói đi, ngươi thật sự một mình chạy ra?"

Tề Hàm quay đầu ôn hòa cười, tay phải chỉ bầu trời tối đen nói, "Chỗ đó, có một con Hải Đông Thanh, là tiên sinh tự mình huấn luyện; cách chúng ta không xa còn có năm mươi huynh đệ Ám Đường trong cung Phong đại ca huấn luyện, do Mạc Hâm ca dẫn theo; trên người ta mang theo không dưới hai trăm đồng tiền, thần kiếm Thu Thủy, còn có nhiều loại thuốc ngoại thương, nội thương..."


Một ngón tay cái dựng lên trước mắt Tề Hàm, Dịch Thư Vân cười nói, "Hoàng đế bệ hạ đúng là không tầm thường, trên trời dưới đất có bảo hộ, bản thân lại võ công cao cường, còn trang bị hoàn hảo!"

Tề Hàm dùng hai ngón tay dời ngón tay cái chướng mắt kia ra, cười nói, "Còn không phải vì huynh hả, giáo chủ đại nhân, thuộc hạ không trang bị hoàn hảo một chút, sao hộ tống ngài trở về Tây Xuyên đoạt lại Tung Thiên giáo!"

Nghe những lời này, Dịch Thư Vân thu liễm nụ cười, phóng tầm mắt đến những thi thể sắp phải chôn phía xa, nói, "Hữu hộ pháp gì gì đó, cũng chỉ là lời nói đùa, chuyện trong giang hồ, ngươi đừng nên tham dự vào; đừng nói tiên sinh ngươi, cho dù đại sư bá ngươi... Không đúng, Diệc Hàm, người trong kinh đồng ý cho ngươi ra kinh sao?"

Dịch Thư Vân quen với lối suy nghĩ đã bị Quân Vũ tiêm nhiễm lập tức nghĩ ra vài chuyện, "Tiên sinh ngươi có thể sẽ đồng ý, nhưng tiên sinh ta thì sao? Thừa tướng nhà ngươi sẽ đồng ý? Còn cha ngươi nữa... sẽ đồng ý sao?"


Tề Hàm cười khổ nói, "Chung quy không thể gạt được huynh, tiên sinh không ở kinh, ta nhờ sư nương truyền tin cho tiên sinh, Hải Đông Thanh cũng là sư nương cho ta mượn; cha ta... phỏng chừng sẽ không phản đối, y sủng ta sủng đến trời, nhưng có thể sẽ bảo ta mang theo mấy vạn đại quân đi; về phần đại sư bá... ta nghĩ có lẽ y sẽ ám chỉ tiên sinh ta đánh gãy chân ta!"

Dịch Thư Vân lòng có ưu tư hoàn toàn đồng cảm, nhưng lại xoay qua cười phá lên.

Tề Hàm cũng cười, chỉ vào Dịch Thư Vân nói, "Theo huynh học xấu rồi, trước đây, nào dám đùa giỡn trưởng bối, tiên sinh mà biết còn không tát nát vụn miệng ta!"

"Huynh đệ Quân thị tàn bạo!" Dịch giáo chủ ăn gam hùm mật báo không ở trước mặt tiên sinh nhà mình, to gan lớn mật!

Tề Hàm cũng không dám tiếp lời.

Giữa lúc hai người cười nói, Mạc Nam vội vã trở về. Đầu tiên nhìn thấy đống hỗn độn đầy đất, sau lại thấy được Tề Hàm, rõ ràng sửng sốt, ngay lập tức quỳ một chân xuống đất hành lễ nói, "Thuộc hạ Mạc Nam bái kiến thiếu chủ."


"Ngươi không ở bên người Dịch thiếu gia, đi nơi nào?" Tề Hàm thu liễm nụ cười, hỏi.

Mạc Nam còn chưa mở miệng, Dịch Thư Vân đã nói trước, "Ta bảo hắn tìm gì đó ăn, bên cạnh ta không phải còn có bọn họ sao?"

"Đây là lý do?" Tề Hàm vẫn nhìn chằm chằm Mạc Nam.

"Thuộc hạ không dám, thuộc hạ biết sai." Mạc Nam cúi đầu, lưng như bị kim châm, hắn gập chân còn lại, quỳ đoan chính.

Dịch Thư Vân còn định nói gì nữa, nhưng khi nhìn thấy thái độ phục tùng của Mạc Nam, nhìn thấy Tề Hàm vô hình tản ra uy áp, biết hắn hoàn toàn không giống khí thế cười đùa vừa nãy. Dịch Thư Vân khẽ thở dài, không cần phải nhiều lời nữa.

Sau khi xử lý xong tàn cục, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ hơn một canh giờ, sắc trời hơi sáng lên. Chuẩn bị tốt hành trang, Tề Hàm mới miễn Mạc Nam phạt quỳ, đoàn người lên đường tiến về Tây Xuyên.
Bởi vì có Tề Hàm và Ám Đường gia nhập, sau đó bọn họ gặp mấy lần ám sát, không hề ngoại lệ đều bị giải quyết như nghiền ép. Có lẽ phát hiện ra thực lực của bọn họ, một mạch đến ranh giới Tây Xuyên, sát thủ cũng không xuất hiện nữa.

Tin, đã sớm truyền về. Đến khi Dịch Thư Vân mang theo tả hữu hộ pháp trở lại Kình Thiên Bảo, Quân Diệc Hi dẫn đầu ba đường Nhật, Nguyệt, Tinh Tung Thiên giáo và phái nguyên lão đã giằng co với nhau.

Mắt thấy, trận nội chiến chạm một cái liền bùng nổ.

Kết quả kỳ thật đã định trước khi Dịch Thư Vân đập tan một đường truy sát bình an trở lại Tây Xuyên, lại mang theo chiến lực mạnh mẽ như vậy trợ lực rồi. Lúc đó, Dịch Thư Vân ngồi trên ghế giáo chủ cao cao, Chu Minh và Quân Diệc Hi đứng phía bên tay trái, mà Tề Hàm, vẫn mang mặt nạ bằng bạc, một thân áo đen tuyền, ngồi bên tay phải giáo chủ.
Mấy nguyên lão Tung Thiên giáo không biết Tề Hàm, chỉ cảm thấy phong thái người này giơ tay nhấc chân thật khiến lòng người kính nể, Dịch Thư Vân có thể dùng hữu hộ pháp này, quả thật là trời giúp.

Một lão giang hồ râu tóc bạc phơ trong đó nhìn người trẻ tuổi đang ngồi nói, "Giáo chủ, hành động lần này của bọn ta, thật vì bảo trụ căn cơ Tung Thiên giáo, vì bảo trụ tâm huyết cả đời của tiên giáo chủ! Nếu giáo chủ đã dấn thân vào triều đình, làm thành chủ Kình Thiên thành, chẳng lẽ còn muốn đem Tung Thiên giáo ta chắp tay tặng cho hoàng đế Trung Châu hay sao? Bọn ta không hối hận về hành vi lần này, chỉ là thắng làm vua thua làm giặc, đã thua, mấy lão già bọn ta, mặc giáo chủ xử trí!"

Hai người đang ngồi đều mặt không biểm cảm, chỉ có ánh mắt Quân Diệc Hi băn khoăn xoay vòng giữa hai người.
Linh Nguyệt Đài.

Thập Vạn Đại Sơn vào đông đặc biệt luôn lạnh hơn một chút, bắt đầu từ sáng nay hoa tuyết đã rơi lả tả xuống, tạm thời không lớn, nhưng từ bầu trời âm u nhìn ra được, mấy ngày tới, chắc chắn có một trận tuyết lớn sắp phủ xuống nhân gian.

Tề Hàm áo đen tóc đen, chắp tay đứng trên đài, ánh mắt xa xăm chăm chú nhìn núi non trùng điệp xa xa kéo dài vô tận, rất nhiều ký ức ùn ùn kéo đến. Tây Xuyên, Tung Thiên giáo, Thập Vạn Đại Sơn, với hắn mà nói đều có ký ức không thể xóa nhòa.

Dịch Thư Vân đứng bên người hắn, cũng nhìn cảnh sắc hai mươi năm cũng chưa nhìn chán.

"Giáo chủ dự định xử trí những nguyên lão kia thế nào?" Tề Hàm xoay đầu hỏi.

Vẻ mặt Dịch Thư Vân lộ ra ngưng trọng và thâm trầm, hắn không trả lời vấn đề của Tề Hàm, mà tự hỏi, "Diệc Hàm, lần này... tiên sinh sẽ có chuyện gì không?"
Tề Hàm vô cùng hiểu tâm tình Dịch Thư Vân, vì vậy khẳng định nói, "Sẽ không, điểm này huynh yên tâm."

"Vậy ngươi còn hạ ngục tiên sinh?" Trong mắt Dịch Thư Vân rõ ràng có trách cứ, "Người đoan chính cẩn trọng nghiêm khắc kiềm chế bản thân như vậy... Sao có thể trở thành người tù tội?"

"Chính vì đại sư bá nghiêm khắc kiềm chế bản thân, nên mới tự thỉnh cách chức hạ ngục." Tề Hàm kiên trì giải thích, "Đây cũng chỉ làm cho phái nguyên lão trong triều xem, người không phải huynh gϊếŧ, lại dính líu nguyên nhân môn phái giang hồ phân tranh, triều đình bắt huynh cũng không có điều lệ xử trí rõ ràng gì, chứ đừng nói chi đại sư bá. Thầy trò là quan hệ riêng của các huynh, lại không phải tội lớn tru di cửu tộc gì, liên lụy không đến đại sư bá."

"Sao ngươi không xử lý hết mấy lão già kia đi?" Dịch Thư Vân nghiêm giọng nói.
Tề Hàm cười, hỏi lại, "Giáo chủ sẽ xử lý hết những nguyên lão kia ư?"

Dịch Thư Vân không đáp, khóe miệng Tề Hàm mỉm cười, cả người lộ ra ý vị lỗi lạc, "Tình cảnh của ta huynh kỳ thật đều giống nhau, có điều trải qua chuyện lần này, chỗ huynh có lẽ có thể thanh tịnh chút. Tiền An Dân, thậm chí còn là thần tử dựng nước tổ phụ ta lưu lại, hơn thế nữa chính là thần tử cha ta trọng dụng lúc cầm quyền, ta đăng cơ bốn năm, kinh nghiệm còn kém, tân chính lại vừa mới dàn trải toàn diện, không thể gây ra thêm biến động... Đây cũng là kết quả thương nghị của ta và đại sư bá, dù sao bọn họ cũng già rồi, ta không gấp."

Tề Hàm nói, Dịch Thư Vân đều hiểu, tình cảnh của hắn không phải không như vậy.

Những nguyên lão kia là huynh đệ theo chân phụ thân hắn Dịch Thiên Hành vào sinh ra tử, vốn nghĩ rằng dựa vào danh tiếng vang dội của Tung Thiên giáo, có thể thu được chỗ đứng trong giang hồ, ai ngờ Dịch Thư Vân lại từng chút từng chút thu hẹp thế lực Tung Thiên giáo! Phế đi tử sĩ hình đường không nói, ngay cả thế lực ba đại đường Nhật Diệu, Nguyệt Quyết, Tinh Lung cũng có chỗ giảm bớt, không tham dự chuyện giang hồ nữa, không va chạm thị phi giang hồ, mua cửa hàng ruộng đất, bản thân thì trở thành mệnh quan triều đình!... Tất cả những thứ ấy, đều là nguyên nhân dẫn đến nội loạn Tung Thiên giáo lần này.
Dịch Thư Vân không thể nào thật sự xử trí hết mọi người, những người này ăn sâu bén rễ dính líu cực lớn, nếu thật sự nhổ cỏ tận gốc, đó mới là thương gân động cốt. Nhưng còn bọn họ một ngày, Dịch Thư Vân liền không có khả năng thật sự muốn làm gì thì làm.

Hai người đang trò chuyện, Quân Diệc Hi ôm hai tấm áo lông cừu đi lên Linh Nguyệt Đài. Sau khi hành lễ, dâng cho hai vị huynh trưởng.

Tề Hàm nhận lấy, nhìn Quân Diệc Hi mỉm cười nói, "Ta hỏi qua rồi, Hi nhi chẳng những xử lý việc Kình Thiên thành cực kỳ thuận lợi, lần này xử lý xung đột trong giáo, cũng không nóng không vội."

Sắc mặt Dịch Thư Vân cũng vui mừng, vươn tay vỗ vỗ bả vai đệ đệ, trái lại khiến thiếu niên thoáng đỏ mặt.

"Diệc Hàm, để Sở nhi chính thức nhập chủ Kình Thiên thành đi." Dịch Thư Vân như đột nhiên hạ quyết tâm nào đó, chăm chú nhìm Tề Hàm nói, "Ngươi cũng nói hắn rất giỏi, không phải sao?"
Nhìn vẻ mặt Quân Diệc Hi ngỡ ngàng, Tề Hàm hỏi, "Vậy còn huynh? Huynh có tính toán gì không?"

Ánh mắt Dịch Thư Vân chuyển hướng Thập Vạn Đại Sơn mênh mông xa xa, tâm tư nặng trĩu u tối như tầng mây nơi chân trời, nhưng có vài quyết định tất nhiên phải làm, không phải vấn đề có nghĩ không, có nguyện ý không.

"Qua chuyện lần này, thành chủ Kình Thiên thành ta dứt khoát không thể làm tiếp, bằng không chính ngươi cũng khó xử, hơn nữa nói thật ra, triều đình quanh quanh co co ta thật không hiểu rõ... Đây là bản tính, khó sửa đổi, ăn bao nhiêu bản tử roi mây cũng không đổi được! Huống hồ Tung Thiên giáo cũng cần ta tọa trấn, ta không thể để tâm huyết cả đời của gia phụ bị hủy bởi tay ta. Ta định gϊếŧ người, sẽ không toàn bộ, nhưng tất nhiên phải gϊếŧ một nhóm, mới có thể chấn nhiếp!"
Dịch Thư Vân không biết võ, nhưng sát khí thời khắc này, ngưng tụ như thật.

"Quan triều đình không làm, Kình Thiên thành chủ giao cho Hi nhi..." Tề Hàm bẻ ngón tay phân tích dự định của Dịch Thư Vân, "Người cõng án tử triều đình giống như huynh, kinh thành tất nhiên cũng không thể trở về. Ở lại mảnh đất nhỏ Tung Thiên giáo Tây Xuyên này, gϊếŧ người, lập uy, chấn nhiếp... Dịch đại ca, có phải huynh còn quên mất một việc hay không?"

Bi thương trong mắt Dịch Thư Vân ửng hồng hai mắt, tránh né ánh mắt chất vấn của Tề Hàm, chậm rãi nói, "Ta nghĩ xong rồi... Dịch Thư Vân làm học trò bất hiếu, không tuân sư mệnh, cả gan làm loạn... Ta sẽ..." Bệnh tim chịu trách phạt nặng bao nhiêu cũng không tái phát vào giờ khắc này đột nhiên có dấu hiệu muốn phát tác, Dịch Thư Vân không biến sắc ôm ngực, cố ra vẻ bình tĩnh nói, "Ta sẽ tự thỉnh... ly sư..."

Bình Luận (0)
Comment