Chương ba mươi. Bụi bặm lắng xuống
Qua năm ba ngày điều tra thẩm vấn, sự việc rất nhanh lộ rõ chân tướng, không nói đến Quân Mặc Ninh vừa quan vừa thổ phỉ, trong mắt Quân Diệc Hi học tập bên bốn người Quân Mặc Ninh, Liêu Vô Kỳ, Dịch Thư Vân và Tề Hàm, những người giang hồ thuần túy kia cũng không đáng chú ý.
Nghĩ đến ca ca ruột đối mặt với tuyệt cảnh, nghĩ đến đại sư huynh phải đối mặt với chỉ trích, nghĩ đến trên dưới Quân thị bởi vì chuyện này mà chấn động, tiểu tam gia Quân Diệc Hi liền xuống tay tàn nhẫn không chỉ ba năm phần.
Trong thư phòng, Quân Mặc Ninh nghiêng nghiêng ngồi ở chủ vị, Tề Hàm đứng hầu một bên; Quân Diệc Hi đứng trước bàn sách việc lớn việc nhỏ báo cáo thu hoạch mấy ngày gần đây, hắn rõ ràng có chút bất an... Nếu như có thể, Quân Diệc Hi càng muốn quỳ đáp lời.
Bởi vì cách đó không xa, huynh trưởng của hắn Dịch Thư Vân đang thẳng thân quỳ. Sơ sơ tính ra, sắp hai canh giờ... Đây cũng là lần đầu tiên sau một quãng thời gian, Quân Mặc Ninh và Dịch Thư Vân gặp lại.
"Tiên sinh, sự việc chính là như vậy, gần một hai năm nay, phái trẻ trong triều như mặt trời ban trưa, đại ca tuy kính trọng lão thần, nhưng chung quy mọi chuyện đều do đại sư bá mang theo Nguyên thúc, Túc thúc bọn họ làm, cho nên các lão thần càng ngày càng bất an... Án Tung Thiên giáo lần này, kỳ thật đều do bọn họ nắm trong tay... Sau khi gϊếŧ ca ca, trực tiếp đẩy nguyên lão Tung Thiên giáo lên đài, ít nhất nắm giữ Tây Xuyên trong tay, dù sao khu vực Tây Xuyên, liên quan đến Binh bộ, Hộ bộ, Quân Giới Ty thậm chí còn có Lễ bộ."
Chỉ mấy câu, Quân Diệc Hi liền nói rõ mọi thứ.
Quân Mặc Ninh hỏi, "Chứng cứ đều có sao?"
Quân Diệc Hi đáp lời, "Hồi tiên sinh, đều có, chủ yếu là lời khai, còn có thư tín qua lại."
Tề Hàm đang đứng và Dịch Thư Vân đang quỳ, trong mắt đều không che giấu được ý tán thưởng... Đây là đệ đệ của bọn hắn đó!
Thiếu niên thân thể như ngọc, phấn chấn sung sức, nhưng vẫn luôn che giấu tài năng đến một tia cũng không lọt, thời khắc mấu chốt lại hạ được nhẫn tâm... Điểm này, có thể nhìn ra được từ vết thương trên người đám người bị hắn tra tấn.
"Rất tốt." Quân Mặc Ninh không tiếc tán thưởng, vừa dùng ngón tay vuốt nhè nhẹ mép chén trà có nắp, sắp xếp từng chút nói, "Bí mật đưa người Tung Thiên giáo còn sống về kinh thành, trên đường ngoại trừ người của Kình Thiên thành, bố trí thêm người đại sư huynh ngươi mang từ trong cung ra ngoài, bảo đảm không chút sơ hở; Tung Thiên giáo tạm thời để Chu Minh quản, trải qua chuyện lần này, chắc hẳn những người khác không dám có ý đồ không yên phận nữa; Hi nhi vẫn ở lại Kình Thiên thành, ca ngươi không còn dùng được, qua được cửa đại sư bá ngươi hay không còn khó nói!"
"Dạ... tiên sinh..." Quân Diệc Hi do dự đáp, ánh mắt lo lắng nhìn về phía huynh trưởng nhà mình.
Dịch Thư Vân vẻ mặt thản nhiên, đối với châm chọc khiêu khích của Quân Mặc Ninh hắn đã có thể miễn dịch; về phần lời y nói, ai làm nấy chịu, chỉ cần còn có thể ở lại Quân môn, tiên sinh nhà hắn muốn trừng trị hắn thế nào cũng được.
"Hàm nhi, sư phụ ngươi đến rồi, ngươi đi gặp một chút, Hi nhi cũng đi làm việc đi." Quân Mặc Ninh sau cùng phân phó.
"Dạ, tiên sinh." Hai người Tề Hàm, Quân Diệc Hi đồng loạt khom người hành lễ, rời đi.
Trong thư phòng, chỉ còn lại hai người Quân Mặc Ninh và Dịch Thư Vân.
Quân Mặc Ninh không nói gì, chỉ dùng nắp chén gạt nước trà trong chén, gốm sứ thượng hạng va chạm nhau phát ra tiếng vang, lạch cạch, quanh quẩn trong thư phòng yên tĩnh.
Tuy là huynh đệ ruột, suy cho cùng vẫn là hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Dịch Thư Vân nghĩ, nếu là tiên sinh nhà hắn, chắc chắn sẽ không phát ra tiếng vang... Đây là ước thúc từng chút y đối với bản thân mình.
Kỳ thật bàn từ phong cách, hắn và Quân Mặc Ninh có lẽ càng giống hơn, đây cũng là tưởng tượng của Dịch Thư Vân khi vừa mới bái Quân Vũ làm thầy. Ai ngờ phong cách huynh đệ bọn họ khác xa, mà Dịch Thư Vân hắn... lại càng tham luyến phần đoan chính thận trọng, thậm chí... cứng nhắc giáo điều của Quân Vũ.
"Là như thế này," Dường như Quân Mặc Ninh rốt cuộc soạn xong bản thảo phải nói, mở miệng, "Nếu nhìn từ gốc rễ, chuyện lần này thật đúng không trách được ngươi, ngươi thân ở Kình Thiên thành, triều đình và Tung Thiên giáo cấu kết với nhau, ngươi trái lại trở thành cái đinh chướng mắt nhất của bọn họ."
Dịch Thư Vân cúi đầu im lặng... Đây vốn là khiển trách tam sư thúc hắn phạt.
Quân Mặc Ninh đậy nắm chén lên, thoáng đẩy chén trà đã nguội ra, nghiêm mặt nói, "Thế nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên, không nên hạ phần "Tự trục thư" kia."
Dịch Thư Vân ngẩng đầu.
"Quân đại không nhỏ yếu như ngươi nghĩ, y là thừa tướng một nước, là gia chủ đương nhiệm của Quân thị, chưa kể đến y còn có ta đệ đệ này! Y sẽ không để mặc ngươi bị những lão già kia công kích mà khoanh tay đứng nhìn, càng sẽ không để mình rơi vào thế bị động, thời điểm đó lùi một bước, là vì về sau có thể tiến thêm một bước tốt hơn vững hơn. Thư Vân, bằng trí tuệ của ngươi, sẽ không nhìn không ra điểm này..."
Quân Mặc Ninh dừng lại, không hề bất ngờ nhìn thấy hoảng loạn trong mắt người đang quỳ.
"Ngươi nên tin tiên sinh ngươi..." Giọng Quân Mặc Ninh lộ ra hồi ức đồng cảm bản thân từng trải qua, "Cái khác không bàn, ít nhất nên tin tưởng dưới tình cảnh này, Quân đại tuyệt đối không làm được chuyện "vứt bỏ học trò tự bảo vệ mình". "Tự trục thư" của ngươi, đặt y thân là tiên sinh ở chỗ nào?"
Dịch Thư Vân trầm mặc, màu máu trên mặt rút đi từng chút từng chút.
Hoa nở hai đóa, vẫn nằm trên một cành*.
Trước không nói Dịch Thư Vân dằn vặt vì lời nói chết tâm của Quân Mặc Ninh thế nào, sau khi Tề Hàm rời thư phòng, đi thẳng đến khách viện Sở Hán Sinh ở. Tuyết đã dần dần đọng lại, một tầng hơi mỏng, Tề Hàm đạp tuyết, thấy được thân ảnh to lớn bên cạnh tùng trúc.
Không biết vì sao, bằng trực giác Tề Hàm cảm thấy sư phụ dường như không quá vui vẻ, rất không có đạo lý, xuất hiện loại cảm giác này. Đột nhiên hắn nghĩ tới năm đó lúc bị bắt đến Tung Thiên giáo, bởi vì một câu hiểu lầm đã chịu trận đòn đầu tiên của sư phụ kể từ lúc chào đời, hình cụ chính là nhánh tùng trúc mảnh dài này.
"Sư phụ." Tề Hàm đứng cách Sở Hán Sinh ba bước khom người hành lễ.
Sở Hán Sinh xoay đầu, sắc mặt bình tĩnh, không có tức giận, nhưng cũng không có vui mừng khi gặp lại, càng không có cưng chiều trước sau như một đối với Tề Hàm. Hắn chỉ tỉ mỉ quan sát đứa học trò đã trưởng thành, quân vương mà hắn và Quân Mặc Ninh từng chút từng chút nuôi dạy lớn lên.
Tề Hàm bị bộ dạng Sở Hán Sinh dọa sợ đến tay chân lạnh buốt, nếu chỉ là không làm xong bài vở, không làm việc tốt, tiên sinh muốn trách phạt, sư phụ sẽ chỉ xin tha cho mình mà không trách cứ; chỉ khi chuyện liên quan đến tiên sinh, sư phụ mới tức giận...
Lẽ nào lần này trốn đi, tiên sinh lại gánh tội thay hắn rồi?
Tề Hàm từng có quá nhiều kinh nghiệm trong nháy mắt liên tưởng đến rất nhiều khả năng, cũng bất chấp tất cả, hai đầu gối phịch một tiếng đập xuống đất, dập đầu nói, "Sư phụ, Hàm nhi không nên tùy hứng rời kinh, xin người trách phạt!"
Sở Hán Sinh sao không rõ trong lòng Tề Hàm nghĩ gì, hắn không ừ hử nhìn đế vương trẻ tuổi đang hết sức lo sợ, sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn không đành lòng để hắn quỳ lâu trong tuyết lưu lại bệnh căn, nhưng suy đoán sinh động như thật lại quanh quẩn trong lòng không gạt đi được... Vì vậy, đại sư phụ từ trước đến nay thương yêu cưng chiều Tề Hàm chỉ lãnh đạm nói, "Tiến vào, ta có lời hỏi ngươi."
Tề Hàm thẳng lưng ngẩng đầu, tiếng đáp lời chưa ra khỏi miệng, đã thấy bóng lưng to lớn kia xoay người rời đi.
Tâm Tề Hàm chìm xuống, hắn lảo đảo bò dậy từ dưới đất, hoảng loạn theo sát người vào phòng, đi chưa được mấy bước lại tiếp tục quỳ xuống. Vạt dưới quần áo từ đầu gối trở xuống đã bị nước tuyết thấm ướt, lạnh lẽo như băng, cộng thêm thương tổn quỳ tỉnh mỗi ngày mấy hôm nay, đau đớn lan tràn ra, không chút nào cứu vãn.
"Sư phụ..."
Đã lâu mới gặp, sao Sở Hán Sinh có thể thật sự không thương tiếc Tề Hàm, nhưng có vài chuyện hắn nhất định phải hỏi rõ ràng, cho dù cuối cùng chỉ là hắn buồn lo vô cớ, hắn cũng không muốn nhìn thấy kết cục vừa đáng sợ vừa khiến người tan nát cõi lòng kia... Không ai hiểu rõ Quân Mặc Ninh gia nhà hắn hơn hắn.
"Hàm nhi, sư phụ hỏi ngươi, đại công tử tự thỉnh hạ ngục, vì sao ngươi lại đáp ứng?" Sở Hán Sinh không quanh quanh co co, thế nhưng chuyện ngay cả hắn cũng có thể nghĩ ra được, không có khả năng Tề Hàm sẽ không nghĩ tới... Hàm nhi nhà hắn từ trước đến nay đều rất thông minh!
"Ta..." Tề Hàm nhất thời nghẹn lời, sắc mặt theo ý nghĩ của mình dần dần tái nhợt.
Đúng vậy, tại sao hắn lại đáp ứng? Vì biết rõ đại sư bá tội nhẹ phán nặng là để vỗ yên triều thần? Hay vì biết địa vị đại sư bá trong phái trẻ, hắn hạ ngục chắc chắn sẽ nhấc lên sóng to gió lớn? Chí ít, những sư thúc sư bá kia của hắn, nhất định sẽ tìm những lão đầu kia gây phiền phức!
Triều đình đã yên tĩnh quá lâu, cần một đoạn sóng gió tới tạo ra cục diện thay đổi, từ đó đạt được tổ hợp nhân sự phù hợp... Có vài người, quả thật không quá thích hợp lưu lại triều đình nữa rồi.
Đây chẳng lẽ là dự định của mình vào cái ngày đáp ứng đại sư bá hạ ngục y? Hoặc giả, dù không tính toán thuận nước đẩy thuyền như vậy, nhưng ngồi lâu nơi cao, Tề Hàm hắn, trong lúc lơ đãng đã bắt đầu... lợi dụng như thế?
Nghĩ tới đây cả người Tề Hàm mơ hồ phát run, ngay cả sư phụ cũng đã nhìn ra, tiên sinh từ trước đến nay nhìn rõ mồn một há chẳng phải đã thấy rõ mọi thứ từ lâu?
"Sư phụ..." Tề Hàm không dám nghĩ tiếp nữa, hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mong đợi của Sở Hán Sinh, hắn biết sư phụ đang chờ hắn phủ nhận.
"Sư phụ, là Hàm nhi... lợi dụng đại sư bá..."
"Bốp!"
Bàn tay như quạt hương bồ vỗ lên mặt, cả người Tề Hàm "rầm" một tiếng ngã nghiêng xuống đất, gò má bên trái và cả tai trái chết lặng trong nháy mắt! Hắn chưa phản ứng kịp, vai trái đã bị một bàn tay có lực túm lên, đau nhức đi đôi với giọng Sở Hán Sinh xót xa hỏi, "Tề Hàm, sao ngươi dám?!"
Cho đến bây giờ cũng chưa từng có, sư phụ mang cả tên họ chất vấn hắn " sao ngươi dám"! Sư phụ, Hàm nhi không dám... nhưng Hàm nhi đã làm... Hàm nhi không cố ý...
"Sư phụ... Là Hàm nhi cố ý thuận nước đẩy thuyền, lợi dụng hạ ngục đại sư bá, để Nguyên thúc Túc thúc bọn họ ra tay... đối phó đám lão thần..."
"Bốp!!!" Một cái tát gần như đánh gãy răng hắn, miệng Tề Hàm đầy tổn thương, ngay cả đầu lưỡi cũng trầy trụa, một ngụm máu tươi phun ra.
Người, cũng theo đó hôn mê bất tỉnh.