Chương ba mươi hai. Lần nữa vào kinh
Xe lộc cộc, ngựa hí vang, nghênh đón gió tuyết ngày càng dày đặc, đoàn người Quân Mặc Ninh từ Tây Xuyên khởi hành hồi kinh, một đường ngày đi đêm nghỉ, đi không nhanh cũng không chậm.
Quân Diệc Hi vẫn ở lại Tây Xuyên tiếp nhận Kình Thiên thành, cho nên nhiệm vụ hầu thầy liền rơi xuống vai Tề Hàm. Một đường chuẩn bị hành trình, thu xếp ăn ở, trong lúc rảnh rỗi đánh hai ba ván cờ với Quân Mặc Ninh, cũng có thể thắng được một quân nửa quân, hoặc so hai chiêu với Sở Hán Sinh, nhưng đa phần lấy thất bại tuyên bố kết thúc.
Những lúc ấy, Quân Mặc Ninh luôn khoanh tay đứng một bên cười, nói Sở gia tinh thông kim cổ trong ngoài võ học tinh anh, Hàm nhi nếu ngươi không cầm kiếm không đánh lại sư phụ ngươi vân vân...
Tề Hàm luôn cảm thấy lời tiên sinh nhà hắn có nghĩa khác, nhưng trong chốc lát lại không phản ứng kịp, chỉ thật có chút rầu rĩ mà nghĩ đến lúc nào mới có thể vượt qua sư phụ ở mặt võ học... Sở Hán Sinh nhìn Tề Hàm đơn thuần và Quân Mặc Ninh gian trá, cười lắc đầu.
Một bên, Dịch Thư Vân bởi vì giá rét mà quấn đến tròn một cục, nhìn thầy trò ba người ăn mặc tiêu sái, có chút tức giận.
Ban đêm, đoàn người nghỉ ở một khách điếm, vẫn bao mấy gian viện theo thường lệ, yên tĩnh. Tề Hàm làm xong bài vở ban ngày Quân Mặc Ninh bố trí, đẩy cửa ra ngoài, nhìn thấy Dịch Thư Vân đang khoác áo lông cừu uống trà trong sân. Bầu trời trăng sao đầy đủ, sáng sủa hiếm thấy, chỉ là có chút lạnh lẽo hanh khô.
"Sao còn chưa ngủ?" Tề Hàm đi đến ngồi xuống, tự mình rót một chén trà, có chút lạnh.
Tâm tình Dịch Thư Vân dọc đường đi cũng không vui, lúc rời Tây Xuyên Quân Mặc Ninh liền miễn phạt cả hai người, nhưng vẫn cực ít nói chuyện với hắn. Lúc này nghe thấy Tề Hàm hỏi, mới lo lắng nói, "Ngày mai liền vào kinh, Diệc Hàm, tiên sinh... thật sự không sao chứ?"
Tề Hàm gật đầu nói, "Huynh yên tâm, tra rõ chuyện Tung Thiên giáo, ta liền phát chiếu thư cho Vân nhi, hiện tại vẫn do Vân nhi và đại sư bá cùng nhau chủ trì triều cục."
"Vậy là tốt rồi..." Chỉ một câu này, Dịch Thư Vân dường như không định mở miệng nữa.
Tề Hàm đợi một lúc, mở miệng nói, "Đại ca không cần quá lo lắng, chuyện lần này không phải trách nhiệm của huynh, suy cho cùng, huynh vô tội bị liên luỵ. Đại sư bá nhìn thấu mọi việc, sẽ không trách cứ quá nhiều. Về phần phong "Tự trục thư"... Dưới tình cảnh lúc đó, huynh cũng bất đắc dĩ..."
Dịch Thư Vân khẽ lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn bóng tối xa xa có chút trống rỗng, "Dọc đường đi, nhìn các ngươi ở chung, ta nghĩ rất nhiều. Năm đó ta cầu tiên sinh nhận ta vào Quân môn, cũng tự ta hạ lời thề, nếu lại lấy tính mạng ra đánh cược, sẽ đoạn tuyệt với sư môn... Chuyện sau đó ngươi cũng biết, tiểu sư đệ nhà ngươi, Nhạc Sầm, Đỗ Kỳ Hàng, từng việc từng chuyện đều khiêu khích điểm mấu chốt của tiên sinh... Rốt cuộc, bị đuổi rồi, ta lấy dao bức tiên sinh đáp ứng ta nhập môn lần nữa, rồi lại vào thời điểm mấu chốt hạ "Tự trục thư"! Diệc Hàm, trên đời này có học trò như ta sao? Tiên sinh nhịn rồi lại nhịn, mỗi một lần mất chừng mực trên chuyện của ta, là vì nhất cử nhất động của Dịch Thư Vân đã sớm vượt qua khỏi nhận thức và tưởng tượng của y. Tiên sinh mưu tính dùng gia pháp nghiêm khắc trách phạt uốn nắn ta nghiêm chỉnh, nhưng ngay cả mây già trăm năm cũng đánh người không sợ, sao có thể bồi dưỡng!"
Tề Hàm im lặng, có một số việc chỉ có thể cảm khái tạo hóa trêu người. Dịch Thư Vân và đại sư bá, nếu lúc đầu hắn không khăng khăng muốn Dịch Thư Vân chấp chưởng Kình Thiên thành, bọn họ chính là người của hai thế giới. Một người thân ở nơi cao, đoan chính nghiêm túc khuôn phép quy củ; một người thân ở giang hồ, tùy ý hào hiệp không trói không buộc. Hai người như thế bị kéo lại với nhau, đã định trước sẽ có rất nhiều khó xử.
"Tiên sinh tuy là thầy, nhưng trong quan hệ thầy trò này, nơi nơi bị ta hãm chân, bị ta liên lụy." Dịch Thư Vân uống một ngụm trà lạnh thấu, sắc mặt phiếm trắng dưới ánh trăng, "Bây giờ, Kình Thiên thành đã giao cho Sở nhi, ta ở môn hạ Quân thị còn có thể làm những gì?"
"Dịch đại ca!" Tề Hàm kêu lên.
Dịch Thư Vân hoàn toàn không động dung chút nào, trong đêm đông dường như trở thành một pho tượng không có độ ấm, "Lần này ta trở lại kinh thành, là muốn cho mọi người một câu trả lời, triều đình chính trực, chung quy không thuộc về giang hồ dân gian của ta; gia phong Quân thị trong sạch địa vị cách biệt, Dịch Thư Vân làm học trò bất hiếu, hạ tự trục thư... Đợi chịu xong gia pháp còn nợ trước đó, cũng nên trở về nơi ta thuộc về..."
Nếu nghe mấy lời đầu Dịch Thư Vân nói còn khiến Tề Hàm cảm thấy tâm ý hắn đã quyết, nhưng một câu cuối cùng lại triệt để bóc trần Dịch Thư Vân miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.
"Đại ca, gia pháp Quân thị không đánh người ngoài, nếu huynh có tâm xuất sư, cần gì phải nghìn dặm xa xôi chỉ vì kiếm trận đòn này?"
Sáng sớm hôm sau, Quân Mặc Ninh liền dẫn theo Tề Hàm và Dịch Thư Vân trở về kinh thành. Lúc đó, chưa bắt đầu lâm triều, Tề Hàm vội vã hồi cung, rửa mặt thay quần áo, ngựa không ngừng vó ngồi lên ngự tọa hoàng đế ở Càn Thanh cung.
Đứng đầu hàng văn thần, tất nhiên là thừa tướng Quân Vũ đã khỏe mạnh xuất ngục. Vinh thân vương Tề Vân đứng trên ngự giai, trong mắt thiếu niên thân vương chứa đầy chế giễu, hờ hững lạnh nhạt nhìn mấy lão già cả đời khoa tay múa chân trên triều đình, như chó cùng rứt giậu.
Vua nào triều thần nấy, nếu bọn họ yên phận một chút liền tốt, ngàn vạn lần không nên, không nên chọc tới Dịch Thư Vân. Hồi tưởng lại điều điều khoản khoản trên bản cung khai, Tề Vân có thể tưởng tượng ra để lấy được những thứ này, Quân Diệc Hi phí bao nhiêu tâm tư thủ đoạn.
Bây giờ hoàng đế đã về, mấy chuyện người trong triều cấu kết người giang hồ, nên thanh toán từng món rồi.
Tạm không đề cập đến phái trẻ trong triều đình dùng văn chương làm vũ khí đối phó với những người phái già tham dự thế nào, mà suýt chút tức chết tại chỗ một hai; chỉ nói tam gia Quân Mặc Ninh dẫn Dịch Thư Vân về nhà cũng chỉ ở lại không đến nửa canh giờ, đã được người trong cung đến truyền tiến cung, đích đến là Minh Đức điện thái thượng hoàng và hoàng thái hậu cư ngụ.
Sau khi Tề Mộ Lâm trúng gió hai chân không tiện đi lại, thường ngày không bước ra ngoài dốc lòng điều dưỡng, mấy năm nay thân thể vẫn khỏe mạnh; bận rộn nửa đời, bây giờ nhìn thấy con trai làm đế cần cù, tân chính bắt đầu hiệu quả, làm con lại hiếu thuận, lễ nghĩa chu đáo, không khỏi yên lòng; chẳng những hoàn toàn buông bỏ chính vụ không hỏi tới, mà còn khai khẩn vài mẫu ruộng trong cung, học ngày tháng thần tiên câu cá cày bừa.
Cuối giờ tỵ*, ánh mặt trời ấm áp. Tề Mộ Lâm ngồi trên xe lăn bên ngoài đình viện hoa viên, tỉ mỉ lật mấy bài luận văn, thỉnh thoảng vuốt râu gật đầu, dáng vẻ cực kỳ hài lòng.
* Cuối giờ tỵ chỉ 11 giờ sáng.Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh ngồi đối diện y uống trà.
"Mặc Ninh, đây đều là bài vở của Hàm nhi lúc rời nhà bên ngoài? Ngắn ngủi một tháng lại có nhiều như vậy?" Tề Mộ Lâm lật một xấp luận văn trong tay, không dưới mười bài, càng khó hơn chính là, mấy lời có ý sâu xa trong nghị chương luận văn đều tương quan với chính sách trong triều hiện nay, thông qua những luận văn này có thể biết được trọn vẹn, Tề Hàm thân làm hoàng đế, đối với việc triều hiểu đến cực kỳ thấu triệt.
"Ba ngày một bài luận, trước nay vẫn luôn là bài vở của Hàm nhi." Quân Mặc Ninh buông chén trà, không kiêu ngạo không xu nịnh nói.
Tề Mộ Lâm đã biết năm xưa chính y cứu Tề Hàm, hơn nữa mấy năm qua dốc lòng nuôi dạy, mới có đế vương Trung Châu kinh tài tuyệt diễm hôm nay. Tuy trung gian từng có vài hành vi khi quân, nhưng cho đến hôm nay, quân này đã không phải quân đó, truy cứu nữa cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì rồi. Huống hồ, trong mắt con trai nhà mình tiên sinh nặng như tính mệnh, Tề Mộ Lâm tự thấy không mạo hiểm nổi lần nữa mất đi con trai.
Cân nhắc giữa hai người, đi đường nào vừa xem liền thấy ngay rồi.
"Ba ngày một bài? Có thể viết ra như vậy... Mặc Ninh dạy tốt, Hàm nhi cũng dốc tâm tư!" Tề Mộ Lâm cực kỳ hài lòng.
Đương nhiên y sẽ không biết, trước đây vì những luận văn này, Tề Hàm trằn trọc thế nào dưới thước và bản tử. Ba ngày một luận là thông lệ, trừ cái đó ra còn có chép sách, đánh cờ, âm luật thậm chí luật pháp, toán học, võ nghệ, bên nào không cần dốc tâm tư? Quy củ Quân Mặc Ninh trước nay không làm được liền đánh, thước đánh lòng bàn tay, bản tử trách mông, đánh xong tiếp tục làm, bao giờ hoàn thành mới bôi thuốc nghỉ ngơi. Bao nhiêu đêm xuân đi đông tới, Tề Hàm cố nhịn đau đớn phía sau và lòng bàn tay hạ bút thành văn, đợi khi sắc trời sáng lên, quần áo tóc tai bị mồ hôi lạnh thấm ướt một tầng lại một tầng.
Nghe xong lời Tề Mộ Lâm nói, Quân Mặc Ninh cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Sở Hán Sinh, xoay đầu thoáng nhìn lướt qua, trong lòng hiểu rõ Sở đại sư phụ đang nhớ lại những năm tháng đó.
Giờ ngọ sơ khắc*, Tề Hàm hạ triều trước tiên đến Minh Đức điện, hành vi "bỏ nhà ra đi" lần này bất kể có bao nhiêu lý do, trước mặt cha mẹ vẫn không thể nào nói nổi. Huống chi tiên sinh cũng đã sớm hạ mệnh lệnh, bảo hắn trở về thỉnh phạt.
* Giờ ngọ sơ khắc chỉ 11h15.Trận đòn này sớm muộn gì cũng phải chịu, trốn là không thể trốn thoát. Nhưng mà phụ thân thật sự thương yêu cưng chiều mình, lại có mẫu thân một bên xin tha, có lẽ cũng không khó chịu đựng lắm.
Một đường đi tới, Tề Hàm đều ôm lòng may mắn, nhưng khi hắn đi tới hoa viên dưới sự dẫn đường của cung nhân, nhìn thấy tiên sinh và sư phụ nhà mình đang ngồi, tất cả may mắn biến mất không còn tăm hơi như nước sôi dội vào tuyết.
Cúi đầu nhìn trên người mình không có quần áo phối sức gì thuộc về hoàng đế, Tề Hàm cảm thấy may mà mỗi lần mình đến Minh Đức điện thỉnh an bao giờ cũng sẽ thay quần áo trước, thỉnh an cha mẹ như con trẻ nhà dân chúng bình thường.
Nuốt một ngụm nước miếng, Tề Hàm hít sâu một hơi đi nhanh vài bước đến đường nhỏ rải đá cuội ngoài đình, uốn gối quỳ hướng về phía Tề Mộ Lâm và Quân Mặc Ninh, dập đầu nói, "Hàm nhi bái kiến phụ thân, tiên sinh, sư phụ, thỉnh an ba vị."