Chương ba mươi bảy. Chân thành thẳng thắn
Cuối giờ dậu đầu giờ tuất*, sơ sơ tính ra, Dịch Thư Vân đã quỳ hơn hai canh giờ.
* Cuối giờ dậu đầu giờ tuất chỉ 7 giờ tối.
Sau khi trời tối đen, Quân Mặc Ninh đến lần nữa, bắt mạch xong sau đó ngồi trong chốc lát liền rời đi, lại đụng phải Quân Tử Uyên ở cửa.
Dịch Thư Vân vẫn quỳ trong phòng, nghe hai cha con đối thoại bên ngoài.
"Ca ngươi thế nào?" Giọng Quân Tử Uyên trầm ổn trước sau như một, tựa như có thể ngăn chặn gió tuyết bên ngoài.
Quân Mặc Ninh đáp, "Không sao rồi ạ. Có điều trước đó ưu tư quá độ, cộng thêm ban đêm uống rượu bị phong hàn mới ngã bệnh, phát ra ngoài trái lại là chuyện tốt."
"Còn chưa tỉnh sao?"
"Chưa ạ, ca quá mệt mỏi, phong hàn lần này chỉ là một nguyên nhân, kỳ thật vất vả lâu ngày thành bệnh, ngã xuống là chuyện sớm hay muộn." Quân Tử Uyên dường như không định vào quấy rầy Quân Vũ nghỉ ngơi, giọng hai cha con có chút xa xôi.
Mơ mơ hồ hồ, Dịch Thư Vân nghe được Quân Tử Uyên hỏi, "Vân nhi đâu? Ngươi không làm gì hắn chứ?"
"Con có thể làm gì hắn chứ? Đem cơm cũng hâm nóng cho hắn rồi!" Tam sư thúc nhà hắn như bị uất ức cực lớn, giọng cũng cao rất nhiều, "Cha, người vậy mà không nỡ sao? Lúc người phạt con và ca ca con, sao không thấy không nỡ vậy..."
Thanh âm dần dần trôi xa, dưới ánh nến dìu dịu, Dịch Thư Vân quay đầu nhìn cơm nước còn nóng hổi trên bàn con bên mép giường, cảm tình trong lòng đối với tam sư thúc trên mọi phương diện đều nghiền hắn thành mảnh vụn không khỏi phức tạp, lạnh nhạt đến lạnh lùng, nhưng vĩnh viễn có thể ngăn cơn sóng dữ lúc người tuyệt vọng nhất.
Đây chính là nguyên nhân có Tề Hàm ngày hôm nay sao?
Suy nghĩ miên man, Dịch Thư Vân quỳ ngồi trước bàn con cầm chén đũa lên, nhưng vào lúc này nghe thấy hô hấp của Quân Vũ nặng lên, hắn xoay đầu nhìn, đúng là Quân Vũ tỉnh rồi, đang chống người ngồi dậy.
"Tiên sinh!" Dịch Thư Vân vội vã đặt đũa xuống, đầu gối chuyển qua một bước, vươn tay đỡ Quân Vũ, lại đặt một cái đệm sau lưng y.
Thời khắc này thật ra Quân Vũ còn có chút mê man, ngủ mê mệt trọn buổi chiều, cả người trĩu nặng từ đầu đến chân. Sốt vẫn chưa hoàn toàn lui đi, toàn thân mềm nhũn không có sức lực.
"Tiên sinh muốn uống nước không ạ?" Dịch Thư Vân giúp y đắp kín mền, hỏi, Quân Vũ nửa nằm, nhắm mắt lại khẽ gật đầu.
Bếp lò nhỏ ở bên ngoài, hâm nóng ấm nước phía trên. Thời khắc này Dịch Thư Vân cũng không quan tâm đầu gối có đau hay không, xoay người cất bước bằng đầu gối. Đáng tiếc hắn đánh giá thấp hai đầu gối tê dại và cứng đờ sau khi quỳ lâu, nửa người trên đã nghiêng về phía trước, mà nửa người dưới thậm chí đầu gối và cẳng chân vẫn không nhúc nhích, cả người liền mất đi trọng tâm trực tiếp ngã sấp về phía trước. Chỉ nghe một tiếng "rầm", Dịch Thư Vân ngã đến trước mắt biến thành màu đen, hai tay chống mấy lần cũng không thể chống dậy.
"Xảy ra chuyện gì?" Quân Vũ nghe được tiếng động, mở mắt nhìn đứa học trò ngã chật vật, khàn giọng hỏi.
Dịch Thư Vân loạng chòa loạng choạng chống dậy quỳ ngồi, còn muốn quỳ thẳng lên nhưng làm thế nào cũng không làm được, chỉ phải cúi đầu trả lời, "Thư Vân không chăm sóc tốt tiên sinh... Tam sư thúc phạt quỳ hầu..."
Quân Vũ trầm mặc một lúc, phân phó, "Đi rót nước đi."
Không bảo dậy, là vẫn muốn phạt, Dịch Thư Vân gian nan lấy tay chống đầu gối từng bước một dịch tới cửa, nhấc ấm xuống rót nước, lại lấy cháo đã sớm hầm xong đặt trên bếp lò đun nóng, tiếp đó một tay cầm chén trà, một tay nhấc vạt áo ngoài cản trở, quỳ gối trở về... Mỗi một bước đều giống đang khiêu vũ trên mũi đao.
Qua lại một lần, máu đã trở về trên dưới đầu gối, đồng thời thức tỉnh đau đớn vẫn khiến người chịu đựng không nổi.
Quân Vũ ngồi thẳng người nhận lấy chén trà từ đôi tay run rẩy kia, không uống, nói, "Đầu gối có cảm giác chưa? Nếu cảm thấy đau, liền đứng lên."
Hóa ra... thế mà... không phải tiên sinh tiếp tục trách phạt sao?
Dịch Thư Vân ngẩng đầu, đã lâu không nhìn nam tử nho nhã chính trực trước mắt trong khoảng cách gần như vậy.
Quân Vũ nhấp một ngụm trà thấm giọng, ánh mắt như ánh nến ấm áp trong đêm tối, "Đứng dậy ngồi lên giường, nhất định phải đợi hai chân về máu hoàn toàn, đau đớn không thể tránh khỏi, đợi chịu đựng một lúc rồi dùng nước nóng đắp. Ta chỗ này có thuốc tan máu bầm tiêu sưng của sư thúc ngươi, phải bôi tử tế. Tổn thương chậm rãi mài ra, không dễ chữa..."
Trong một đêm rét như vậy, mấy câu nói không nhanh không chậm này như dòng nước ấm áp chảy vào tim, xoa dịu tất cả đau đớn trong khoảng thời gian này. Viền mắt Dịch Thư Vân nóng lên, hắn hơi ngửa đầu, nói, "Tiên sinh, lúc đó Thư Vân hoàn toàn bất đắc dĩ mới gửi tự trục thư... Mấy hôm nay, Thư Vân ngày ngày hối hận đêm đêm giày vò, chỉ mong mỏi ân sư có thể khoan dung... thương tiếc Thư Vân phiêu bạt không nơi nương tựa..."
Lời còn chưa dứt, Quân Vũ nhẹ nhàng đặt chén trà ở mép giường, ánh mắt hơi lạnh.
Tâm Dịch Thư Vân rơi xuống như khối chì, thu liễm tất cả tâm tình, cúi thấp đầu xuống, giấu đi khóe mắt loang loáng nước.
"Tại sao phải nhắc đến chứ?" Đỉnh đầu truyền đến tiếng Quân Vũ vì bệnh mà hổn hển, trong màn đêm lộ ra rõ rệt tâm tình xa lạ, "Tại sao phải nhắc đến phong tự trục thư kia? Ta vốn nghĩ... xem như chưa từng thấy... không biết chuyện này..."
Dịch Thư Vân gần như hoài nghi mình nghe lầm! Hắn vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn gương mặt nghiêm túc của nam tử đang nhàn nhạt uống nước. Hắn hé hé môi, nhất thời không biết nên nói gì.
Một chén trà xuất hiện trước mắt, Dịch Thư Vân theo bản năng đưa hai tay ra, nhận lấy, sau đó thẳng tắp đối diện một đôi mắt. Trong mắt, có trách cứ, có thương yêu, có dò xét cũng có bất đắc dĩ...
Quân Vũ thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu, có chút mệt mỏi ngồi dựa vào gối đầu, phóng ánh mắt vào khoảng không mơ hồ, "Từ khi nhận được tự trục thư của ngươi ta vẫn luôn suy nghĩ lại chuyện đã qua, là cái gì khiến ngươi dưới tình cảnh đó tự trục rời sư, suy cho cùng, ngươi trả cái giá không nhỏ mới lại vào sư môn..."
Dịch Thư Vân không dám chen lời, lại không chờ được đoạn sau, mãi đến khi Quân Vũ xoay đầu sang, trong mắt lộ ra nghi hoặc, mới hiểu được đây quả thật là một câu hỏi, vì vậy đắn đo đáp, "Tiên sinh bị hạ ngục, Thư Vân liền hoảng... Lúc đó chỉ nghĩ làm sao kéo người từ trong vũng bùn của Thư Vân ra ngoài..."
"Vi sư hiểu rõ." Giọng Quân Vũ vào ban đêm hết sức yên ổn lòng người, "Năm đó hoàng thượng tự vào Hình bộ, cũng vì Mặc Ninh lại bị giam ở biệt viện, giờ đây ta trải qua chuyện lần này, mới hoàn toàn hiểu được tâm tình tam sư thúc ngươi ngày đó."
Chuyện Tề Hàm, Dịch Thư Vân cũng có nghe thấy, năm đó hắn tự vào Hình bộ, trằn trọc một phen sống chết; sau đó cũng nhiều lần trắc trở mới trở về Quân môn.
"Tiên sinh..."
"Thư Vân, ta làm tiên sinh, thật sự không bằng sư thúc ngươi..." Khóe mắt Quân Vũ nhìn Dịch Thư Vân muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không mở miệng, khẽ mỉm cười một cái... Bởi vì chuyện nói chen lời, không biết tát miệng hắn bao nhiêu lần.
"Mỗi khi đụng phải chuyện của ngươi, bao giờ ta cũng dễ dàng bỏ xuống tất cả bình tĩnh tự kiềm chế, ôm giận răn dạy, đây không phải phong phạm người làm thầy..." Quân Vũ xoay đầu ngưng mắt nhìn khuôn mặt Dịch Thư Vân tuổi còn trẻ nhưng cũng không non nớt, bất kể thế nào đi nữa cũng không cách nào lờ đi được bàng hoàng và kính cẩn nghe theo gần như thành tín ngưỡng trong mắt hắn, y vén chăn vươn tay ra, nhẹ nhàng giúp hắn lau đi giọt nước nơi khóe mắt.
"Chuyện tự trục thư, là lỗi của ta. Thứ nhất không nói trước cho ngươi biết động thái của triều đình và ý đồ chân chính ta tự hạ ngục, thứ hai... cũng vì ta một mực trách phạt ngươi tùy tiện mạo hiểm không biết bảo vệ mình, nhưng không thông cảm ngươi thân là người đứng đầu một giáo, có một số việc là trách nhiệm của ngươi, tránh cũng không thể tránh... Cho nên, nước đã đến chân, ngươi làm ra quyết định như vậy... không trách ngươi, trách ta..."
Trong đêm rét tịch mịch, dường như có thể nghe tiếng tuyết rơi. Ngón tay với vết chai mỏng của nam tử xẹt qua khóe mắt, dịu dàng thoải mái như nắng ấm treo trên bầu trời trong ngày đông giá rét.
Tuy bất an trong lòng đã được vỗ về, cuối cùng Dịch Thư Vân thu lại kinh hoảng, nhưng dù sao đi nữa cũng không chịu nổi Quân Vũ đầy tự trách, hắn dập đầu chấm đất, cộp cộp thành tiếng, lúc thẳng người dậy nói rằng, "Tiên sinh, nếu người nói vậy, bảo Thư Vân đứa học trò bất hiếu này tự xử thế nào?"
Quân Vũ lắc đầu ý bảo Dịch Thư Vân đứng dậy, miễn hắn trách phạt quỳ hầu. Kết quả đầu gối trần quỳ lâu, là một khối hoàn toàn chết lặng, mà ngay cả xương cẳng chân và bàn chân đều sưng vù xung quanh.
Dịch Thư Vân gần như dùng cả tay chân mới bò dậy, áo bào rủ xuống, che hai cẳng chân xanh tím dữ tợn.
Quân Vũ hiển nhiên đặt toàn bộ trong mắt, y vỗ mép giường nói, "Ngồi xuống, ta xoa chân cho ngươi."
"Tiên sinh..." Dịch Thư Vân đau đến mồ hôi lạnh đầy trán, hận không thể chặt hai thứ vướng víu này, "Không dám làm phiền tiên sinh, rất nhanh... rất nhanh liền tốt rồi..."
Quân Vũ thân thiết liếc hắn một cái, không cho giải thích chỉ chỉ mép giường. Dịch Thư Vân "đánh không chạy đuổi không đi" thật sự không muốn phá hỏng bầu không khí tĩnh lặng yên ả lúc này, mới chầm chậm dời bước đến bên giường, xin phép một tiếng sau đó ngồi xuống.
Quân Vũ đỡ hai chân hắn lên giường, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay ấn ấn nhào nặn vết tích xanh tím sưng vù, không bao lâu sau, hai cẳng chân của Dịch Thư Vân ứ máu thành mảng thành mảng chồng chất dưới da.
Dịch Thư Vân chịu đựng đến tối tăm trời đất.
"Đừng trách sư thúc ngươi, y phạt ngươi quỳ vì muốn tốt cho ngươi." Quân Vũ đột nhiên nói.
Dịch Thư Vân nghi hoặc nhìn y.
Quân Vũ mỉm cười giải thích, "Sư thúc ngươi ấy, mạnh miệng mềm lòng nhất. Y từng nói với ta, chuyện lần trước sợ rằng sẽ để lại di chứng cho ngươi, các khớp xương của ngươi nghìn vạn lần không thể bị lạnh, bằng không liền đau đớn như hàng vạn côn trùng châm chích. Quy củ quỳ hầu để đầu gối trần, đau thì đau thật, nhưng chỗ này có đặt địa long, hơi nóng chậm rãi tiến vào tứ chi bách hài của ngươi, hữu dụng nhất với việc điều dưỡng thương thế của ngươi."
Chính là như thế sao? Dịch Thư Vân tỏ vẻ, ý tốt của tam sư thúc kiêu ngạo nhà hắn thật sự không dám tâng bốc.
"Thư Vân, ở lại đây đi." Quân Vũ bỗng nhiên nói.
Tim Dịch Thư Vân trong nháy mắt đập bịch bịch bịch liên hồi, "Tiên sinh..."
"Cho ta một cơ hội lần nữa làm thầy ngươi." Vẻ mặt Quân Vũ trịnh trọng như lúc quyết sách quốc gia đại sự trên triều đình, "Buông xuống. Triệt để quên đi lo sợ, nghi hoặc, bất an không chỗ chất chứa của ngươi, Tung Thiên giáo, Kình Thiên thành tiên sinh đều sẽ sắp xếp tốt, ngươi yên tâm dưỡng tốt tim mạch, dưỡng tốt khớp xương bên người tiên sinh... Qua một khoảng thời gian nữa, tiên sinh thay ngươi thu xếp hôn sự, ta từ chỗ tam thúc mẫu ngươi biết được, ngươi và Tử Y cô nương cảm mến đã lâu..."
Đời này Quân Vũ chưa từng nói dông dài như vậy, tựa như nói không hết mong ước trong lòng, y nhìn thấy trong mắt Dịch Thư Vân bắt đầu tích tụ hơi nước, tiếp đó, nước mắt rơi đầy mặt...