Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 4

Sở Hán Sinh sửa sang lại cánh cửa bị đạp ngã, đi vào liếc mắt một cái thấy được ba người một quỳ một ngồi một nằm. Nhìn kỹ lần nữa không khỏi hít vào một hơi. Đứa bé nằm trên giường bị vạch mở quần áo, thân hình gầy yếu đầy vết thương xanh tím, xương sườn thấy rõ từng cái hoàn toàn đúng với câu "thân không được ba lạng thịt". Giờ khắc này hai mắt nó nhắm nghiền, hô hấp mỏng manh, trên mặt đã nổi lên tử khí nặng nề.

Tần Phong suy sụp ngồi quỳ trên mặt đất, tựa hồ hoàn toàn không cảm thụ miệng vết thương trên người đang đổ máu ào ạt.

Sở Hán Sinh dò hỏi, "Gia, đứa nhỏ này..."

Quân Mặc Ninh trên người cũng có thương tích, ngồi cũng không dễ chịu vì thế đứng lên nói, "Đây là nhiều năm chịu ngược đãi gây ra, một đường bị đuổi gϊếŧ thật ra không chịu bất kỳ vết thương nào, tình huống hiện tại e là chính nó không muốn sống nữa."


Sở Hán Sinh lại nhìn đứa bé đang nằm lần nữa, bảy tám tuổi hoặc có khả năng lớn hơn một chút, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan đoan chính, làn da cũng trắng, nếu khỏe mạnh vẫn có thể xem như một đứa bé thanh tú. Đáng tiếc...

"Gia, còn có thể cứu sao?" Sở Hán Sinh thử hỏi, hắn tin tưởng y thuật gia nhà hắn, chỉ là hai người kia nửa đêm xâm nhập, thân phận không rõ, gia nhất định không nguyện ý ra tay. Bọn họ cũng từng lăn lộn giữa sống và chết, dĩ nhiên hiểu được rất nhiều lúc sự việc không tồn tại theo lẽ thường, huống chi hiện tại chính đứa nhỏ này không muốn sống.

Tần Phong nghe được câu hỏi cũng ngẩng đầu, tràn ngập mong đợi nhìn Quân Mặc Ninh.

Nhưng thật ra Quân Mặc Ninh không có vấn đề gì cả, hắn thậm chí còn muốn cứu đứa nhỏ này. Đã bao nhiêu lâu không khiến triều đình phiền toái rồi? Bọn bộ khoái Hình bộ vậy mà có thể không nhận ra Quân tam thiếu nữa chứ!


"Cứu là có thể cứu..." Quân Mặc Ninh nhìn vẻ mặt kích động của Tần Phong nói tiếp, "Nhưng ta dựa vào cái gì cứu hắn?"

Tần Phong sửng sốt, đúng vậy, dựa vào cái gì? Bọn họ có cái gì?

"Công tử nếu có thể ra tay cứu giúp, Tần Phong... Tần Phong từ hôm nay trở đi hầu hạ công tử đến chết cũng không rời, không phản bội!" Tần Phong dập đầu, đây là đánh cược duy nhất của hắn.

Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh nhìn nhau, ngược lại có chút thán phục lòng trung thành của Tần Phong đối với đứa nhỏ này.

Tần Phong thấy bọn họ không cự tuyệt liền dập đầu ba cái, vui mừng nói, "Đa tạ chủ tử!"

Nhìn người kia tự quyết định đem bán chính mình lại còn rất vui vẻ, Quân Mặc Ninh đối với chuyện của hắn và đứa bé kia vẫn là có điểm hứng thú. Quân Mặc Ninh ngồi xuống mép giường, vết thương phía sau truyền đến đau đớn âm ỉ càng khiến y kiên định muốn đối nghịch với Hình bộ.


Đứa bé vẫn ngủ say sưa, Quân Mặc Ninh cúi xuống sát nó nói, "Ta biết ngươi nghe thấy ta nói chuyện, ngươi nghe cho kỹ, muốn chết rất đơn giản, ta lập tức thành toàn cho ngươi, nhưng không cho đổi ý."

Cũng không thấy rõ động tác, chỉ là có ánh sáng bạc lóe lên, đứa bé đột nhiên mở to hai mắt.

"Nói "Ta không muốn chết" ta liền rút châm ra cho ngươi." Quân Mặc Ninh đứng lên, dù bận vẫn ung dung nhìn đứa bé bắt đầu giãy giụa trên giường.

"A... A... Ha..." Đứa bé kia run giọng kêu lên, giọng nói nghẹn ngào khó nghe đến cực điểm. Thậm chí có rất nhiều lần nó nỗ lực ngậm miệng, nhưng đau đớn truyền ra trong thân thể khiến nó không thể không phát ra tiếng.

"Thiếu gia..." Tần Phong quỳ gối một bên, đau lòng đến tột đỉnh. Hắn biết vì sao đứa bé này đau đến như vậy vẫn không dám làm càn kêu to, chỉ vì quá khứ dạy cho nó biết, làm như vậy chỉ càng nhận thêm nhiều đau đớn.
Đau đớn kịch liệt tràn ngập toàn thân, trên khuôn mặt tuyệt vọng của đứa nhỏ phủ kín mồ hôi, nó gắt gao bắt lấy khăn trải giường, gân xanh trên cánh tay khẳng khiu nổi rõ, ngón tay siết chặt đến gần như sắp gãy. Đây không phải khổ sở trước kia nó trải qua, quá đau đớn, đây là "chết" sao? Hóa ra chân chính "chết" lại đau thành như vậy, có phải chết rồi sẽ được giải thoát không?

Quân Mặc Ninh có chút bất ngờ nhìn đứa bé vốn đang lăn lộn đột nhiên không còn giãy giụa nằm thẳng trên giường, đôi mắt trợn to dần dần mất đi ánh sáng, ngoại trừ đôi tay vẫn nắm chặt khăn trải giường chứng tỏ đau đớn còn chưa biến mất, cả người nó là một mảnh tĩnh mịch.

Làm sao nó làm được?

"Thiếu gia! Thiếu gia!" Tần Phong bật dậy nhào lên giường, gào đến lạc giọng, "Thiếu gia, người không thể từ bỏ, thiếu gia! Không thể..." Sau đó hắn lại quỳ xuống đất tóm lấy vạt áo Quân Mặc Ninh, cầu khẩn nói, "Chủ tử, ngài cứu thiếu gia, ngài cứu thiếu gia! Cầu ngài, Tần Phong nguyện bỏ mạng, chủ tử, ngài cứu..."
"Ồn ào!" Quân Mặc Ninh đá Tần Phong sang một bên thuận tay châm thêm một châm, lạnh lùng nói, "Người không sợ chết ta đã thấy nhiều, có thể chịu ba châm của ta mà không xin tha bổn tam thiếu còn chưa gặp qua. Chịu được ba châm, muốn chết ta cho ngươi chết thống khoái!"

"A!" Lời còn chưa dứt, rốt cuộc đứa nhỏ phát ra một tiếng kêu thảm, phá tan sự yên lặng thâm trầm ban đêm, đâm vào tim phổi người khác.

Đến lúc mặt trời mọc, Quân Mặc Ninh đã cảm giác quá mức mệt mỏi, nhìn đứa bé nặng nề ngủ trên giường y không tin được nó vậy mà lại có thể chịu đựng được đến khi sắp châm vào châm thứ ba.

Trước kia tung hoành kinh thành Quân tam thiếu đã từng thử kiểu châm này lên một tên gϊếŧ người như ngóe, người có tiếng đối mặt với bất kỳ khổ hình nào cũng sẽ không khuất phục, nhưng chỉ vừa chịu đến châm thứ ba liền thú nhận tất cả mọi việc. Đương nhiên, từ đó trở về sau, người trong Hình bộ kính nể, sợ hãi Quân tam thiếu lại tăng thêm vài phần.
Ai cũng không thể tưởng tượng được trong đêm nay, lại có một "hảo hán" không đầy mười tuổi có thể chịu đựng hai châm.

Quân Mặc Ninh một mặt than thở giang sơn rộng lớn người có tài không ngừng sinh ra, đồng thời cũng tò mò đứa nhỏ này đã trải qua đau khổ như thế nào mà lại tuyệt vọng tìm chết.

Sở Hán Sinh giúp Tần Phong xử lý miệng vết thương, sau đó hầu hạ Quân Mặc Ninh nghỉ ngơi, lúc sắc thuốc còn sắc thêm hai phần. Hắn và Quân Mặc Ninh đều đến từ dị thế, nơi nền văn minh phát triển vượt bậc, mạng người là quý giá nhất. Mặc dù Mặc quân tung hoành khắp Đông Hải vẫn luôn gϊếŧ chóc, nhưng chưa từng tùy ý thương tổn hoặc gϊếŧ hại người thường, cho nên đối với đôi chủ tớ cầu cứu nửa đêm này, Sở Hán Sinh theo bản năng vẫn đồng cảm mà giúp đỡ.
Sáng ngày hôm sau, Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh vừa mới từ bên ngoài trở về cùng đi xem tình huống hai người kia.

Vừa thấy bọn họ tiến vào, Tần Phong vội từ mép giường đứng lên, đoan đoan chính chính quỳ xuống đất dập đầu nói, "Nô tài Tần Phong, bái kiến chủ tử, bái kiến Sở gia. Nô tài... tạ chủ tử cứu thiếu gia, từ hôm nay trở đi nô tài sống là người của chủ tử, chết là ma của chủ tử."

Quân Mặc Ninh không tỏ thái độ, ngồi xuống mép giường bắt mạch cho đứa nhỏ, ngoại trừ còn suy yếu cơ bản mọi thứ đã bình thường.

Sở Hán Sinh đặt một miếng đệm thật dày trên ghế, Quân Mặc Ninh bước qua ngồi xuống, Tần Phong di chuyển đầu gối quỳ hướng về phía y.

Tần Phong tuổi tác cũng không lớn, chỉnh trang sạch sẽ cũng nhìn ra được thiếu niên thanh thanh tú tú trên dưới hai mươi tuổi. Giờ khắc này hắn rũ mi cúi đầu quỳ luôn mồm xưng hô bản thân là "nô tài", cũng không có vẻ gì quá mức hèn mọn và thấp kém.
"Tần Phong đúng không?" ngữ khí Quân Mặc Ninh cũng không có thiện ý, "Tính kế thật tốt. Đêm qua nghe được chúng ta dễ dàng lừa dối người Hình bộ liền nghĩ cách lưu lại. Đem chính mình bán đi, lại cứu người, lại có chỗ ở, mua bán như thế này thật sự có lợi."

"Chủ tử..." Vẻ mặt Tần Phong đầy kinh hãi.

"Chưa cần kêu chủ tử," Quân Mặc Ninh tiếp tục nói, "Trước tiên nói rõ ràng thân phận ngươi và nó, tam thiếu gia ta không coi tiền như rác mà làm việc vô bổ."

Tần Phong không khỏi kinh hoảng, tâm tư hắn từ lúc chọn tiến vào nơi này và những tính toán sau đó đều bị người trước mặt nhìn thấu. Hắn không như thiếu gia hoàn toàn không biết việc bên ngoài, khi hắn vừa mới tiến vương phủ làm việc, đã nghe các đại nhân bàn luận qua, tam công tử nhà đương kim thừa tướng, thiếu niên vừa câm vừa điếc nhưng lại ăn chơi trác táng đến mức tận cùng, Quân Mặc Ninh. Ba năm trước đây, hắn cũng từng đứng trong đám người nhìn thiếu niên bị treo trên thành nhưng vẫn khiến người khác cảm giác được khí thế cao quý không gì sánh kịp.
Khi đó Tần Phong thậm chí có chút hâm mộ. Dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng oanh oanh liệt liệt cả đời cũng đáng đi.

"Ngài... Ngài thật là... Quân tam thiếu?"

"Còn có người dám giả mạo ta?" Quân Mặc Ninh cười lạnh.

Tần Phong hiển nhiên cảm giác được công tử đối diện đã dùng hết kiên nhẫn, hắn cân nhắc trong lòng lập tức quyết định nói ra tất cả.

"Hồi công tử, thiếu gia nhà ta tên là Tề Hàm, là... là đương kim... nhị hoàng tử." Tần Phong cắn răng nói ra thân phận đứa nhỏ. Ván cược này hắn đặt quá lớn, da đầu đều có chút tê dại.

"Con trai Tề Mộ Lâm?" Quân Mặc Ninh có chút bất ngờ, không ngờ ba năm không ở kinh thành ăn chơi trác táng, con trai hoàng đế đều đã lớn, còn chơi một trận lớn như vậy?

Bình Luận (0)
Comment