Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 57

Mùng tám tháng chạp, tiết tiểu hàn, mọi việc vừa vặn.

Đoàn người trên đường phố trong kinh thành tấp na tấp nập, ánh nắng sáng rỡ, mọi người ăn mặc áo bông thật dày di chuyển như thoi đưa... Bách tính hoàng thành dưới chân thiên tử, nếu so với địa phương khác bao giờ cũng giàu có hơn.

Sắp đến cuối năm, rất nhiều người đã bắt đầu chuẩn bị thực phẩm đồ vật cần dùng cho lễ mừng năm mới, cho nên, các quầy hàng trên đường càng thêm ra sức gào to.

Một bên phố, sáu, bảy người già có trẻ có cao có thấp có chậm rãi đi tới, một người trong đó chừng bốn mươi tuổi, mặc áo lụa tím, áo khoác dài bên ngoài màu đen, mặt ngọc râu ngắn. Dường như y tương đối hứng thú dạt dào với những thứ trước mắt, thỉnh thoảng nói gì đó với một vị trưởng bối tuổi tác hơi lớn một chút bên cạnh.


Trưởng bối mặc một thân áo bào màu xanh lam, nho nhã thanh liêm, mặc dù đã qua thiên mệnh chi niên*, thế nhưng phong thần tuấn lãng, khí vận vô giá. Y trả lời từng vấn đề của văn sĩ trung niên, không chỗ nào không thông, đúng thật là trí tuệ vững vàng trên dưới thông suốt. Nhưng không biết tại sao, những lúc không nói chuyện, giữa chân mày vị trưởng bối ẩn hiện vẻ buồn rầu, mặc dù thoáng qua rồi biến mất, nhưng vẫn bị bắt được vết tích.

* Thiên mệnh chi niên là 50 tuổi.

"Thừa tướng, ta nghe nói đông chí tam thiếu không về?" Văn sĩ trung niên không dây dưa với vật phẩm trên đường nữa, chuyển qua hỏi.

Mà trưởng bối nho nhã, chính là đương kim thừa tướng Quân Tử Uyên; như vậy thân phận văn sĩ trung niên nghiễm nhiên đã rõ ràng... hoàng đế Tề Mộ Lâm.


Quân Tử Uyên cười khổ nói, "Hoàng thượng gọi hắn Quân tam là được, tam thiếu gì đó đều là ngoài đường gọi bừa."

"Ha hả," Tề Mộ Lâm sang sảng cười nói, "Thừa tướng có điều không biết, trong kinh thành có rất nhiều người tự xưng "tam thiếu", dường như hai chữ này rất có khí thế!"

Quân Tử Uyên bất đắc dĩ, "Khuyển tử tuổi nhỏ, thật sự không nói nổi. Từ sau khi giam cầm ở biệt viện trái lại cũng an phận, chỉ là đông chí hàng năm luôn muốn tự mình trốn về nhà thăm mẹ, năm nay... quả thật chưa trở về."

Tề Mộ Lâm an ủi, "Có thể thấy được đã hiểu chuyện, thừa tướng cũng không cần lo lắng quá mức."

Quân Tử Uyên gật đầu nói phải.

"Ta nghe hạ nhân nói, tửu lâu Duyệt Lai hàng năm đến ngày mùng tám tháng chạp đều sẽ cực kỳ náo nhiệt." Tề Mộ Lâm thay đổi trọng tâm câu chuyện.


Quân Tử Uyên tiếp lời nói, "Hoàng thượng nói phải, những sĩ tử đường xa đến, tửu lâu Duyệt Lai chẳng những cho bọn họ giá thấp, hàng năm ngày mùng tám tháng chạp này, sẽ còn mời viện trưởng Lang Hoàn thư viện Ân Nhược Hư tới chỉ điểm, kể từ năm đó đã thành thông lệ. Vừa làm hưng thịnh giới văn học, còn là nơi kẻ xa quê chia sẻ cảm giác nhớ nhà với nhau."

* Sĩ tử là người đi thi ở thời phong kiến.

"Cách kỳ thi mùa xuân còn hơn một tháng, bọn họ đã tới sớm như thế?" Tề Mộ Lâm hiếu kỳ hỏi.

Quân Tử Uyên trả lời, "Đường xá xa xôi, những sĩ tử gian khổ học tập mười năm, không thể bỏ lỡ thời gian; đương nhiên, tửu lâu Duyệt Lai hai tháng trước liền giúp bọn họ chuẩn bị xong tất cả vật phẩm, để bọn họ ở chỗ này yên tâm ôn tập ba tháng, cũng là một nguyên nhân chủ yếu."
"Không nghĩ tới tửu lâu Duyệt Lai lại có phần tâm tư này, quả thật ban ơn cho không ít sĩ tử." Tề Mộ Lâm cảm thán.

"Đúng vậy," Quân Tử Uyên đồng ý nói, "Đã liên tục bốn năm trạng nguyên nhận được trạng nguyên bảng* ở tửu lâu Duyệt Lai, bảng nhãn, thám hoa cũng có rất nhiều, hiện tại sai dịch Lại bộ yết bảng*, trạm đầu tiên thường tới nơi này trước, luôn có thể một mạch công bố nhiều cái tên đề trên bảng. Đến lúc đó, tửu lâu Duyệt Lai sẽ bày tiệc ăn mừng cho các sĩ tử đỗ cao, tựa như người nhà. Đúng rồi, Bạch Thiên Lan Bạch học sĩ ở Hàn Lâm Viện, cũng là như vậy."

* Bảng ở đây nghĩa là danh sách thi đỗ.

Tề Mộ Lâm nghe liên tục gật đầu, lại đột nhiên nhìn thấy thiếu niên ngày thường giương nanh múa vuốt trong khoảng thời gian này tinh thần sa sút, hôm nay nhân tiện dẫn hắn xuất cung, vậy mà cũng còn bộ dạng buồn bực không vui.
"Vân nhi? Vân nhi!" Tề Mộ Lâm quay đầu gọi, "Không phải ngươi luôn thích đi tửu lâu Duyệt Lai nghe truyện xem kịch? Sao hôm nay mất hứng như vậy?"

Tề Vân ủ rũ, trả lời, "Cha, mọi người chơi đi, không cần để ý đến con."

Tề Mộ Lâm và Quân Tử Uyên nhìn nhau mà cười, tâm sự thiếu niên bỗng nhiên thay đổi, không đoán cũng được. Đoàn người đi rồi lại đi, cuối cùng tới tửu lâu Duyệt Lai đã kín hết chỗ.

Hình dáng và cấu tạo tửu lâu dường như kết hợp giữa tửu lâu bình thường và nhà hát, trong đại sảnh đặt rất nhiều bàn vuông, lúc nhóm người Tề Mộ Lâm đi vào, trên cơ bản đại sảnh đã ngồi kín toàn bộ; bởi vì mùng tám tháng chạp hôm nay là ngày hội sĩ tử, cho nên chỗ ngồi phần lớn là văn nhân sĩ tử, có người lần này tham gia khoa thi, cũng có người hâm mộ tiếng tăm đến cảm thụ bầu không khí.
Có gã sai vặt mặc quần áo thống nhất của tửu lâu tiến lên lễ độ hỏi mục đích đến, biết được cũng là hâm mộ tiếng tăm đến đây cùng hưởng hội lớn, lại thấy mấy vị áo mũ chỉnh tề khí chất phi phàm, gã sai vặt vội vàng dẫn bọn họ tới nhã gian lầu hai. Tề Mộ Lâm phản đối nói, "Tới nơi này là muốn cảm thụ bầu không khí của sĩ tử, sắp xếp cho chúng ta một chỗ ngồi ở đại sảnh đi."

Lúc gã sai vặt đang cảm thấy khó xử, Quân Tử Uyên lại nhìn thấy Quân Vũ, Quân Hàn cũng đang trong sảnh.

Năm người Quân Vũ, Quân Hàn, Vương Nguyên và Tề Huyên, Mạc Nghiêu chiếm một bàn đang xem kịch, trong lúc vô ý thấy được đoàn người Tề Mộ Lâm, vội vã đứng lên đón chào. Có điều nơi này là đại sảnh, bọn họ rõ ràng mặc thường phục, dĩ nhiên không tốt để hành lễ.
Như vậy, mục đích Tề Mộ Lâm muốn ngồi ở đại sảnh cũng không đạt được, dứt khoát lên nhã gian lầu hai dưới sự dẫn dắt của gã sai vặt. Đám người Quân Vũ vội vàng đuổi theo.

Lúc này, kịch trên sân khấu đang hát đến điểm đặc sắc, mà cửa tửu lâu truyền tới Ân viện trưởng Ân Nhược Hư đến, trong khoảng thời gian ngắn, thanh âm rầm rầm rộ rộ vang dội cả gian tửu lâu.

Nhưng vào lúc này, biến cố chợt phát sinh!

Cửa nhã gian lầu hai lầu ba mở rộng, chi chít người áo đen thả người nhảy xuống, mục tiêu nhắm thẳng vào hoàng đế Tề Mộ Lâm!

--------------------------

Mặc kệ bên ngoài mưa máu gió tanh nghiêng trời lệch đất như thế nào, trong biệt viện nho nhỏ tĩnh lặng như thường lệ.

Từ một ngày trước đông chí Tề Hàm bị bệnh, đúng như châm ngôn nói "bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ", dù có Quân Mặc Ninh mỗi ngày châm cứu hành châm, phối với phương thuốc cực kỳ hợp châm, thiếu niên vẫn triền miên trên giường chừng mười ngày, khó khăn lắm mới có thể xuống giường. Có điều trải qua một trận bệnh như thế, cả người càng gầy đến da bọc xương, lại có cảm giác suy nhược đến gió thổi cũng bay.
Quân Mặc Ninh rất có thành tựu trên đường y học sao lại không biết, hắn mang tâm bệnh nhiều hơn thân bệnh. Y thật sự giận đứa nhỏ này rúc vào sừng trâu tự tìm đường chết, trong lúc chữa bệnh sắc mặt liền một ngày xấu một ngày. Vì vậy, mỗi khi hành châm, Quân Mặc Ninh đều cảm thấy y đang châm trên tảng đá cứng ngắc!

Sau đó, đồng bọn Sở gia thật sự nhìn không nổi nữa, nghiêm mặt tiến hành một phen thảo luận sâu sắc mà nghiêm túc với gia nhà hắn, ví dụ như Hàm nhi vất vả lâu ngày thành bệnh là trách nhiệm của ai nha? Hàm nhi cũng muốn báo ân mà? Hàm nhi ngoan lắm, gia sao có thể dọa hắn như thế chứ? Hàm nhi... Bla bla...

Sau đó nữa, ông bố bỉm sữa Sở gia lại ôn tồn tiến hành một phen an ủi với Hàm nhi nhà hắn, nói tiên sinh ngươi phạt ngươi cũng do ngươi không chịu cúi đầu nha! Làm gì có học trò chống đối tiên sinh chứ? Tiên sinh nhà ngươi sĩ diện hảo, biết Hàm nhi ngươi ngoan nên ngươi nhận sai trước đi! Tiên sinh ngươi kỳ thật rất quan tâm rất thương ngươi! Cho nên gặp tiên sinh ngươi đừng lại cứng ngắc giống như khối đá nữa, tiên sinh nhà ngươi... Bla bla...
Lăn qua lăn lại phen này, lúc hai thầy trò gặp mặt cơ bản mới khôi phục bầu không khí nên có .

Sở gia bày tỏ, tâm rất mệt...

Chuyện đầu tiên Tề Hàm làm sau khi có thể xuống đất, chính là kéo thân thể mềm nhũn quỳ ở thư phòng nhận sai thỉnh tội, hắn không nghe được những lời tiên sinh hắn nói trước giường hôm đông chí, nhưng hắn là đứa nhỏ thông minh, sao lại không biết sở dĩ tiên sinh tức giận phạt nặng mình, nói chung chẳng qua vì ý định tìm chết trong đầu mình!

Hắn nên tin tưởng tiên sinh!

Tin tưởng y không đuổi mình về hoàng thất, thì nhất định sẽ có phương pháp bảo vệ mình; hắn tự chủ trương ngỗ nghịch bất hiếu như vậy thật sự tăng thêm phiền phức cho tiên sinh! Huống hồ bây giờ chuyện vẫn chưa tiến triển đến tình trạng chết ngay lập tức, sao hắn lại thiếu kiên nhẫn như thế, tự mình làm rối loạn trận tuyến trước?!
Ngày đó, hắn đoan đoan chính chính quỳ trong thư phòng, từng điều nhận sai từng điều thỉnh phạt.

Sau đó hắn không nhớ kỹ lắm tiên sinh nói gì đó, chỉ là tình cờ ngẩng đầu qua dư quang khóe mắt, tiên sinh đang ngồi quay đầu sang chỗ khác chỉ thấy một cái gò má, đương nhiên, hắn nhớ kỹ câu "Bài học trước giảm phân nửa, điều dưỡng cho tốt".

Sau đó, hắn liền dành nửa ngày hoàn thành bài học "giảm phân nửa", dành nửa ngày ngẩn người trong sân. Trong quá khứ, thời điểm này tiên sinh vì bị thương nặng, hắn phải cùng sư phụ tính toán sổ sách Yến Thiên Lâu, năm nay cũng không cần rồi. Lúc hắn ở thư phòng hầu hạ, mắt thấy một khoản nhập hàng được vạch ra, mua và vận chuyển lượng lớn quần áo và chăn bông đưa về Bắc Cương; kỳ quái ở chỗ, vậy mà không thấy tiên sinh vận chuyển lương thảo, có lẽ tiên sinh đã sớm sắp xếp xong xuôi, cho nên không cần gom chung một chỗ gửi nữa, Tề Hàm không rõ nội tình suy đoán như vậy.
Ngày mùng tám tháng chạp, khí trời càng lạnh lẽo. Buổi tối, trong biệt viện, chủ tớ bốn người vây quanh một cái bàn vuông uống cháo mùng tám tháng chạp, thân thể Tề Hàm cuối cùng cũng khá hơn, dùng nguyên liệu phong phú nấu cháo khiến hắn mở rộng miệng ra, uống ba chén lớn liên tiếp!

Ngay cả Quân Mặc Ninh cũng lộ ra ý cười mơ hồ đã lâu không thấy.

Nhưng vào lúc này, cửa biệt viện đột nhiên bị mở ra, bốn người vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, chỉ thấy Quân Vũ mồ hôi đầy đầu trên quần áo dính đầy máu tươi yên lặng đứng ở cửa, thở hổn hển!

---------------------

Hết Tết dòi buồn ghê :((((( chuẩn bị quay về những tháng ngày ăn hành sấp mặt hụ hụ :((((((

Sì poi mấy chương khúc sau tẹo, Quân tam thiếu sắp dìa nhà rồi :"> mấy cô chuẩn bị xách rổ ra hứng "moe" ảnh bán với phụ thân với ca ca đi nha :">
Bình Luận (0)
Comment