Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 59

Lúc Hoắc Nhẫn Đông rút cây ngân châm cuối cùng ra, nàng cảm thấy nam tử trên giường dường như một lần nữa giành được hô hấp, nàng đáp ứng tam ca ca phải khiến Tào Mặc còn sống, nhưng mà đêm nay, Tào Mặc đã hôn mê mấy ngày thật sự gần như không có hô hấp.

Hoắc Nhẫn Đông nhận lấy nước nóng khăn mặt Mạc Miểu đưa tới, chữa bệnh không công như vậy gần như dùng hết toàn bộ tinh lực, trên mặt trên người đều đổ mồ hôi từng trận.

Sau khi lau qua, nàng mới nhìn rõ dưới khuôn mặt lạnh như băng của đồng bọn trung thành vô nhị tám năm qua có thể thấy rõ đau lòng và không ủng hộ. Hoắc Nhẫn Đông cười cười nói, "Đây chính là tam ca ca ta lâu chủ nhà ngươi giao phó, ta nhất định phải hết sức."

Mạc Miểu nhìn nàng một chút, xoay người đi ra ngoài chuẩn bị thức ăn.


Hoắc Nhẫn Đông bật cười, nàng là người thích cười thích nói chuyện như thế, sao có thể sinh hoạt nhiều năm với Mạc Miểu tựa như câm điếc như vậy chứ? Xoay đầu, lại nhìn thấy nam tử trên giường mở mắt.

"Ngươi đã tỉnh, lần này suýt chút nữa, y thuật của ta rất tốt, đúng hay không?" Nữ tử ngồi xuống bên giường, giúp Tào Mặc lau đi máu tươi trên khóe miệng.

Mấy ngày nay tới giờ đây là lần đầu tiên Tào Mặc có tinh thần mở miệng nói chuyện, "Nhẫn Đông, ngươi có thể đi... tam ca ca ngươi lần tới phái người đến... nhất định sẽ muốn mạng của ta rồi..."

"Ngươi làm cái gì?" Hoắc Nhẫn Đông hiếu kỳ nói.

"Ha hả," Trong mắt Tào Mặc có ánh sáng, giống như đang tự khoe khoang chiến công của mình, "Ngươi có biết tại sao biệt viện ta phòng vệ yếu như vậy? Bởi vì ta phái tất cả người có khả năng... đi giết hoàng đế rồi..."


Cái này ngay cả Hoắc Nhẫn Đông cũng không khỏi giậm chân, "Tào Mặc ngươi điên hả! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Tào Mặc liếc mắt nhìn nữ tử bởi vì kinh ngạc và phẫn nộ mà mặt đỏ lên, yếu ớt cười nói, "Nhẫn Đông, xin ngươi thương xót nghe ta nói một chút, xem như... tiễn ta một đoạn đường đi..."

Hoắc Nhẫn Đông trong lòng dừng lại, liền vội vàng nắm lấy tay Tào Mặc sờ, quả nhiên phát hiện nam tử nàng càng nhìn càng không hiểu, đốt đèn châm dầu cuối cùng tới lúc dầu hết đèn tắt.

"Ngươi nói đi, ta nghe." Hoắc Nhẫn Đông ngồi xuống, vẻ mặt rất bình thản, nàng thân làm thầy thuốc nhìn quen sống chết, sớm đã bình tĩnh.

"Cảm ơn..." Trong mắt Tào Mặc có ý cười thê lương, "Ta từ nhỏ không được cha mẹ yêu thích... nhận hết trách móc nặng nề, hoàn toàn không biết làm sao... Những năm gần đây, ta nương thân ở Công bộ, giấu cha ta giúp mẹ ta tìm được một quặng sắt, lại tham ô vô số ngân lượng, ngươi nói có phải ta rất có lỗi với cha ta không? Sau đó ta lại lừa gạt mẹ ta giải độc... cho cha ta, để y sẽ không bao giờ làm việc cho mẹ ta, ngươi nói có phải ta lại rất có lỗi với mẹ ta không? Khụ khụ... Ta dốc hết toàn lực ám sát Tề Mộ Lâm, thành hay bại đều do trời định, chỉ cần triều đình Trung Châu loạn một cái... Bắc Mãng... liền có cơ hội để lợi dụng được... Ta tra rõ... thân thế Tề Hàm... Hình bộ lập công... lên chức... có hi vọng... Tào Mặc... bất trung với nước, bất hiếu với nhà, bất nhân với dân, bất nghĩa với bạn..."


Tào Mặc bắt đầu ói máu từng ngụm từng ngụm, Hoắc Nhẫn Đông ở một bên lạnh lùng nhìn.

"Ha ha ha... khụ khụ... Kỳ thật... Ta chỉ muốn một cặp... cha mẹ... Nhưng tại sao... cho đến chết... vẫn không được..."

Hoắc Nhẫn Đông bình tĩnh nhìn nam tử phun ra máu trong lòng, nuốt xuống hơi thở cuối cùng, nữ tử vươn tay vuốt hai mắt của hắn, lẩm bẩm nói, "Cầu không được, sẽ oán hận căm ghét, suy cho cùng ngươi cơ mưu tính toán quá thông minh, trái lại tính sai tính mạng ngươi... Tào Mặc, bên ngoài gió tuyết... ngươi lên đường bình an..."

Đêm mùng tám tháng chạp, tuyết lớn, bay lả tả thảm đạm.

Phủ thừa tướng, Ngưng Thủy Các.

Tất cả mọi người kể cả hoàng đế căng thẳng cùng đợi kết quả trong phòng trong, đêm đã rất khuya, cũng không ai cảm thấy buồn ngủ; người ở bên trong quá quan trọng, với nước với nhà đều quá quan trọng.
Đúng vậy, với nhà, Quân Vũ và Quân Hàn đứng chung một chỗ, khóe mắt liếc qua hoàng đế thường ngày luôn cao cao tại thượng, hôm nay đối mặt với cảnh tượng này, cuối cùng cũng lộ ra vẻ hốt hoảng. Y đột nhiên nghĩ tới phản ứng đầu tiên của tiểu đệ nhà y lúc vừa nghe đến tin tức phụ thân nguy kịch, chẳng biết tại sao, y hiển nhiên tin tưởng nếu như phụ thân... Ninh nhi thật sự sẽ... điên rồi...

Tề Vân cũng đang lo lắng an nguy của Quân Tử Uyên, hắn thường gặp mặt vị trưởng bối khiến người ta tôn kính và thân cận này, có lúc là khi hắn và phụ hoàng nghị sự, thừa tướng sẽ đúng lúc kiểm tra hắn, lúc đáp tốt thừa tướng ôn hoà cơ trí này sẽ dùng ánh mắt vui vẻ khiến người ta mừng rỡ nhìn hắn. Tề Vân biết, thừa tướng là huynh đệ hoàng tổ phụ, cũng xem mình thành cháu đời sau.
Người mới vừa mới tiến vào chính là, là con trai thứ ba của thừa tướng... Quân Mặc Ninh một cây đuốc thiêu núi Lạc Hà? Tâm tư Tề Vân dần dần chuyển lên người y. Vì sao y thoạt nhìn quen mắt như vậy? Rõ ràng bọn họ cũng chưa từng gặp nhau.

Bệnh mà ngay cả Hoắc lão gia tử đều bó tay chịu trói, Quân tam thiếu lại có thể chữa được, y thuật của y phải cao bao nhiêu! Quân ca ca cũng biết y thuật, không biết hai người bọn họ ai lợi hại hơn, ể? Bọn họ... cũng cùng họ?

Nghĩ đến Quân Diệc Hàm, Tề Vân yên lặng cúi đầu, hắn đã rất lâu không thấy Quân ca ca rồi, Tề Huyên bên kia cũng không có tin tức. Lần này bị ám sát, cánh tay Mạc Nghiêu cũng bị chém đứt! Thì ra A Hỏa không gọi A Hỏa, gọi là Mạc Diễm, bọn họ từ một chỗ đi ra sao? Tề Huyên bây giờ đang ở nơi nào? Mạc Nghiêu bọn họ lại ở nơi nào?
Tâm tư Tề Vân rối loạn mất trật tự, buổi chiều hắn cũng bị khiếp sợ, chưa từng có khoảnh khắc, cái chết cách hắn gần như vậy! Hắn vô lực trốn phía sau A Hỏa, nhìn những người áo đen kia gây ra một cái lại một cái vết thương trên người A Hỏa, máu! Nhiều máu như vậy!

Phụ hoàng cũng bị hù dọa!

Tề Vân xoay đầu nhìn phụ thân của mình, y chưa bao giờ là vị vua cứng rắn uy nghiêm, nhưng cũng chưa từng yếu đuối bất lực như lúc này!

Không được, hắn nhất định phải trở nên mạnh mẽ! Bảo vệ phụ hoàng cũng bảo vệ mình! Tương lai nếu hắn là vua, nhất định giống vị vua như hoàng tổ phụ khiến mọi người sinh lòng kính sợ! Không những cai quản quốc gia hùng mạng, bản thân mình cũng phải mạnh hơn!

Giữa lúc hoàng tử thiếu niên mười lăm tuổi hứa hẹn ý nguyện vĩ đại trong lòng, cửa phòng trong đột nhiên bị mở ra, nam tử trẻ tuổi từ lúc vào cửa liền không nhìn mọi người xốc lên rèm châu chậm rãi bước ra.
Tề Vân chú ý tới ánh mắt của y, nhìn phụ hoàng và mình, là chán ghét bị liên luỵ, là ngay cả cung kính bên ngoài cũng khinh thường không nguyện giả vờ, là phòng ngừa... kéo dài mấy đời!

"Tiểu Ninh nhi!" Đứng lên đầu tiên là Hoắc Thảo Mộc tuổi tác đã cao, Quân Tử Uyên là con cháu y một tay mang vào Tề phủ, Quân Mặc Ninh càng là đứa cháu y đánh cược tính mạng bản thân và gia đình để bảo vệ, bọn họ thế mà từ biệt tám năm!

"Hoắc gia gia!" Quân Mặc Ninh quỳ gối, lão giả trước mắt, là ân nhân của Quân thị y!

"Tiểu Ninh nhi! Đứng lên! Cha ngươi thế nào?" Hoắc Thảo Mộc gấp gáp hỏi.

Khuôn mặt Quân Mặc Ninh có vẻ lo lắng, nhưng rõ ràng không hoảng loạn tuyệt vọng, đây cũng là hi vọng của tất cả mọi người!

"Nhờ có Hoắc gia gia giúp cha khống chế độc tính, bây giờ mũi tên đã lấy ra, tính mạng cha không ngại!" Lời Quân Mặc Ninh nói khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm, "Nhưng mà lần này cha tổn thương tâm mạch, chung quy tổn thương nguyên khí nặng nề, sợ rằng phải phí chút thời gian điều dưỡng, bằng không... sợ vẫn có thua thiệt tuổi thọ..."
Hoắc Thảo Mộc sững sốt một chút, lập tức khí phách nói, "Tiểu Ninh nhi đừng sợ, có gia gia ở đây! Động đao lão nhân không bằng ngươi, kê đơn thuốc vẫn không có vấn đề, giao cho ta đi, yên tâm!"

Quân Mặc Ninh mắt đầy cảm kích, nước mắt treo mi.

"Tiểu Ninh nhi, chừng nào có thể xem thất ca?" Hoắc Trúc Hiên tiến lên hỏi.

Quân Mặc Ninh đáp, "Hoắc thúc thúc, gia mẫu đang chăm sóc cha, đợi y bình an vượt qua mười hai canh giờ, ngài và Hoắc gia gia lại đi xem đi."

Hoắc Thảo Mộc và Hoắc Trúc Hiên theo nghề thuốc nhiều năm, tự nhiên sẽ hiểu đạo lý trong đó.

"Ca!" Giữa lúc tất cả mọi người vui mừng vì tin tức này, đột nhiên truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Quân Hàn, mọi người theo tiếng nhìn lại, lại nhìn thấy tay Quân Vũ đang cầm còng tay xiềng chân đi về phía Quân Mặc Ninh.
"Hoàng thượng." Quân Vũ hướng phía Tề Mộ Lâm quỳ xuống lại dập đầu nói, "Gia phụ mặc dù đã thoát hiểm, thế nhưng dù sao sống chết một đường! Vi thần có một yêu cầu quá đáng, dập đầu thỉnh hoàng thượng rộng lòng cho phép."

Tề Mộ Lâm ngồi xuống lần nữa, thừa tướng đã thoát hiểm, y rốt cuộc cũng yên lòng, "Ngươi nói."

"Cầu hoàng thượng... để cho tiểu đệ tạm giam trong nhà! Gia phụ nguy kịch, vi thần từ mẫu thân tới nhị đệ, đều hy vọng tiểu đệ có thể trái phải phụng dưỡng gia phụ!" Quân Vũ cũng không nói năng rườm rà, trực tiếp nói thẳng, "Vi thần lấy đầu đảm bảo, Quân Mặc Ninh nếu có bất kỳ trốn tránh nào, Quân Vũ tự vào Hình bộ, lấy thân đền tội!"

Một thân ảnh quỳ xuống bên người y, trước mắt Quân Vũ xuất hiện một đôi tay mười ngón thon dài, tay áo bị vén lên trên cổ tay, bởi vì nhiều năm mang theo xích sắt, sớm đã mài ra một tầng vết chai thật dày.
Trái tim Quân Vũ dường như bị hung hăng bóp chặt, đau như kim đâm, y một lần nữa thay Quân Mặc Ninh mang hình cụ, nhưng ngay cả một ánh mắt cũng không dám nhìn đệ đệ của y.

Quân Mặc Ninh trái lại vẫn thản nhiên, sau khi mang xong còng tay xiềng chân quỳ tới một bước, dập đầu nói, "Quân tam cầu hoàng thượng thành toàn!"

Quân Hàn đã ở quỳ xuống bên người Quân Vũ, hai huynh đệ dập đầu nói, "Cầu hoàng thượng thành toàn!"

Bình Luận (0)
Comment