Ngày mùng chín tháng ba ánh mặt trời chiếu rọi thật sớm, hoa xuân nở rộ cành liễu đâm chồi, gió xuân ấm áp thổi không mang khí lạnh. Cỏ xanh như đệm trăm hoa như gấm, tựa như trong một đêm, mùa xuân liền sống động ngang tàng nhảy nhót tới nhân gian.
Phủ thừa tướng vẫn náo nhiệt nhưng tĩnh mịch như bình thường.
Đại thiếu gia Quân Vũ dậy thật sớm, dưới sự hầu hạ của đại thiếu nãi nãi Ngụy Tử Khâm dùng xong bữa sáng liền rời phủ vào triều, dĩ nhiên còn phải dỗ dành Tiểu Diệc Hằng qua năm mới lại thêm một tuổi. Từ rất sớm trước đây y được miễn thỉnh an sớm chiều mỗi ngày, chuyện trong triều quan trọng, không cần câu nệ những quy củ ngày thường này. Thế nhưng Quân Vũ hiếu thảo, nếu như nghỉ ở nhà, nhất định sẽ kiên trì mỗi sớm chờ ở Ngưng Thủy Các thỉnh an.
So sánh mà nói, huynh đệ Quân Hàn và Quân Mặc Ninh rời nhà lâu ngày không có thói quen này, thừa tướng không để ý, hai huynh đệ này cũng liền mừng rỡ mỗi ngày tự do tự tại.
Mà lúc Quân thừa tướng còn trên triều, cũng cực kỳ bận rộn, một nắng hai sương đi sớm về khuya. Nhưng mà từ sau ngày mùng tám tháng chạp năm trước bị đâm, y có ý định dần dần rời khỏi triều đình, bây giờ cơ bản đã không còn tham dự vào việc triều đình. Mọi người trong triều đều âm thầm cảm khái, Quân tướng tiêu sái, quyền khuynh triều dã như vậy, lại có thể giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang không hề quyến luyến!
Bây giờ Quân thừa tướng sáng sớm rửa mặt, đánh một bộ thái cực quyền, sau đó đi Phật Đường tìm thê tử Liên Như Nguyệt tán gẫu ăn chay uống trà; sau đó dạy cháu nội Quân Diệc Hằng nhận chữ; dùng xong cơm trưa, ngủ trưa ngoài ra còn có đọc sách uống trà, khi có bạn thân trong triều như Ngụy Chiêm Ngụy thượng thư tới chơi, thì tiếp khách nửa ngày... Thời gian trôi qua vô cùng nhàn rỗi tự do.
Mà hôm nay, sau khi Quân thừa tướng đánh quyền xong rồi nghỉ ngơi thì phái người truyền lời đến Ngưng Thủy Các, nói là có chuyện không dùng điểm tâm, vội vã đi Vô Âm Các.
Nơi đó, chẳng những có con thứ ba Quân Mặc Ninh thật vất vả mới yên ổn của mình, còn có hai hoàng tử đang ở! Y ngược lại phải nhìn, con út đã làm thầy người ta năm năm, dạy học trò như thế nào!
Thừa tướng vừa đi vừa suy nghĩ, phỏng chừng vẫn là tư chất đại hoàng tử không sai, lúc trước cực khổ cũng khiến tính cách hắn ôn hòa nội liễm; bằng không, chỉ bằng khí tức thổ phỉ này của Quân tam, làm sao có thể dạy dỗ ra một đứa học trò ôn nhuận như ngọc như vậy?
Quân thừa tướng thật sự hiếu kỳ lại thêm nhàn rỗi, bước chân vội vã ngay trong nhà mình.
Cổng Vô Âm Các mở rộng, phủ thừa tướng người làm ít ỏi, chưa bao giờ có tôi tớ sai vặt lúc ẩn lúc hiện đi loanh quanh khắp nơi trong lúc rãnh rỗi.
Đúng đầu giờ Thìn* Quân Tử Uyên xuất hiện, cảnh tượng trước mắt thật sự khiến y có chút nghẹn họng nhìn trân trối, hoàng đế bệ hạ anh minh một đời, cái gì khiến hắn tin tưởng con trai nhỏ của y có thể làm hoàng tử sư! Hổ dữ không ăn thịt con, đây là đẩy hai hoàng tử vào trong hố lửa rồi!
* Đầu giờ Thìn chỉ 7h sáng.Trong viện, trước mặt đại hoàng tử Tề Hàm đặt một chiếc bàn nhỏ, đích hoàng trưởng tử trên danh nghĩa trọng thương chưa lành rút thẳng sống lưng quỳ trên phiến đá xanh, từng bút từng nét mà viết chữ! Trên bàn nhỏ đã chất một xấp giấy trắng rất dày đầy chữ cực nhỏ... đây là bắt đầu viết từ khi nào?! Còn phải viết tới khi nào?! Càng thêm gai mắt là thanh thước gỗ tử đàn ở góc bàn... yêu cầu đặt trước mặt như vậy sao? Chẳng lẽ còn phải mang theo bên mình, bất cứ lúc nào cũng có thể lên thân sao?!
Không thể không nói, Quân thừa tướng cơ trí ngay lần đầu tiên... liền thấy chân tướng!
Tứ hoàng tử Tề Vân thì lại cuộn ống quần tay áo lên đang đứng tấn, nhìn thời gian cũng đã không ngắn, hai tay hai chân đều run rẩy dữ dội, trên trán dày đặc mồ hôi. Nhưng mà hoàng tử điện hạ từ nhỏ không chịu khổ này thế mà không rên một tiếng, ngay cả một nét mặt bất mãn cũng không dám có... bởi vì trên hai cánh tay duỗi ngang của hắn, đang vắt cái roi mây thô đen hôm qua Tề Hàm quỳ dâng! Nhìn kỹ phía dưới cũng có thể phát hiện, trên cánh tay và bắp chân non mịn của tứ hoàng tử có vết roi mây màu đỏ, xem ra hắn cũng đã nếm qua mùi vị trong đó!
Cái khiến thừa tướng đại nhân tức giận nhất, là tiên sinh bọn hắn... hoàng tử sư trên thực tế... con trai nhỏ của y... Quân Mặc Ninh... đang, ngủ, gật!
Một chiếc giường trúc, một cái bàn, Quân tam trầm trầm nhắm hai mắt nằm ngủ gật, một quyển sách đặt trên ngực, hiển nhiên là tiết tấu xem đến ngủ quên! Một bình trà trên bàn, Sở Hán Sinh dời cái ghế ngồi một bên, chịu thương chịu khó kiểm tra báo cáo các hạng mục sổ sách quý thứ nhất của Yến Thiên Lâu... tất cả là chữ số Ả Rập, đưa cho người có tâm cũng xem không hiểu!
Một bức tranh yên, tĩnh, an, nhàn!
"Khụ khụ khụ..." Quân thừa tướng vào cửa nửa ngày thấy không ai phản ứng, đành phải tự mình tìm cho mình lý do tồn tại.
Ai ngờ Tề Vân vốn lảo đảo sắp ngã run run một cái, cái roi mây bóng loáng tràn ngập nguy cơ kia không kịp chờ đợi tuột xuống khỏi cánh tay, Tề Vân vì ổn định roi mây, nghiêng nửa người đổ đi qua, thế nhưng hai chân hắn đã sớm chết lặng không chịu khống chế, vì vậy cả người "bịch" một tiếng ngã nhào xuống đất!
Mà Tề Hàm lúc nghe tiếng ho khan còn có thể ổn định tay phải, thế nhưng lúc nhìn thấy Tề Vân ngã xuống đất, đầu bút lông của hắn xê dịch, trên xấp giấy chỉnh tề, để lại một vệt đen chói mắt.
Sở Hán Sinh nghe được tiếng động đứng lên, nhưng hắn cao to lực lưỡng, tức khắc cái bàn di động phát sinh tiếng ma sát.
Quân Mặc Ninh bị đánh thức, mở mắt liền nhìn thấy ánh mắt như mũi tên nhọn của cha nhắm thẳng tắp ngay chính mình, Quân tam thiếu vừa thấy cha kinh sợ liền bật người đứng lên tinh thần phấn chấn, sách ở trên người "bịch" một tiếng rơi trên mặt đất!
Nói thì dài dòng, kỳ thật gần như xảy ra ngay cùng lúc tướng gia ho khan, rất có cảm giác một viên đá dấy lên sóng lớn ngập trời, thầy trò Vô Âm Các gà bay chó sủa!
Quân thừa tướng sao có thể nghĩ đến y nhẹ nhàng tằng hắng một tiếng sẽ dẫn tới động tĩnh lớn như vậy! Y có chút ngại ngùng giúp Tề Vân đang giãy dụa đứng dậy nhặt roi mây lên đưa cho hắn, lại nhìn thấy vẻ mặt phức tạp vừa cảm kích lại vừa ai oán của thiếu niên.
Lẽ ra hắn chỉ còn lại một chút thời gian đã có thể đứng đủ thời gian học và thêm phạt hôm nay! Hu hu... cái này, lại còn phải thêm một nén nhang! Hắn đứng không nổi rồi... hu hu... còn phải ăn roi mây! Cha, con muốn về nhà... oa oa...
Tề Vân chịu đựng cả người đau nhức hai tay nâng roi mây khập khiễng đi tới trước mặt Sở Hán Sinh, Sở Hán Sinh nhìn thấy gia nhà hắn gật đầu, tay nâng roi mây, mỗi bên tay chân quất ba cái khô khốc! Tề Vân nuốt xuống một tiếng kêu đau, xoa xoa mồ hôi chảy xuống mặt, tiếp tục nâng roi mây đứng tấn.
Một bên Tề Hàm càng nhanh nhẹn, bình tĩnh xếp ngay ngắn tất cả trang giấy viết xong trên bàn đặt dưới đất, một lần nữa trải xong giấy trắng. Tiếp đó cũng là cưỡi xe nhẹ đi đường quen mà nâng thước ở góc bàn lên.
Sở Hán Sinh nhận mệnh lấy thước, đánh ba cái không nặng nhưng cũng không nhẹ trên lòng bàn tay hắn. Gỗ tử đàn không giống những cái khác, sư phụ giữ lại lực, cũng sẽ đau.
Tề Hàm biết ơn nhìn sư phụ, nhưng trong lòng nghĩ, mười lần "Hiếu kinh", hơn hai vạn sáu nghìn chữ, dựa theo tiên sinh yêu cầu, hôm nay quỳ hỏng đầu gối cũng không khả năng chép xong. Vốn nghĩ hôm nay chép xong đàng hoàng một lần, tiên sinh có thể tha mình, ai ngờ lại thất bại trong gang tấc! Còn có, sư phụ ngài nhẹ tay như vậy... Ài, vẫn là chuẩn bị tốt buổi tối lúc tính toán nợ nần lại một lần nữa chịu một trận đánh tay đi...
Bên này, Tề Hàm và Tề Vân mỗi người lại đi lên con đường bài vở mênh mông vô tận, Quân tam tiên sinh mới chân chó đỡ Quân thừa tướng có chút u mê ngồi xuống, nói, "Cha, hôm nay sớm như vậy? Người có gì dặn dò?"
Quân thừa tướng phản ứng lại, căm tức nhìn con trai, nói, "Ngươi... ngươi chính là làm tiên sinh như vậy? Mới sáng sớm vừa phạt quỳ vừa roi mây?!"
"Cha! Năm đó người trừng trị con với ca con, cũng không phân sáng tối!" Quân tam thiếu nhớ lại thảm trạng năm đó, vẻ mặt đầy tức giận!
Quân thừa tướng tức đến nở nụ cười, "Đại hoàng tử tứ hoàng tử... Không phải! Hàm nhi và Vân nhi ngoan ngoãn như thế, ngươi không biết xấu hổ lấy chính mình so với bọn họ? Ba ngày không đánh nhảy lên mái nhà lật ngói!"
Quân tam thiếu chết đi sống lại, có người nói tiên sinh trước mặt học trò như vậy sao! Người thật là cha con? Cha ruột?
Quân thừa tướng thấy y lúng túng, khí thế càng hăng mà đứng lên nói, "Ta nói cho ngươi biết, không cho phép phạt nữa! Tới, Hàm nhi đứng lên, thương thế của ngươi còn chưa khỏe! Quỳ đã bao lâu rồi? Ngươi xem đầu gối đều sưng lên! Vân nhi, ngươi cũng đừng đứng nữa, học văn học võ là kế hoạch lâu dài, ở đâu ra ngày đầu tiên liền phạt thành như vậy? Đứng ngay ngắn đi, đừng sợ tiên sinh các ngươi, sư công cho các ngươi chỗ dựa!"
Quân tam không nói, ngẩng đầu nhìn trời cúi đầu xem cỏ, hai ba nhịp thở đã nghĩ thông suốt. Từ xưa phụ thân thu thập con trai đều là thiên kinh địa nghĩa, không cần phân trường hợp. Bây giờ ở trước mặt học trò cũng không sao, ngược lại Quân tam y có rất nhiều thủ đoạn lại thu thập trở về!
Tề Hàm được sủng mà nơm nớp lo sợ, Tề Vân tràn đầy phấn khởi nóng lòng muốn thử, sư công gì gì đó, quả nhiên còn mạnh hơn tiên sinh nha!
Tề Hàm tận mắt thấy thương thế tiên sinh và đại sư bá bị sư công trách phạt, cha con tiên sinh một mạch kế thừa, lúc không sai có thể nâng trong lòng bàn tay thương yêu; nhưng nếu chạm đến điểm mấu chốt, lúc xuống tay cũng tuyệt không nương tình.
Tề Vân thì không giống vậy, hắn âm thầm thề trong lòng, nhất định phải ôm chặt bắp đùi sư công Quân thừa tướng, bùa hộ mệnh tốt biết bao chứ! Mà cái nhận thức này, khiến hắn trong một đoạn thời gian sau này, trải qua cực kỳ "thoải mái" đến chua xót nhưng có miệng khó trả lời là ngày tháng "tốt"!
"Cha, người qua đây là để bảo con đừng phạt bọn chúng?" Quân Mặc Ninh liếc hai tên học trò sau lưng cha, hỏi.
Quân thừa tướng nói, "Ta chỉ là tới xem ngươi dạy học trò thế nào, ai ngờ sáng sớm ngươi liền phạt bọn nhỏ? Ta nói cho ngươi biết, sau này ngươi dời học đường đến thư phòng Ngưng Thủy Các đi, ta không yên tâm, ta muốn xem."
Quân Mặc Ninh lăn lộn, "Không được đâu, cha! Tất cả mọi thứ của con đều ở Vô Âm Các!"
Quân Tử Uyên hiếu kỳ hỏi, "Có thể có vật gì? Ta nhìn một chút?"
Quân Mặc Ninh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mang theo cha và Tề Hàm, Tề Vân đi tới thư phòng Vô Âm Các vô cùng rộng rãi, y đi tới trước một kệ sách, thuận tay kéo dải lụa rũ xuống.
Ngay lập tức, một bức bản đồ toàn cảnh Trung Châu cực lớn chậm rãi hiện ra...