Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 93

Hai vị hoàng tử cực kỳ có thân phận và cực kỳ có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế Trung Châu Thừa Tộ triều Tề Hàm và Tề Vân cứ như vậy bắt đầu cuộc sống học tập của bọn họ như thiếu niên bình thường. Đương nhiên, trong lớp bọn họ có thêm một "bạn học" danh gọi "sư huynh" nhưng thật ra lại là sư công... Quân thừa tướng về hưu. Có lúc còn có hai sư bá, cũng cùng nhau qua đây dự thính.

Nội dung bài học chính là "thập sách" Quân Mặc Ninh đề xuất trong cuộc thi văn cử, liên quan đến non sông, quân sự, chính trị Trung Châu triều, sông ngòi, ruộng đất, muối, sắt, sĩ nông công thương đủ loại, nội dung tổng quát mười phương diện, gọi chung là "thập sách".

Quân Mặc Ninh dạy học rất tỉ mỉ, hơn nữa thường sẽ triển khai ra rất nhiều những nội dung khác trên cơ bản trong thập sách, cho nên một canh giờ học mỗi sáng, tiến trình dạy học cực kỳ chậm rãi. Dù sao y cũng không gấp gáp, tùy tính làm, chân chính tiêu sái tột cùng.


Nhưng đối với huynh đệ Tề thị mà nói, tiến trình chậm rãi như vậy vẫn có chút chống đỡ không được.

Tề Hàm còn đỡ hơn một chút, hắn do một tay Quân Mặc Ninh dạy dỗ ra, hơn nữa hiện tại thân thể chưa bình phục, phương diện võ công được miễn. Thế nhưng tiên sinh hắn lại tăng thêm bài học trên phương diện khác như cầm kỳ thư họa, nói là hiếm khi nhàn hạ thoải mái. Tề Hàm theo thường lệ lặng lẽ đón nhận lấy.

Tề Vân thì lại thảm. Không nói giờ văn mỗi ngày hắn vẫn nghe không hiểu hơn phân nửa, võ công hắn tâm tâm niệm niệm muốn học tập, cũng gần như muốn dằn vặt hắn đến điên. May mắn, ca ca hắn sẽ giúp hắn chỉnh lý ghi chép, hắn đem toàn bộ ghi chép học thuộc lòng, ít nhất giờ Tuất mỗi ngày kiểm tra bài học hắn còn có thể đối phó. Nhưng mỗi lần nhìn thấy huynh trưởng vật lộn trong đống bài vở ùn ùn kéo đến, còn phải giúp hắn chỉnh lý ghi chép, trong lòng vẫn sẽ dâng lên áy náy mơ hồ.


Phương diện chữa bệnh, mỗi chín ngày Quân Mặc Ninh châm cứu cho Tề Hàm một lần, hơn nữa theo trình tự chữa trị, số lần cửu tiệt run châm cũng lần lượt giảm dần. Cho đến lần cuối cùng vào ngày thứ tám mươi mốt sau hơn hai tháng, sau vẻn vẹn một vòng Quân Mặc Ninh đã thu châm. Tề Hàm mặc quần áo đứng dậy quỳ xuống, dập đầu cảm tạ ban ân.

Sau đó liền quỳ hầu một bên.

Hắn còn nhớ kỹ càng lần đầu tiên hắn thấy rõ tiên sinh tỉ mỉ châm kim cho mình, trên mặt dần dần rút đi màu máu, đó là lần đầu tiên châm kim sau khi hắn bái thầy lần nữa, cũng lần thứ hai, sau tám vòng búng châm, hắn quỳ trọn một ngày bên cạnh giường.

Hắn không chịu nghe bất kỳ ai khuyên nhủ kể cả Quân Tử Uyên, Tề Hàm nhìn tiên sinh nhắm mắt tu dưỡng, không biết trừ lễ thầy trò nghiêm trang này, còn có thể dùng phương pháp gì biểu đạt sự biết ơn của hắn đối với tiên sinh, và sự áy náy với ý nghĩ tự cho là đúng trong đầu xông vào họa lớn của mình.


Quân Mặc Ninh mở mắt sau nửa canh giờ điều tức, vẫn nhìn thấy Tề Hàm đoan đoan chính chính quỳ một bên, chân thật lại gần trong gang tấc, sắc mặt đã khôi phục lại hồng hào và tinh thần phấn chấn thiếu niên mười tám tuổi phải có, chỉ là hắn quen thu liễm, biểu lộ ra bên ngoài ý vị trầm ổn khiến người tin phục.

Thầy trò bọn họ đã bao lâu không lặng yên ở chung như vậy? Cuộc sống biệt viện kham khổ, suy cho cùng chỉ có bốn người bọn họ, nhưng khi đó tâm Hàm nhi... mới là định...

Quân Mặc Ninh không nghĩ tiếp nữa, mà đổi một tư thế tựa vào góc giường ngồi thư thái chút.

Tề Hàm quỳ trên đất bên chân y, nghe được động tĩnh ngẩng đầu, nhìn thấy tiên sinh hắn đã điều tức hoàn tất, vui sướng phát ra từ nội tâm dạt dào trong mắt. Hắn dập đầu vấn an nói, "Tiên sinh."
"Ừm, lấy cho ta chén nước." Quân Mặc Ninh phân phó nói.

Tề Hàm đáp lại, quỳ gối lấy chén trà dâng lên, sau khi Quân Mặc Ninh uống xong cũng không đưa cho hắn, thuận tay đặt trên bàn con ở mép giường. Y nhìn thiếu niên kiên trì quỳ hầu, chậm rãi nói, "Sau lần này, nội ngoại thương của ngươi cuối cùng cũng đã khỏi hẳn toàn bộ, nhưng một thân võ công nhiều năm khổ luyện... chung quy không về được..."

Tề Hàm nắm hai tay thật chặt, nói, "Đều là Hàm nhi sai... Tiên sinh yên tâm, Hàm nhi nhất định cố gắng gấp bội, đem võ công... luyện trở về..."

"Vi sư tin ngươi." Sau khi Quân Mặc Ninh thành công làm học trò nhỏ bắn ra vui sướng trong mắt, còn nói thêm, "Nhưng bây giờ ngươi cũng đã không là một người, trước đây ta thu Vân nhi vì ngươi, hai tháng qua hắn cũng nỗ lực hướng về phía trước, ngươi chẳng những phải làm cho tốt chuyện của chính ngươi, bài vở của hắn cũng phải giám sát tốt. Mặc kệ mục đích ban đầu như thế nào, nếu đã là học trò Quân Mặc Ninh ta, ta đối với các ngươi đều đối xử bình đẳng. Nhưng ngươi là sư huynh... ngươi hiểu ý của ta?"
Tề Hàm gật đầu nói, "Dạ, tiên sinh, Hàm nhi hiểu. Hàm nhi nhất định sẽ làm tốt chuyện của mình, cũng đốc thúc Vân nhi nỗ lực dốc lòng học tập. Nếu Vân nhi có chỗ không thoả đáng, chính là Hàm nhi giám sát không nghiêm, thỉnh tiên sinh cùng nhau trách phạt."

"Đừng chỉ nói miệng," Giọng Quân Mặc Ninh còn thoáng có chút uể oải, "Trước hết làm được từ hôm nay trở đi, ghi chép giờ văn của hắn để chính hắn chỉnh lý, không cho phép ngươi lại làm thay cho hắn, có nghe thấy không?"

Tim Tề Hàm nhảy "thịch" một cái, vội trả lời, "Hàm nhi nghe thấy được."

Sau khi dùng xong cơm trưa Quân Mặc Ninh mới châm cứu cho Tề Hàm, cộng thêm điều tức sau đó, lúc Tề Hàm bước ra khỏi cửa phòng, trời đã gần đen. Hắn hít một hơi thật sâu, trong không khí ngày xuân tràn ngập cỏ xanh, trăm loại hương hoa, khiến người ta say đắm. Từ lúc tim phổi bị thương, hắn đã rất lâu không có cảm giác phóng túng hô hấp của mình như vậy rồi.
Từ trước đến nay hắn tin tưởng tiên sinh, cũng tin tưởng mình nhất định có thể tu luyện công lực trở về!

Tề Hàm nhẹ nhõm đạp bước trở về chỗ ở của hắn và đệ đệ Tề Vân, vào cửa liền thấy dáng vẻ thiếu niên phiền não vò đầu bứt tai.

"Ca ca!" Tề Vân đang liều mạng đấu tranh với bài vở, ngẩng đầu một cái nhìn thấy huynh trưởng vào cửa, không khỏi kích động chạy đến quan sát một phen từ trên xuống dưới, nói, "Hôm nay nhanh như vậy thì xong rồi? Thân thể ca ca tốt hết chưa? Tiên sinh không cho phép ta đi xem, lại bố trí cho ta một đống bài học! Tới, ca, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút! Tiên sinh khỏe không?"

Tề Hàm buồn cười nhìn vẻ mặt khẩn trương của đệ đệ, nói, "Nhiều vấn đề như vậy, bảo ta trả lời trước cái nào mới tốt! Hôm nay tiên sinh điều tức nhanh hơn, đã khỏe rồi; thương thế của ta đã không ngại, cũng tốt; bài vở của ngươi xong chưa?"
Tề Vân cẩn thận nhìn sắc mặt huynh trưởng, mới thật tin tưởng tổn thương nặng như vậy rốt cuộc đã khỏe toàn bộ rồi! Nhận thức như vậy khiến hắn càng thêm không hối hận bái Quân tam thiếu làm thầy, nhưng mà không hối hận thì không hối hận, bài học nặng nề như vậy, là ngoài dự đoán của hắn. Sắc mặt thiếu niên dần dần sụp đổ, có cảm giác tối tăm không thấy ánh mặt trời.

"Ca..." Tề Vân nhu thuận quỳ ngồi xuống bên chân huynh trưởng, ngước khuôn mặt tuấn tú khiến lòng người sinh yêu thương, nói, "Ca ca hết bệnh rồi, Vân nhi vui mừng thay ca ca! Nhưng mà... bài học của tiên sinh thật sự... thật sự nhiều lắm, Vân nhi làm không xong... còn có giờ văn hôm nay... Vân nhi nghe cũng không quá hiểu... Ca, ngươi giúp giúp Vân nhi nha..."

Cảnh tượng như vậy đối với Tề Hàm mà nói thật sự quá xa lạ! Bài học, lúc ở biệt viện, ngoại trừ hầu hạ tiên sinh, bài học chính là toàn bộ sinh hoạt của hắn, thậm chí còn quan trọng hơn so với ăn ngủ. Cơm có thể không ăn, ngủ có thể không ngủ, thế nhưng bài học không thể không làm! Có lúc không ăn không ngủ cũng làm không xong, có thể làm sao nữa? Căng da đầu chịu đánh, dùng tay sưng lên làm xong gấp đôi phần còn dư lại mới cho phép bôi thuốc! Khi đó, hắn chưa từng nghĩ tới nhờ giúp đỡ, đương nhiên, cũng không có ai giúp đỡ. Sư phụ thương yêu mình, nhưng trên chuyện bài học này, từ trước đến nay đều không nhúng tay vào.
Bây giờ, Vân nhi cũng bị bài học sờ sờ "dằn vặt"...

"Ngươi lấy phần viết xong ra trước, ta nhìn một chút..." Tề Hàm đến cùng vẫn không đành lòng.

Sắc mặt Tề Vân từ âm u chuyển sang sáng sủa, nhanh chóng đứng lên ôm tới một đống bài viết rậm rạp chi chít.

Tề Hàm ngồi cũng không nhận lấy, sau khi chỉ nhìn tờ thứ nhất, hắn liền nhàn nhạt nhìn đệ đệ hỏi, "Có cái nào viết tốt hơn cái này không?"

Tề Vân cúi đầu nhìn một chút, lại dùng một tay lật lật, sau đó lặng lẽ lắc đầu.

Nụ cười trên mặt Tề Hàm đã hoàn toàn tiêu tan, hắn hoàn toàn không liếc mắt nhìn thêm "bài học" của đệ đệ, nói rằng, "Vân nhi, chữ như vậy, đừng nói trước mặt tiên sinh, cho dù ở trước mặt ta cũng không qua cửa. Ta khuyên ngươi vẫn nên viết lại một lần nữa, những thứ này... ngươi tự mình giải quyết đi."
Tề Vân như bị sét đánh, đây chính là hai mươi lần "Lục quốc luận" hắn viết một buổi chiều mới xong, kết quả... vậy mà... tất cả đều uổng công!

"Ca!" Tề Vân lần nữa quỳ ngồi xuống, cầu khẩn nói, "Ca, không phải Vân nhi cố ý viết không tốt! Nhưng mà thật sự nhiều lắm, hai mươi lần "Lục quốc luận", còn có hai mươi lần "Xuất sư biểu", còn có ghi chép giờ văn phải học, Vân nhi thật sự không kịp!"

"Không kịp cũng không thể qua loa!" Tốc độ Tề Hàm nói chuyện nhanh một chút, "Hơn nữa, dưới tình huống qua loa như vậy, cũng mới viết hai mươi lần, Vân nhi, toàn bộ buổi chiều ngươi làm cái gì?"

Tề Vân ngẩn người, vừa chột dạ lại có chút tủi thân nói, "Vân nhi... lo lắng ca ca..."

Lần này đến phiên Tề Hàm ngẩn người, tiếp đó hắn bất đắc dĩ nói, "Ta biết Vân nhi quan tâm ta. Nhưng bài học như vậy, ở chỗ tiên sinh không qua được. Nghe ca ca, ngươi viết đàng hoàng, có thể viết mấy lần thì viết mấy lần; ta giúp ngươi chỉnh lý ghi chép giờ văn tốt, ngươi nhất định phải học thuộc! Nếu như không viết xong... nếu tiên sinh muốn phạt, ca ca thay ngươi gánh..."
"Sao có thể để ca ca chịu phạt thay Vân nhi?" Tề Vân mím môi nói, hắn biết kiểm tra bài học tối nay nhất định tránh không được một trận thước rồi!

"Thay hay không ca ca nói cũng không tính được," Tề Hàm kéo đệ đệ ngồi xuống lần nữa, mình cũng ngồi xuống bắt đầu chỉnh lý ghi chép, nói, "Nhưng mà thái độ của chúng ta là mấu chốt. Nghìn lần không thể để tiên sinh thấy chúng ta lén lút dùng mánh lới không thể dạy dỗ, đó mới là chuyện lớn!"

Nghe huynh trưởng nói đến nghiêm túc, Tề Vân gật gật đầu nói, "Dạ, ca ca, Vân nhi nhớ kỹ." Vì vậy, cũng vùi đầu viết bài.

Bình Luận (0)
Comment