Quản Lý Tieba

Chương 44

Tính theo múi giờ Thái Bình Dương, đêm 30 tết vừa đúng là thứ bảy, cũng chính là thời gian tiệc tùng tưng bừng của hoàng tử 2B và đám bạn thổ hào của cậu ta.

Thế nên sau khi tôi dùng Xbox ngược cậu ta tơi bời hoa lá, cậu ta cười lạnh một tiếng, không chút lưu tình vứt tôi ở nhà, nghênh ngang ra khỏi cửa.

Nhìn bóng lưng cậu ta bỏ đi, tôi thầm mắng một câu đậu má rồi nắm tay bạn trai sang nhà 419.

Vừa thấy hai chúng tôi, Quý Bảo Phàm trâng tráo nói: “Ôi ngất, lại tới ăn ké nữa, chậc, đêm 30 mà cũng mặt dày như vậy, có biết xấu hổ không thế.”

Nhìn tên ác bá đổi trắng thay đen Quý Bảo Phàm, tôi cảm thấy mình giống như Nobita, còn Quý Bảo Phàm là Chaien, tuy rằng tôi có Đô-rê-a-Húc dốc túi thần kỳ trợ giúp, nhưng vẫn không cứu nổi bản chất nô lệ của mình trước mặt Quý Bảo Phàm, điều này thật đáng buồn.

Sau khi thấu hiểu tâm trạng của Nobita, tôi biết mình không thể đối chọi trực tiếp với Quý Chaien, vì vậy tôi rón rén chạy đi phàn nàn với Vượng Vượng, nói bằng âm lượng mà Quý Bảo Phàm có thể nghe thấy: “Bố mi sang nhà ta ăn ké một tuần ba bữa, mau giao tiền cơm ra đây.”

“Gâu!” Vượng Vượng nháy mắt nhìn tôi: tìm daddy tui đòi ấy.

Tôi nổi giận, cái tên Nguyễn Nguyên Nhạc kia quả thật có thể so với Xêkô, cả ngày đi theo làm tùy tùng nâng khăn sửa túi cho Quý Chaien, giữ tiền còn kỹ hơn anh ta: “Xùy, daddy của mi còn kẹt xỉ hơn bố mi.”

“Gâu gâu gâu.” Vượng Vượng đề phòng nhìn tôi: vậy, vậy anh, vậy anh tìm tui cũng vô dụng thôi!

Tôi học theo Quý Bảo Phàm “cei” một tiếng, tặc lưỡi khinh bỉ nó: “Làm một con chó mà lại không có tiền, GDP đầu người bị kéo thấp là vì loại chó như mi đó.”

Giữa lúc tôi và Vượng Vượng đang tha thiết giao lưu, Quý Bảo Phàm đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi, sờ sờ cổ tôi nói: “Uầy, Trạch cưng, thật đó, người có thể giao lưu suôn sẻ trót lọt với con anh như thế chỉ có mình em, ngay cả anh cũng không làm được như em.”

Tôi ưỡn ngực tự hào nói: “Chỉ số thông minh quá đỉnh.”

Anh ta theo thói quen cốc đầu tôi: “Anh đang nói em ngu quá, chỉ số thông minh y như Husky.”

Tôi theo phản xạ phòng ngự: “Ông nội anh, nếu vậy thì đừng đánh đầu em!” Sau đó tôi liều chết bóp mặt anh ta, “Em bóp em bóp em bóp chết anh, nói em ngu thì thôi đi, còn dám nói em là Husky, em phải khử anh.”

Quý Bảo Phàm tức tối gọi với ra ngoài sân: “Mẹ nó, Lục Thiên Húc, xách tiểu lẳng lơ của cậu cút về nhà cậu đi.”

“Em không làm nữa không làm nữa,” Tôi nhanh nhảu nhào lên người Quý Bảo Phàm, ôm chặt lấy anh ta, vò đã mẻ lại sứt chuẩn bị làm anh ta tởm chết, “Anh, moa moa, moa moa moa, hôm nay là đêm 30 đó! Mình cần tương thân tương ái mà!”

“Moa cái cóc khô! Thằng ngốc này, mấy tuổi rồi mà còn mẹ nó moa moa,” Anh ta cố sống cố chết đẩy tôi ra, thấy tôi liều chết không buông, anh ta đành từ bỏ việc giãy dụa, bất đắc dĩ đưa tay chỉ ghế sô pha, “Biến qua kia ngồi đi.”

Tôi như chó pug đắc ý nhìn anh ta: “Tối nay ăn gì?”

“Cứt.”

Thật ra tôi biết, Quý Bảo Phàm độc mồm độc miệng thế thôi, nhưng từ đủ loại dấu hiệu qua cách hành động của anh ta, tôi có thể thấy anh ta rất thương tôi.

Ví dụ như, tuy rằng ngày nào anh ta cũng mắng tôi ngu, thế nhưng lúc nên khen tôi anh ta cũng không tiếc lời; rồi ví dụ như, anh ta suốt ngày chê tôi cái này cái nọ, nhưng ngày nào cũng dắt tôi đi quậy dắt tôi đi lượn khắp nơi; rồi rồi ví dụ như, mỗi khi tôi bị Lục Thiên Húc thao đến không muốn về nhà, anh ta luôn dẫn tôi tới nhà anh ta, hết sức nghĩa khí tạm thời đá Nguyễn Nguyên Nhạc khỏi ổ chăn, nhường cho tôi thượng vị; rồi rồi rồi ví dụ như, mỗi lần tôi ghé nhà anh ta chơi, anh ta cứ xỏ xiên tôi tới nhà anh ta ăn ké, nhưng tôi vừa đặt mông ngồi xuống bàn, anh ta sẽ biến ra rất nhiều món ăn vặt đề giá đắt cắt cổ mà tôi chưa từng thấy bao giờ, vừa mắng tôi ngu vừa nói mấy lời như “không ăn mau thì anh ném cho Vượng Vượng”.

Anh ta tốt với tôi đến mức khó mà tin nổi, điều này làm tôi vô cùng sung sướng.

Anh ta sẽ không nói mấy câu buồn nôn như anh đối xử với em tốt thế nào, nhưng anh ta luôn làm được đến mức đó. Anh ta khiến tôi cảm thấy, trên thế giới này, chỉ khi nào đối mặt với anh ta, tôi mới có thể sống thật với chính mình mà không cần e dè gì, bởi vì tôi cảm thấy, cho dù tôi bày hết tất cả khuyết điểm của mình trước mặt anh ta, anh ta cũng chỉ mắng tôi một câu đồ ngốc rồi tiếp tục đối xử tốt với tôi làm tôi quên sạch mọi thứ.

Lần thứ hai ngủ chung giường với Quý Bảo Phàm, tôi hỏi: “Anh, sao anh lại đối xử với em tốt như vậy?”

Anh ta buồn ngủ uể oải nói: “Em cứ thích bị khinh anh còn cách nào hơn.”

Tôi đá bắp chân anh ta một cái, tức giận nói: “Đậu má, anh nói lời nào dễ nghe chút được không, ví dụ như yêu thì sao?!”

“Đệt,” Sau khi bị tôi đá tỉnh, anh ta đưa tay cốc đầu tôi, nghiêm túc nói, “Nhìn cái thằng ngốc nhà em là biết từ nhỏ đến lớn chắc chắn bị ghét bỏ lắm đây. Trước kia anh cũng y như em, ngu hết chỗ nói, suốt ngày đắc tội với người ta, ngoại trừ người nhà ra thì không còn ai đối xử tốt với anh nữa, mặc dù cả ngày anh cứ hi hi ha ha mặc kệ tất cả, thế nhưng khó tránh cũng cảm thấy khó chịu, người xưa có câu lòng người làm bằng thịt quả là không sai, nhưng ai dám nói lòng kẻ ngốc không phải làm bằng thịt chứ.”

Anh ta vỗ mặt tôi, nói tiếp: “Nghĩ rằng rốt cuộc đụng phải một tên ngốc, cảm thấy như đụng phải mình trước kia, cho nên muốn đối xử với nhóc ấy tốt một chút.”

Có thể do khi đó bóng đêm quá đẹp, nỗi buồn của màn đêm tĩnh lặng ăn mòn sức mạnh ý chí mà tôi vẫn luôn tự hào, tôi bất chợt cảm thấy cái từ ngốc này đẹp biết bao.

Viền mắt nóng lên, tôi ôm chặt anh ta, nói: “Đúng rồi, khi còn bé em cô đơn lắm, suốt ngày cứ tự nói tự nghe.

Sau đó vì theo đuổi Lục Thiên Húc, em không ngừng ép buộc bản thân trở nên tốt hơn, lúc mệt mỏi cũng không nói cho ai nghe. Một mình em gánh box trên vai, ban đầu ai cũng nghĩ em ấu trĩ, bọn họ chọc em cười nhạo em, bọn họ cho rằng em là một thằng ngốc nên không biết đau không biết buồn, ngay cả chính em cũng hiểu, làm người đứng đầu box mà ra vẻ đau buồn khổ sở trước mặt thành viên là không đúng, nhưng mà em vẫn thấy khó chịu,” Tôi dụi dụi cổ Quý Bảo Phàm, lau nước mắt ở bả vai anh ta, “Có một lần, em lỡ tay xóa post của thành viên, em nói xin lỗi rồi mà người đó còn mắng em có cha sinh không có mẹ dạy, mắng em là đồ chó, mắng em thiếu não. Em giận lắm, nhưng rất nhiều thành viên khác cũng hùa theo cười nhạo em, bọn họ nghĩ rằng em sẽ không nổi giận, ngay lúc em định phát cáu một trận, em thấy có người nói ‘mặt trời nhỏ nhà tôi rất dễ thương, không tính toán giống loại người như ông đâu’, em lập tức nản lòng, thế là em trả lời ‘xin lỗi QAQ, moa moa =3=’. Sau này, vì đủ loại nguyên nhân mà bị em mắng vô số lần, dần dần em cũng quên mất thật sự nổi giận là như thế nào, anh, anh nói xem em có phải kiểu cách lắm không.”

Bên trong căn phòng yên ắng, tôi chỉ nghe được tiếng nấc của mình và hơi thở vững vàng của Quý Bảo Phàm, đây là lần đầu tiên tôi kể vết thương lòng của mình cho người khác nghe.

Tôi chưa nói với Lục Thiên Húc, chưa nói với Thần Nướng, càng chưa nói với bất kỳ người nào trong box, nhưng khi đối mặt với Quý Bảo Phàm, tôi giống như một đứa trẻ có thể làm nũng và bốc đồng, tôi có thể kể hết nỗi đau của mình cho anh ta nghe, cứ như anh ta có thể ra mặt thay tôi, đá mấy tên nhóc ức hiếp tôi xuống rãnh biển, sau đó vuốt đầu tôi nói: “Ngốc ghê, con nít con nôi cần gì phải nhịn nhiều như vậy? Khó chịu thì cứ vung nắm đấm lên mà đánh, đồ vô dụng, thật làm anh mất mặt mà.”

Tôi tiếp tục phát tiết nỗi khổ để dành nhiều năm của mình: “Thật ra em không manh chút nào hết, thật đó, em toàn chửi thầm trong lòng thôi, nhưng mà vẫn giả bộ như không có việc gì, em đóng vai mà bọn họ mong muốn, chẳng qua vì sợ bọn họ không thích em nữa, em sẽ chỉ còn một mình, em rất sợ cô đơn.”

Sau khi quen biết bọn họ, tôi mới hiểu không cô đơn là như thế nào, tôi cảm nhận được niềm vui và hơi ấm mà trước nay chưa từng có, nhưng cũng chính vì vậy, tôi càng sợ cô đơn hơn, sợ đến nỗi tôi đây vốn dĩ chỉ là đứa trẻ nhưng thà nhận mấy lời chửi rủa cũng không muốn trở thành trẻ hư trong mắt bọn họ, tôi dừng lại một chút rồi nói: “Phải, em rất mừng là mình có thể mang đến niềm vui cho bọn họ, nhưng mà em vẫn thấy tủi thân vì không ai hỏi mình bạn có ổn không?”

“Nhưng rồi sau này em phát hiện, gặp được bọn họ thật là may mắn. Bọn họ sẽ tốn công chuẩn bị sinh nhật cho em, sẽ quan tâm cuộc sống của em, sẽ lo lắng khi không nhìn thấy em, sẽ vì một động tác nhỏ của em mà suy nghĩ cả ngày, bọn họ nói yêu em, em liền cảm thấy mọi thứ đều đáng giá, tất cả buồn tủi đều tan thành mây khói, sau đó em lại nghĩ, cho dù bọn họ kỳ vọng vào em cao tới đâu, em cũng muốn trở thành người mà bọn họ mong muốn, vì yêu bọn họ, em có thể thay đổi chính mình, vậy thì khó khăn hơn nữa cũng có hề chi, chỉ cần bọn họ ở bên cạnh em, em sẽ cảm thấy tất cả đều đáng giá, thật đấy.”

“Mãi cho đến gần đây, em mới thật sự hiểu, những thứ gọi là thay đổi vì bọn họ không phải là ‘mất đi chính mình’, mà gọi là ‘trưởng thành’, tuy rằng quá trình không dễ chịu gì, nhưng kết quả hoa đơm trái ngọt, em học được cách nhẫn nại, học được cách dùng ánh mắt khác nhìn thế giới này. Con đường lớn lên của mỗi người đều khác nhau, em cảm thấy con đường của mình khiến em tràn trề hy vọng với tương lai và cuộc sống. Em vô cùng biết ơn mỗi một việc và mỗi một người bên cạnh em, còn anh nữa, anh, quen biết anh thật tốt.” Tôi tựa sát vào Quý Bảo Phàm, say sưa hấp thu độ ấm từ trên người anh ta.

Qua thật lâu sau, Quý Bảo Phàm mới xoay người lại ôm tôi, vỗ nhẹ lên lưng tôi, nói bằng giọng mũi: “Thằng ngốc này, ai bảo em nhỏ như vậy mà bày đặt làm thủ lĩnh, bản thân mình còn đang tuổi khờ dại mà lại đi trông nom mấy đứa khờ dại khác, tự tìm chết còn trách được ai? Ai nói em trưởng thành? Rõ ràng vẫn còn là một thằng ngốc ngu hết chỗ nói, liệu mà học nhiều từ anh,” Kế đó, anh ta mất tự nhiên nói, “Sau này có đứa nào dám ăn hiếp em, cứ nói với anh, nếu anh không đánh chết nó được, anh cũng bảo vợ anh làm nó gớm chết.”

“……” Tôi im lặng một hồi, câu sau cùng của anh ta đã mang đi tất cả cảm xúc ưu sầu của tôi, “Anh à, anh đừng nói mấy lời hủy không khí như vậy được không? Em thật sự không quen nhìn những người rõ ràng bị thông mà cứ nói mình là công, bị thông thì sao chứ? Mất mặt lắm sao? Em lại thấy vẻ vang vô cùng, bên chịu đau vì tình yêu mới là vĩ đại nhất.”

Anh ta bắt đầu dùng tay phải đánh mông tôi bốp bốp, tôi kêu la thảm thiết, sau mấy tiếng “yamete yamete”, tôi chợt nghe ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, chẳng mấy chốc, tôi đã thấy Lục Thiên Húc và Nguyễn Nguyên Nhạc hùng hổ đạp cửa xông vào.

Tôi còn chưa hiểu tại sao tốc độ của bọn họ lại nhanh khủng khiếp như vậy, Lục Thiên Húc đã lôi tôi ra khỏi chăn khiêng tôi về nhà anh ta, còn Nguyễn Nguyên Nhạc thì chui vào trong ổ chăn đã bị tôi ủ ấm, tiếp theo hai người kia xảy ra chuyện gì thì tôi không biết.

Tôi chỉ biết là, khi tôi đen mặt nhìn kình thiên trụ vận sức chờ phát động của Lục Thiên Húc, tôi lại tiêu đời rồi.
Bình Luận (0)
Comment