Tính theo thời gian thì Diệp Khai cũng đã lâu chưa có tới Long thành.
Bởi vì chuyện Nam Cung thế gia trở về mà hắn ở bên ngoài khá lâu, hoặc là đi lại giữa kinh thành và Minh Châu, lần này trở lại Long thành vẫn có chút cảm khái.
Kỳ thật làm thị trưởng cấp trưởng ban, đáng ra số lần đến Long thành của Diệp Khai phải nhiều hơn , dù sao rất nhiều chuyện đều cần hắn đến câu thông. Nhưng vì quan hệ giữa hắn và chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết nên nếu như không quá cần thiết thì Diệp Khai luôn tránh đến Long thành làm việc, nhất là công việc bên chính quyền.
Đại bộ phận công việc, hắn đều trực tiếp phân công cho đám phó thị trưởng đi làm.
Lúc này trở lại cũng là để gặp bí thư Nhạc Sơn, quyết định chuyện chọn người làm chủ nhiệm ủy ban mặt trận thống nhất Đông Sơn.
Khi tới Long thành thì sắc trời đã tối, đoàn người liền vào khách sạn Long thàn nghỉ tạm.
Diệp Khai mới cùng mọi người ăn cơm chiều liền nhận được điện thoại của thư ký Quan Hạc bên chỗ bí thư Nhạc Sơn, nói là muốn đến gặp.
Đối với vị thư ký này của bí thư Nhạc Sơn, Diệp Khai vẫn cảm thấy gần gũi, vì thế lập tức đồng ý.
Qua hơn mười phút, Quan Hạc liền chạy lại đây. Hắn đi xe một mình, hiển nhiên là có chuyện muốn nói với Diệp Khai nên không tiện có người ngoài.
“Diệp thị trưởng, đã lâu không gặp.” Quan Hạc lên tới đại sảnh lầu hai, nhìn Diệp Khai đang ngồi nghỉ ngơi trong ghế sofa liền cười bước tới.
“ Anh cũng vậy mà.” Diệp Khai cười, bắt tay Quan Hạc, mời hắn ngồi xuống, lại bảo người phục vụ pha một ấm trà.
Hai người hàn huyên vài câu, Quan Hạc nói,“Gần đây vì thị ủy Đông Sơn các anh đề danh Thôi Thanh Văn nhận chức chủ nhiệm Ủy ban mặt trận thống nhất mà bên trong tỉnh xảy ra mâu thuẫn khá lớn, Nhạc bí thư cũng cảm thấy đau đầu.”
“Có nghiêm trọng như vậy?” Diệp Khai nghe xong, không khỏi có chút kinh ngạc nói.
Chuyện ý kiến bên trong tỉnh không thống nhất, chuyện này Diệp Khai sớm đã có dự đoán. Dù sao trên này cũng không thể đoàn kết, nhất là người mà Long Chính Tiết đề danh cũng như Hàn phó bí thư đề danh đều bị gạt bỏ, khẳng định sẽ khiến bọn họ cảm thấy rất không hài lòng với thị ủy Đông Sơn.
Nếu hai vị này hình thành hợp lực, thì áp lực đối với bí thư Nhạc Sơn sẽ lớn hơn rất nhiều.
Bất quá Diệp Khai cũng hiểu được điều này không quá có khả năng, dù sao trải qua hắn một phen vận tác sau, độ khống chế của bí thư Nhạc Sơn đối với tỉnh Hà Đông đã lớn hơn rất nhiều. Hơn nữa Long Chính Tiết mới tới không lâu, Hàn phó bí thư lại thuần túy là người mới, hai người cho dù có năng lực đến mấy cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy tạo thành uy hiếp thực chất với bí thư Nhạc Sơn.
Nếu năng lực bí thư Nhạc Sơn chỉ đến thế vậy thì trung ương cũng sẽ không đem ông phái đến tỉnh Hà Đông tọa trấn .
“Diệp thị trưởng có điều không biết, gần đây vị trí của Nhạc bí thư có chút lung lay.” Quan Hạc nhỏ giọng nói với Diệp Khai.
“Ân?” Diệp Khai nghe xong, sửng sốt một chút, cảm thấy Quan Hạc nói đúng là khó tin.
Dù như thế nào, bí thư Nhạc Sơn cũng là quan to trung ương cắt cử đến tỉnh Hà Đông tọa trấn, thực sự là biên giới đại quan, nếu là thời trước chính là Tổng đốc, lên ngựa quản quân, xuống ngựa quản dân, ở trong tỉnh Hà Đông có thể nhúng tay vào bất cứ chuyện gì.
Muốn nói vị trí bí thư Nhạc Sơn lung lay vậy khả năng duy nhất chính là trung ương không hài lòng với công tác của ông. Nhưng theo như căn cứ vào hiểu biết của Diệp Khai về tình hình gần đây thì tựa hồ các lãnh đạo trung ương cũng không ai có cái nhìn rõ ràng về bí thư Nhạc Sơn.
Như vậy, áp lực của ông là đến từ đâu, điều này làm cho Diệp Khai cảm thấy có chút khó hiểu.
“Chủ yếu chính là bí thư Nhạc Sơn trong việc xử lý vấn đề nợ đọng gặp phải phiền toái .” Quan Hạc nhỏ giọng giải thích nói.
“Nga, như vậy a......” Diệp Khai nghe xong, nhất thời cũng nhíu mày, chuyện này quả thật không dễ giải quyết.
Vào cuối thập niên tám mươi, đầu thập niên chín mươi, trong nước từng bùng nổ qua một hồi nguy cơ nợ đọng.
Cái gọi là nợ đọng, chính là hiện tượng chậm thanh toán cho các xí nghiệp, rồi các xí nghiệp lại nợ lẫn nhau, hình thành một chuỗi liên hoàn.
Bởi vì nợ đọng sinh ra, xí nghiệp vốn lưu động không đủ, sản phẩm tồn đọng không thể lưu thông, sản xuất càng nhiều càng tồn đọng. Để đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm tồn đọng mà có một số xí nghiệp phải bán chịu, như vậy lại càng bị thiếu nợ nhiều.
Trên cơ bản, nợ đọng hình thành sẽ khiến cho tài chính xí nghiệp khẩn trương, kinh tế vận chuyển mất linh, tạo thành thiếu hụt tài chính trong xí nghiệp nghiêm trọng. Do đó xuất hiện chuyện khất nợ tiền hàng hoặc là tiền thanh toán chậm khiến thực hiện hợp đồng càng ngày càng khó khăn. Cùng với việc giá nguyên vật liệu thay nhau dâng lên khiến cho giá trị tài chính của doanh nghiệp bị giảm giá trị lớn, từ đó tạo thành nợ xấu.
Bởi vì một số nguyên nhân lịch sử, hiện tượng tồn tại nợ đọng của các xí nghiệp quốc doanh có vẻ nghiêm trọng, nhất trong mấy năm qua, hiệu quả của xí nghiệp quốc doanh không tốt. Mà đại bộ phận xí nghiệp quốc doanh đều tồn tại vấn đề nợ đọng, cho nên không có tài chính lưu thông, một số xí nghiệp vì thế mà ngày càng sa sút, kinh doanh khó khăn.
Vấn đề nợ đọng tỉnh Hà Đông cũng đồng dạng.
Là một tỉnh có tài nguyên khoáng sản phong phú, than đá tỉnh Hà Đông rất nhiều. Nhất là các xí nghiệp thép, phát điện ở vùng đông nam hoàn toàn dựa vào than đá của tỉnh Hà Đông chống đỡ.
Tình huống như vậy, lẽ ra xí nghiệp than đá tỉnh Hà Đông hẳn là phi thường kiếm tiền, trên thực tế cũng là như thế, nhưng bởi vì một số nguyên nhân đặc thù, than đá tỉnh Hà Đông sau khi vận chuyển ra ngoài không thể thu hồi tiền hàng đúng hạn. Trong lúc đó tiền đầu nhập cho thiết bị và tiền lương không thể nợ lâu, tạo thành vấn đề nợ nần phức tạp.
“Nợ đọng là di chứng của lịch sử, tuy rằng trước đó đồng chí Hồng Chính chủ trì công tác rửa sạch nợ đọng nhưng hiệu quả cũng không phải rất lớn, cả nước đều là như vậy, không thể vì thế mà trách đến bí thư Nhạc Sơn?” Diệp Khai tỏ vẻ nghi ngờ.
“Mấu chốt là thủ đoạn bí thư Nhạc Sơn có chút cường ngạnh, cái này chọc phải tổ ong vò vẽ......” Quan Hạc bất đắc dĩ nói.
Làm thư ký, Quan Hạc rất hiểu vấn đề mà bí thư Nhạc Sơn gặp phải.
Các xí nghiệp lớn của tỉnh Hà Đông chủ yếu là than đá, còn có một số xí nghiệp công nghiệp nặng, công nghiệp nhẹ cũng có, nhưng không phát đạt, cho nên từ nhu cầu thu nhập thuế thì than đá là trọng điểm.
Bởi vì vấn đề nợ đọng, nguyên bản xí nghiệp than đá có nguồn thu dồi dào giờ lại rất kém. Cho nên bí thư Nhạc Sơn liền làm ra một quyết định nhằm vào các khách hàng lớn của than đá, tạm dừng cung ứng cho đến khi đối phương thanh toán hết nợ đọng mới thôi.
“Hắn thực làm như vậy ?” Diệp Khai nghe xong, quả nhiên hít sâu một hơi.
Lịch sử quả nhiên có quán tính, trải qua nhiều chuyện như vậy, Diệp Khai còn tưởng rằng bí thư Nhạc Sơn sẽ có thay đổi nhưng không nghĩ ông vẫn quyết đoán như thế.
Từ góc độ kinh doanh thì bí thư Nhạc Sơn làm như vậy không có gì đáng trách, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa. Về phần ta nguyện ý bán cho ai, không bán cho ai cũng là chuyện của ta. Nhất là đối với xí nghiệp nợ dai thì đòi là chuyện đương nhiên, về phần nói tạm dừng cung ứng cũng không có gì không đúng.
Nhưng động tác này của ông vẫn gây ra chấn động.
Trên thực tế, một số xí nghiệp quốc hữu của vùng đông nam cũng không phải không có tiền trả mà từ trong tiềm thức của bọn họ vốn không nghĩ đến giao dich công bằng.
Thôn tính, lừa đảo, mới là phương thức tốt nhất để tích lũy vốn trong thời gian ngắn nhất. Nhất là với tiền nợ than đá, có thể thiếu là thiếu, bất đắc dĩ mới nhả ra một chút.
Dù sao đều là xí nghiệp quốc hữu, ngươi cũng không khả năng chặt đứt nguồn cung cấp của ta, nếu thật sự có vấn đề gì thì tự nhiên có lãnh đạo chính quyền đi câu thông.
Đúng là bởi vì tình huống này mà vấn đề nợ đọng càng nghiêm trọng. Đôi khi cũng có lãnh đạo rất cao tầng ra mặt điều giải phân tranh, nhưng chủ yếu cách chủ yếu giải quyết vấn đề vẫn là tỉnh Hà Đông chịu thiệt, có được chút tiền không đủ dùng nhưng vẫn phải cung ứng đủ than đá.
Bởi vậy, vấn đề nợ đọng lại càng thêm nghiêm trọng .
Giờ cán bộ bản thổ như bí thư Nhạc Sơn về tỉnh công tác, rốt cục phát ra thanh âm cường ngạnh nhất, không trả tiền sẽ không giao hàng .
Nhưng bởi vậy mà chọc tới rất nhiều người.
Diệp Khai day day thái dương, thầm nói bí thư Nhạc Sơn làm như vậy tuy rằng là hợp lý nhưng theo đại cục chính trị trong nước mà nói quả thật không ổn. Tuy rằng nói hiện tại đang chuyển mình theo hướng kinh tế thị trường nhưng tình hình trong nước rất phức tạp, căn bản không có khả năng làm được chân chính kinh tế thị trường.
Trên đầu luôn có điều tiết vĩ mô khống chế đã đủ để cho người không thể thực hiện lý tưởng trong lòng. Bên ngươi thu về tiền hàng dĩ nhiên không thành vấn đề , nhưng hành vi này của ngươi lại ảnh hưởng đến cục diện cải cách của toàn bộ các tỉnh đông nam, cái này không được.
Cho nên, lãnh đạo các tỉnh đông nam đều cáo trạng lên trung ương, đầu mâu liền chỉ hướng bí thư Nhạc Sơn.
Về phần nói rõ lí lẽ cũng rất đơn giản, tồn tại của ông đã ảnh hưởng đến phát triển kinh tế của các tỉnh đông nam, cho nên thậm chí có yêu cầu bí thư Nhạc Sơn thôi chức, trung ương chọn cán bộ khác chủ trì đại cục tỉnh Hà Đông.
“Thanh âm như vậy rất mạnh mẽ nghe nói trung ương cũng có cái nhìn nhất định về vấn đề này, cho rằng Nhạc bí thư không thích hợp tiếp tục công tác ở Hà Đông.” Quan Hạc nói với Diệp Khai.
“Chuyện này......” Diệp Khai xoa cầm, anh nói với tôi có ý gì, chẳng lẽ nói là trông cậy vào tôi đi giải quyết vấn đề này?
Đây chính là một cái đại phiền toái, không phải dễ dàng có thể thu phục .
Hơn nữa, do Quan Hạc đến nói với mình cũng không thích hợp.