Quan Môn

Chương 1127

Tùng Hoa thực nghiệp chịu thua khiến cho Diệp Khai cảm thấy có chút giật mình.

Bởi vì theo như hiểu biết của hắn, tựa hồ Vương Tùng cũng không phải là một người dễ dàng cúi đầu. Diệp Khai thậm chí đã làm tốt chuẩn bị, muốn đi tỉnh Giang Hoài vẽ mặt, nhưng không nghĩ chuyện đột nhiên thay đổi có kết quả như vậy.

Cái này giống như một người vì trận đấu làm đủ công tác chuẩn bị nhưng vào lúc chính thức bắt đầu thì đối phương lại rút lui, một quyền đấm vào không khí khiến người ta cảm thấy buồn bực.

Cho nên Diệp Khai cảm thấy thực khó chịu, nhất định phải bắt Tùng Hoa thực nghiệp công khai giải thích.

Đương nhiên, hắn làm như vậy cũng có đủ lý do, Tùng Hoa thực nghiệp thiếu nợ cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày. Tuy rằng giờ đã biểu hiện muốn trả tiền, còn cả bồi thường nhưng nếu Diệp Khai đã xuất thủ vậy sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?

Bảo đối phương công khai giải thích, chính là một biện pháp chỉnh người của Diệp nhị thiếu.

“Làm như vậy hình như rất vẽ mặt?” Thư ký Đường Mộc nghe Diệp Khai nói xong ngạc nhiên.

Nói như thế nào, ông nội Vương Tùng cũng là quan lớn tiền triều, đối tượng trọng điểm của mặt trận thống nhất, rất có ảnh hưởng với thế hệ trước. Vẫn nói đánh chó phải ngó chủ nhà, Diệp nhị thiếu cố nhiên có quyền thế, bắt nặt người không cần thương lượng, nhưng ôm lấy thù hận vô vị vào người đúng là không cần thiết.

Theo cái nhìn của Đường Mộc, hắn cảm thấy nhị thiếu làm như vậy không hay ho gì.

Lão Diệp gia cố nhiên là gia đại nghiệp đại, không cần mấy thằng hề nhảy nhót, nhưng vô duyên rước lấy thù oán thì đúng là không nên.

“ Anh không hiểu chuyện này rồi.” Diệp Khai lắc lắc đầu nói,“ Đấu tranh giữa các thế gia luôn chính là ngươi chết ta sống , căn bản không để cho đối phương cơ hội Đông Sơn tái khởi, trừ khi mình chưa đủ lực. Bối cảnh Vương Tùng tuy rằng không quá lớn nhưng cũng là nhân vật máu mặt ở tỉnh Giang Hoài, nhất là mạng lưới quan hệ ở tỉnh vững chắc nên phải đánh vào mặt hắn, hơn nữa đánh mạnh.”

“Là vì duyên cớ gì ?” Đường Mộc có chút tò mò hỏi.

Làm thư ký của Diệp Khai, Đường Mộc nói chuyện với Diệp Khai cũng khá tùy ý, lúc này rảnh rỗi bàn đến chuyện này cũng không có gì quá phận.

“Chuyện này là thực hiển nhiên ......” Diệp Khai giải thích,“Ở sau lưng Vương Tùng là một đám người nắm giữ cổ phần danh nghĩa của Tùng Hoa thực nghiệp, hầu hết là con cháu quan viên lấy quan hệ ăn hoa hồng, thậm chí là bản thân quan viên. Lần này Tùng Hoa thực nghiệp bị chúng ta bắt làm điển hình, đối với bọn họ mà nói rất mất thể diện. Nếu anh chỉ ép một chút thì chưa nói họ có nén giận hay không, tiền nợ cũng không dễ dàng thu lại. Cho nên phải đánh mặt thật mạnh, làm cho bọn họ biết đối thủ cường đại, là đại nhân vật không cùng tầng thứ với họ, như vậy mới có thể đảm bảo bọn họ sau này thành thành thật buôn bán.”

“Nguyên lai là như vậy, thụ giáo thụ giáo......” Đường Mộc nghe xong, mới xem như hoàn toàn hiểu được dụng ý của Diệp Khai.

Vương Tùng chẳng qua là một nhân vật trên sân khấu. Nếu muốn hoàn toàn áp đảo đối phương phải bày ra một chút thực lực của chính mình, nếu không thì đám người phía sau màn khẳng định không phục, khó tránh khỏi sẽ làm ra hành động thiêu thân.

Hơn nữa, đấu tranh giữa các đại gia tộc quả thật giống như Diệp Khai nói, không động thì thôi, nếu động phải khiến đối phương không đường có thể đi mới được, nếu không theo sau sẽ xuất hiện rất nhiều chuyện phiền toái.

Tiêu biển nhất là chuyện tranh đấu để làm thái tử, lần nào cũng tràn ngập huyết tinh. Giờ tuy văn minh hơn nhưng giao chiến sau màn vẫn phi thường khủng bố, dù bên ngoài đã làm nhạt đi vô số lần nhưng vẫn như cũ khiến người ta cảm thấy hương vị thuốc súng.

***************

Chuyện Diệp Khai yêu cầu Tùng Hoa thực nghiệp công khai giải thích rốt cục vẫn khiến cho bên Tùng Hoa thực nghiệp bắn ngược.

Đúng như Diệp Khai dự đoán, chủ tịch Vương Tùng của Tùng Hoa thực nghiệp cũng chỉ là đại biểu lên sân khấu của thế lực khắp nơi mà thôi, thực sự quyết định những hang mục trọng đại của xí nghiệp thì một mình hắn không có khả năng làm chủ.

Trong một hội quán thương vụ xa hoa ở thành phố Vân Thu của tỉnh Giang Hoài , mấy vị cổ đông sau màn của Tùng Hoa thực nghiệp rốt cục ngồi xuống cùng nhau, bắt đầu thảo luận chuyện đòi tiền nợ phát sinh gần đây.

“ Biểu hiện của Vương thiếu trong chuyện này quả thật có chút mất tiêu chuẩn .” Một gã thanh niên tầm hơn ba mươi ngả người vào sô pha, miệng phì phèo nhả khói khiến trông không rõ mặt,“Chúng ta là sân nhà tác chiến, chiếm hết ưu thế, mạng lưới quan hệ khắp nơi còn chưa vận dụng, sao còn sợ một con rồng quá giang? Diệp Khai có lợi hại đến đâu cũng chỉ ở Đông Sơn mà thôi, dựa vào cái gì mà hắn nói một câu thì chúng ta phải trả tiền, còn phải công khai giải thích?”

“ Đâu chỉ như vậy, bao nhiêu là tiền..... Không biết có thể làm cho tôi mua bao nhiêu hàng hiệu....” Một cô gái cũng phụ họa.

Vương Tùng nhìn nhìn hai người kia, một người là công tử của một phó bí thư tỉnh ủy, một là con gái của phó tỉnh trưởng. Hai người bình thường rất ít đến công ty, ngẫu nhiên sẽ giúp đỡ một số chuyện của công ty cần tài nguyên, chính là lái buôn cao cấp, chẳng qua đám lái buôn cần thu phí môi giới còn bọn họ dựa vào cổ phần danh nghĩa ngồi chờ chia hoa hồng.

Ở trong tỉnh Giang Hoài thì hai người này thực sự có máu mặt, đi đến đâu cũng có con đường kiếm tiền, cũng khó trách họ tạo thành thói quen không coi ai ra gì, cho dù là đối với Vương Tùng cũng không có bao nhiêu sự tôn trọng.

“Chuyện này, thậm chí đã kinh động lãnh đạo trung ương, không phải việc nhỏ. Nếu hai vị cảm thấy cách làm của tôi không ổn thì có thể trở về hỏi cha mình, nhìn xem hiện tại trừ bỏ tiền ra trả thì còn có cách nào tốt hơn?” Vương Tùng cũng không phải người bình thường, tự nhiên biết đám con cháu này kỳ thật đều là miệng cọp gan thỏ, cao thủ lợi dụng quan hệ khi dễ người nhưng lúc cần làm việc nghiêm túc liền lập tức rút đầu.

Bọn họ thậm chí cũng không rõ ràng lực lượng chân thật của Diệp Khai, chỉ xem hắn như một thị trưởng nho nhỏ của một tỉnh lạc hậu phía bắc. Một cán bộ cấp sở nho nhỏ như vậy dĩ nhiên sẽ không lọt vào mắt của bọn họ.

Theo như lời của bọn họ thì tỉnh Giang Hoài là sân nhà của bọn họ, sao lại sợ người khác?

“ Chuyện làm ăn vẫn nên do chúng ta tự mình giải quyết.” Một người trẻ tuổi đưa tay ngăn lại, cau mày hỏi,“Vương thiếu, lúc này tổng cộng đề cập đến bao nhiêu tài chính?”

Vấn đề này cũng là trọng điểm quan tâm của mọi người.

Nếu nói số tiền thiếu nợ không cao thì có thể trả được, nhưng là nợ đọng nhiều năm, dù là cổ đông không quan tâm nhất tới tình hình phát triển của công ty cũng hiểu được đây không phải là con số nhỏ. Cho nên mọi người đều muốn đầu tiên làm rõ Tùng Hoa thực nghiệp đến tột cùng thiếu bao nhiêu nợ?

“Tôi đã bảo nhân viên tài vụ của công ty tính ra, số nợ gốc và tiền bồi thường tổng cộng là ba triệu một trăm ngàn.” Vương Tùng nếu như đã triệu tập mọi người họp, vậy thì dĩ nhiên phải nắm rõ chi tiết, lúc này công bố con số trước đó đã làm hắn hoảng sợ.

Khó trách người ta hội gióng trống khua chiêng tiến đến đòi nợ , thậm chí không tiếc kinh động trung ương, thật sự số tiền quá lớn, có thể làm suy sụp cả môt xí nghiệp lớn.

Kỳ thật, nếu không phải Tùng Hoa thực nghiệp có bối cảnh thâm hậu vậy thì đối phương đã sớm đem bọn họ ra toà án .

“Nhiều như vậy ?!” Lần này thì dù là cô gái vừa bảo mua đồ hiệu cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.

Bọn họ đều rất rõ ràng, một món tiền khổng lồ như thế quả thật không thể bỏ qua, nhất là vào lúc trung ương bắt đầu chú ý vấn đề này thật không dễ dàng, trừ khi có bối cảnh thông thiên.

Không sai, bọn họ ở trong tỉnh Giang Hoài có thể nói một không hai, ngay cả tòa án cũng không dám đối nghịch nhưng xét trong cả nước thì bọn họ chẳng là cái gì.

“Ba triệu một trăm ngàn a......” Người thanh niên chừng ba mươi tuổi kia cũng ném điếu xì gà sang một bên, ngồi thẳng lên,“ Nhiều tiền như vậy, chẳng phải nói mấy năm nay chúng ta không kiếm được bao nhiêu?”

“Công ty sáng lập, tuy rằng số lượng sản phẩm tiêu thụ cũng được nhưng vì chiếm lĩnh thị trường nên chúng ta có chiến lược phá giá. Điều này làm cho chúng ta nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường nhưng lợi nhuận thấp, phải qua ít nhất năm năm mới có. Căn cứ vào điểm này, chúng ta mới thiếu nợ phần lớn tiền hàng.” Vương Tùng giải thích nói,“Bất quá, tôi vẫn giữ đủ hoa hồng chia cho các vị.”

Về điểm này, mọi người không có gì để nói. Mỗi người ở đây hàng năm đều được chia hoa hồng từ Tùng Hoa thực nghiệp, nhiều thì hơn một ngàn vạn, ít mấy trăm vạn, chưa hề thiếu một đồng.

“Tại sao có thể như vậy?” Cô gái kia có chút tò mò hỏi,“Không phải nói tình hình kinh doanh của công ty rất tốt? Nhưng theo như anh nói bây giờ giống như là tay không bắt giặc, là thế nào?”

Có nghi vấn như vậy không chỉ là cô gái kia mà trong lòng mọi người đều có nghi ngờ về năng lực kinh doanh của Vương Tùng.

Tuy rằng nói Tùng Hoa thực nghiệp là xí nghiệp tư nhân số một trong tỉnh, hơn nữa so với thời điểm sáng lập đã mở rộng rất nhiều nhưng với số nợ như vậy chẳng phải sẽ phá sản? Vương Tùng mấy năm qua gian khổ như vậy, chẳng lẽ lại làm ra một xí nghiệp nợ đầy đầu?

Vô luận Vương Tùng có giải thích ra sao thì mọi người cũng không phải là đồ ngốc. Bọn họ chỉ nhìn tình huống hiện tại, chỉ biết trước mắt Tùng Hoa thực nghiệp gặp phải cục diện rối rắm, nếu thật sự trả nợ xong thì ngoại trừ nhà xưởng cùng công nhân còn thì chẳng có cái gì.

Chẳng lẽ nói, đây là thành quả kinh doanh mấy năm qua của Vương Tùng?

Nghĩ vậy, mọi người không khỏi âm thầm lắc đầu, cảm thấy người đại diện của mình đúng là bất tài.
Bình Luận (0)
Comment