Vấn đề của tỉnh Giang Hoài quả thật phức tạp hơn so với Diệp Khai sở liệu.
Là một địa khu kinh tế tương đối phát đạt, hơn nữa lại là trọng điểm phía đông của vùng duyên hải, tỉnh Giang Hoài cũng là một trong những địa phương được cán bộ các phái hệ thích nhất lại đây mạ vàng.
Tuy rằng nói trong nước có hai thành thị tiếp cận gần nhất cùng thời đại, một thành thì là thành phố Minh Châu đầu tàu phát triển, một thành thị là lô cốt đầu cầu cải cách Giang Khẩu nhưng giữa chúng cũng có chút khác nhau.
Giang Khẩu dĩ nhiên là tốt, gần cảng đảo, hết thảy đều đón sóng mới, nhưng dân cư đa số di cư nên quản lý phức tạp, vấn đề cũng nhiều, quan trọng nhất là cấp bậc chưa đủ cao.
Bình thường cán bộ tới đây là để mở rộng tầm mắt, tăng trưởng tri thức, nhưng cấp bậc cao tới đây thì không có ý nghĩa gì. Dù sao đây chỉ là một thành thị cấp phó tỉnh mà thôi.
Nhưng thành phố Minh Châu lại khác, bên này do một ủy viên cục chính trị tọa trấn, chức vị cấp bộ tỉnh rất nhiều, vị trí cấp sở lại càng nhiều, là một địa phương mạ vàng cực tốt. Chỉ cần công tác qua thành phố Minh Châu, cấp bậc lên rồi, thêm vào kinh lịch thì đi địa khu khác rất dễ dàng.
Nhưng số cán bộ hai địa phương này khẳng định có hạn , cho nên mà tỉnh Giang Hoài gần thành phố Minh Châu vì có kinh tế phát triển ở đông nam vùng duyên hải, hơn nữa giao thông cũng tiện lợi, các phương diện đều tốt lại thành chỗ ưa thích để mọi người lui mà cầu tiếp theo.
Bởi vậy, liền tạo thành phái hệ bên trong tỉnh Giang Hoài, thế lực khắp nơi đều có người của chính mình trộn vào trong đó.
“Nói như vậy thật đúng là phức tạp .” Diệp Khai day thái dương, thầm nói không trách bí thư Lâm Viễn Hành không chịu tùy tiện hành động, mà muốn mình xử lý vấn đề nợ của Tùng Hoa thực nghiệp để tìm tòi chiêu số.
Nhưng hiện tại thoạt nhìn, cho dù là đơn thuần đòi nợ cũng không phải dễ dàng như vậy.
Dù sao trong vụ án này khả năng đề cập đến con cháu nhiều vị cán bộ lãnh đạo tỉnh Giang Hoài.
Chính cái gọi là đánh nhỏ động lớn. Một khi Diệp Khai ra tay thì dễ dàng đẩy ra cả một đám cán bộ, những người này hoặc là đền tội, hoặc là bọn họ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, tìm núi dựa vào bảo vệ mình.
Nói như vậy, một vụ án đòi nợ đơn thuần cũng rất có khả năng biến thành đấu tranh chính trị phức tạp, năng lượng cùng tinh lực đổ vào đây tự nhiên là hoàn toàn bất đồng .
“Chuyện địa phương vốn cực kỳ phức tạp, nhưng chuyện trong quân đội cũng không đơn giản.” Chính ủy Ngư Thức Phàm nói,“Chú đến quân khu tỉnh Giang Hoài nhậm chức thời gian ngắn ngủi, chưa đến một năm liền phát hiện rất nhiều vấn đề, chỉ là muốn thanh tra lại cảm thấy lực cản thật mạnh, bước đi duy gian, trong lòng thật sự là rối rắm.”
“Tình huống này là khó tránh khỏi .” Diệp Khai nghe xong, liền gật đầu đồng ý nói,“Trước kia cháu cũng tiếp xúc qua phương diện, biết trong quân nếu sinh ra quan hệ lợi ích sẽ dễ dàng làm sa ngã cán bộ. Dù sao lợi ích phương diện này rất kinh người, rất ít người có thể kháng cự dụ hoặc.”
Kỳ thật vấn đề quân đội làm kinh tế cũng là một vấn đề mà lịch sử để lại.
Năm đó sau khi cải cách thì tiến hành giải trừ quân bị số lượng lớn, mục đích chủ yếu để giảm quân phí. Nhưng sau khi giảm quân phí thì cuộc sống quân đội liền có vẻ khó khăn , có chút điểm trứng chọi đá.
Sau đó lại có người suy nghĩ cho ra một kết luận chiết trung là để cho một bộ phận quân nhân hoặc thuộc quân đội tham gia làm kinh tế để cải thiện đời sống khó khăn của bộ đội.
Có chủ trương như vậy liền cho bộ đội làm thử, kết quả ngày một tốt, thậm chí nhiều có lợi nhuận.
Cao tầng thấy biện pháp này không sai, chính mình động thủ, cơm no áo ấm a, đây là truyền thống tốt nên áp dụng thái độ theo đuổi.
Phong trào lan ra, các bên quân đội hay cảnh sát đều tồn tại hành vi kiếm tiền như vậy, quy mô ngày càng lớn, có điểm không thể thu lại.
Nhưng làm như vậy thì nguy hại hiện ra rất nhanh.
Bởi vì xí nghiệp quân đội có đặc thù riêng, có đặc quyền rất lớn, không quan hệ với thuế vụ mà lợi nhuận trên cơ bản hưởng trọn. Một khi thanh tra rờ tới thì sẽ gặp đủ các loại ngăn trở, bằng mặt không bằng lòng, cùng với chướng ngại không đếm được.
Đối với việc này, hiện giờ địa phương tự nhiên vô kế khả thi , bởi vì quá phận xâm nhập lại khả năng chạm đến “Cơ mật quân sự”, cho nên nếu như có thể hồ đồ liền hồ đồ. Bởi vì nếu thật sự xảy ra chuyện thì không ai chiếm được phần hơn, ngẫu nhiên có việc cũng không giải quyết được gì.
Quan trọng nhất chính là chữ lợi đã làm mờ mắt nhiều người. Rất nhiều sỹ quan bỏ bê huấn luyện quân sự, chỉ chuyên tâm vào tiền khiến cho sức chiến đấu giảm sút, thành tích huấn luyện mấy năm liên tục giảm xuống.
Chuyện này liền khiến cho cao tầng cực kỳ chú ý, cho nên hiện tại mới có đề án rút dần quân đội ra khỏi hoạt động làm kinh tế, căn bản có thể giải quyết mâu thuẫn trong đó.
“Chú phụ trách mấy việc cụ thể này bên quân khu Giang Hoài, cho nên cũng muốn sớm ngày xuống tay, giải quyết mấy vấn đề này. Ai dè lại lại phát hiện lực cản thật mạnh, không phải dễ dàng như vậy.” Ngư Thức Phàm thở dài nói,“Mấy ngày nay chú vẫn đau đầu vì chuyện này.”
Diệp Khai gật gật đầu, tỏ vẻ có thể lý giải.
Có một số việc, cho dù ngươi biết không đúng, muốn giải quyết gọn gàng nhưng không phải ngươi tác động liền có thể xong. Nguyên nhân là bởi vì lực cản các bên quá lớn, cũng không đủ quyết tâm, không được bên trên và dưới ủng hộ thì không thể làm xong.
Ngay như chuyện rút quân đội ra khỏi hoạt động làm kinh tế cũng không dễ dàng.
Kỳ thật Diệp Khai cũng hỏi một ít tình huống về các hạng mục bên quân khu tỉnh Giang Hoài kinh doanh, không nghĩ tới lại có rất nhiều .
Từ du lịch, khách sạn, rạp hát đến bất động sản, vật liệu xây dựng…đều có giao thiệp. Điều khiến Diệp Khai cảm thấy ngạc nhiên là bọn họ còn làm mấy công ty giải trí.
“Kỳ thật quân đội muốn làm công ty giải trí là rất dễ dàng.” Nói tới vấn đề này, Ngư Thức Phàm hiểu biết rất sâu, giải thích với Diệp Khai,“ Trong quân không thiếu nữ binh, hơn nữa là văn nghệ binh, hai phương diện này đều dễ dàng tuyển nhân tài, bội dưỡng ở các học viện chuyên nghiệp thì đều là nhân tài ưu tú.”
Đối với vấn đề này, Diệp Khai biết rõ. Dù sao lực ảnh hưởng của nhà hắn trong quân không gì sánh kịp.
Các diễn viên văn công đều chọn người từ lúc còn ở nhà trẻ hay tiểu học. Cho nên nhân tài mười tuổi tòng quân chỗ nào cũng có, có người mười hai mười ba tuổi đã có tuổi quân, không phải là nói chơi.
Lựa chọn từ lứa tuổi này khẳng định đều là nhân tài ưu tú nhất, cho dù không kể có một số người lớn lên không phù hợp với các nghành nghề chuyên nghiệp nhưng vẫn có thể phát triển trong quân đội. Cho nên cha mẹ xuất phát từ những nguyên nhân mà vẫn cho con gái theo con đường văn nghệ trong quân, nhất là những gia đình có điều kiện không được tốt.
Nhưng gặp chuyện không may thì cũng không thiếu, dù sao bộ đội cũng không phải hoàn toàn màu hồng, con sâu làm rầu nồi canh ở nơi nào cũng có .
Dĩ vãng cũng không phải chưa từng phát sinh qua chuyện không hay, bé gái bị người chà đạp, cuối cùng biến thành nửa chết nửa sống, nhưng chuyện này cũng chỉ là ngoại lệ.
Tổng thể mà nói, đối với người thường thì văn nghệ binh quả thật là đường ra không tệ.
Nghe xong Ngư Thức Phàm giới thiệu, Diệp Khai coi như có hiểu biết đầy đủ về sản nghiệp quân khu tỉnh Giang Hoài, cũng đồng tình với tình cảnh hiện giờ của ông.
“Hạng mục kinh doanh của bên chú đúng là phong phú .” Diệp Khai cười khổ nói.
“Đúng vậy, đều là nghành sản xuất có lợi nhuận dày cho nên hiện tại muốn bỏ qua, cũng là thế khó xử, dù sao người có được lợi ích từ đây rất nhiều, lực cản quá lớn.” Ngư Thức Phàm gật đầu nói.
Trách không được vừa rồi Ngư Thức Phàm đối xử nhiệt tình với hắn như vậy, chắc là coi trọng quan hệ của hắn về chuyện này.
Diệp Khai vừa nghĩ qua, cảm thấy Ngư Thức Phàm làm như vậy cũng là xem xét chuẩn cơ hội, dù sao với thân phận của mình thì nếu làm tốt quan hệ cũng coi như thêm cảm tình với Diệp Tử Kiện.
Bất quá Diệp Khai cũng muốn nghe Ngư Thức Phàm kể thêm về một số tình huống của tỉnh Giang Hoài. Vì thế hai người vẫn ngồi trong thư phòng, vừa uống trà vừa nói chuyện.
“Bí thư Cừu Hải Vinh của tỉnh Giang Hoài không phải nhân vật bình thường.” Ngư Thức Phàm suy nghĩ một chút, liền nói với Diệp Khai.
Bí thư Cừu Hải Vinh chính là người đứng đầu của tỉnh Giang Hoài, mới được điều nhiệm từ một tỉnh tây bắc tới tỉnh Giang Hoài được ba tháng, coi như là tân quan tiền nhiệm.
“Người này rất năng lực, có hàm dưỡng, hảo tính tình, có thủ đoạn.” Ngư Thức Phàm liên tục nói qua mấy ưu điểm của bí thư Cừu Hải Vinh, sau đó lại bổ sung một câu,“Chỉ là chú vẫn nhìn không thấu hắn, vậy cứ nói hắn có năng lực vậy. Hắn làm như không thấy loạn cục của tỉnh Giang Hoài, mắt điếc tai ngơ, ở trong tỉnh ủy cũng chưa thấy ra tay, hoàn toàn quả thật khác với hình tượng trước kia, cũng không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào ?”
“ Cháu cũng có nghe qua vị bí thư Cừu Hải Vinh này, là người làm đại sự.” Diệp Khai phụ họa một câu, sau đó liền đoán,“Chắc là học tập Tề Tuyên vương, ba năm không hót, đã hót là vang lên tận trời, bỗng nhiên nổi tiếng?”
“Ha ha, chú cũng hy vọng hắn nghĩ như vậy.” Ngư Thức Phàm cười hồi đáp.
Ngư Thức Phàm cũng tính toán qua, hắn muốn chỉnh đốn trận tự trong quân khu cũng cần một ít cơ hội. Nếu bên tỉnh Giang Hoài dứt khoát thôi động trong sạch hoá bộ máy chính trị thì ông bên quân khu cũng dễ thuận lý thành chương. Nếu không bên quân khu ra tay trước lại trông vào có vẻ nóng vội, lập dị .
Thân là một cán bộ lãnh đạo, làm chuyện gì cũng phải vắt óc suy tính.