Nguyện ý đi cùng Diệp Khai xem văn nghệ cũng có vài người.
Tuy rằng Vương Tùng cũng không có hứng thú đi quân khu xem diễn nhưng Trần Nhiên lại có vẻ ham thích. Cùng ý kiến với hắn còn có vài người như con gái phó ban tuyên giáo và Tả Phi, vì thế lên tiếng đồng ý.
“Vậy anh dẫn nhóm đi theo Diệp thị trưởng, tôi còn có việc quan trọng phải xử lý nên ở nhà.” Vương Tùng nhìn Trần Nhiên rồi nói với mọi người.
Đang lúc đó thì điện thoại di động của Trần Nhiên vang lên, hắn đi ra ngoài tiếp điện thoại.
“Tôi đi toilet một chuyến.” Vương Tùng cũng bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Trần Nhiên đang đứng ở ben hành lang nghe điện thoại.
“Sao anh cũng đi ra ?” Trần Nhiên ngắt điện thoại, tò mò nhìn Vương Tùng.
“Đi ra bảo với anh, tối nay chú ý một chút Diệp Khai, xem hắn tiếp xúc với ai nhiều.” Vương Tùng thấp giọng nói,“Lúc này Diệp Khai lại đây, tuy rằng còn chưa biểu hiện ra bộ dạng đằng đằng sát khí nhưng dù sao cũng là lai giả bất thiện, chúng ta có thể thăm dò được quy luật hoạt động của hắn tự nhiên là tốt nhất. Không có giặc trong nhà thì sẽ không dẫn quỷ ngoài đến, tôi nghi ngờ trong chuyện này có vấn đề. Nếu không bên Đông Sơn cũng không khả năng bắt lấy cơ hội này để chơi chúng ta.”
“Tôi cũng có ý tứ này, ngoài ra thì để coi bên văn nghệ quân khu có gì đặc sắc?” Trần Nhiên gật đầu đồng ý nói,“Tôi cũng không tin, bọn họ dám trình diễn thoát y vũ ở trong quân khu?”
Đúng như Vương Tùng nói, lần này bên xí nghiệp Đông Sơn đột nhiên làm khó dễ, cho một tôn đại thần như Diệp Khai đến ép Tùng Hoa thực nghiệp trả nợ, quả thật là nắm chuẩn thời cơ.
Thừa dịp Tùng Hoa thực nghiệp một lòng một dạ mưu cầu thành công lên sàn, Diệp Khai hơi chút vận dụng lực ảnh hưởng của mình đã khiến cho đám Vương Tùng cùng Trần Nhiên luống cuống tay chân, không thể không phân ra đại bộ phận tâm tư để đối phó hành động đòi nợ của Đông Sơn, thậm chí không thể không mời Diệp Khai đến thành phố Vân Thu đến. Ý đồ kéo dài thời gian, tranh thủ đưa công ty lên sàn.
Nếu như không phải vậy thì ai quản Diệp Khai là ai?
Cho dù là trong tầng tối cao cũng không khả năng tùy tiện tìm một lý do làm khó dễ một xí nghiệp, trừ phi là xí nghiệp này phạm vào chuyện gì khiến người ta oán trách, làm hậu trường không thể bao che.
Mặc dù là như thế, muốn xử lý một xí nghiệp lớn cũng không dễ dàng. Dù sao còn liên quan đến chuyện sắp xếp công nhân ra sao.
Xí nghiệp ngã không sao cả, nhưng công nhân viên chức không chỗ cư trú thì sẽ là gánh nặng cho chính quyền, nếu xử lý không tốt sẽ dễ dàng dẫn phát các loại vấn đề xã hội phức tạp, đây mới là chuyện đau đầu.
Nếu Tùng Hoa thực nghiệp không phải đúng lúc quan trọng lên sàn, chỉ muốn mọi chuyện êm xuôi thì bọn họ cũng tuyệt đối không cần mềm dẻo, chỉ cần lợi dụng công nhân viên chức làm văn, có thể đủ làm cho bên tỉnh Giang Hoài đứng ra chống đỡ.
Xuất phát từ phương diện này, Vương Tùng cùng Trần Nhiên đều hoài nghi bên trong cao tầng xí nghiệp có nội quỷ. Nếu không không thể để cho bên Đông Sơn nắm chuẩn thời cơ như thế, lập tức liền đánh trúng yếu huyệt của bọn họ.
“Kỳ thật tôi vẫn hoài nghi về chuyện này, chỉ có vài người là có thể tiếp xúc được với sự vụ trọng yếu của công ty. Những người này đáng ra không có khả năng phản bội.” Vương Tùng nghĩ tới chuyện này, cũng không khỏi vò đầu.
Trần Nhiên xoa cằm phân tích,“Đúng vậy, gần đây trong công ty nhìn bên ngoài thì bình lặng nhưng bên trong khẩn trương. Người của tôi đang tiến hành lặng lẽ điều tra, hy vọng có thể sớm tìm ra nội gián, nếu không chuyện của chúng ta đều bị đối phương biết hết, vậy thì còn làm ăn thế nào?”
Hai người thì thầm bàn bạc, cho rằng chuyện này rất quan trọng.
Cho dù bọn họ có thể vượt qua cửa ải khó khăn lúc này, thành công đem xí nghiệp lên sàn thì vẫn phải đối mặt với nguy cơ về rò rỉ thông tin, trong cao tầng găm sẵn một cái đinh, lúc nào cũng có thể lộ ra mũi nhọn, chọc cho họ máu tươi đầm đìa, quả thật không phải chuyện khiến người ta thoải mái.
Qua một hồi, Lý Hải tìm tới bảo Diệp thị trưởng uống đã đủ, giờ trở về nhà khách quân khu.
“Chúng ta về tiễn thôi.” Vương Tùng nói.
Tiếp theo bọn họ ba người trở về đến phòng bao, dây dưa thêm một lúc mới tiến đám Diệp Khai ra xe.
**************
Diệp Khai lên xe, nhìn qua gương chiếu hận thấy đám Vương Tùng cùng Trần Nhiên đang vẫy tay chào.
Lái xe nhấn còi hai tiếng coi như từ biệt rồi khởi động xe, phóng nhanh ra khỏi khách sạn.
“Nhị thiếu, sao hôm nay chúng ta không nói gì vậy?” Đường Mộc ngồi ở đằng trước, có chút tò mò hỏi Diệp Khai.
Hôm nay trên tiệc rượu, Diệp Khai chủ yếu là vui chơi giải trí, sau đó tùy tiện nói một vài chuyện râu rai, không hề đề cập tới chính sự. Chuyện này, quả thật làm cho Đường Mộc cảm thấy có chút kỳ quái.
Trước lúc đến thành phố Vân Thu, Diệp Khai đằng đằng sát khí, tựa hồ muốn một lần là xong, lập tức liền tóm chặt lấy Tùng Hoa thực nghiệp. Kết quả sau khi hắn tới thì thái độ dường như đã thay đổi, không hề khẩn trương, điều này làm cho Đường Mộc cảm thấy phi thường không hiểu.
Ở trong lòng Đường Mộc, phong cách làm việc của Diệp nhị thiếu chưa hề dây dưa như vậy.
“Chưa đến thời điểm.” Diệp Khai đơn giản trả lời một câu.
Lời này làm cho Đường Mộc cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, cái gì mà chưa đến thời điểm? Nếu thời cơ chưa chín thì tin tưởng Diệp Khai cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu của đối phương, tự mình chạy đến thành phố Vân Thu.
Dù sao bên Đông Sơn còn tồn đọng rất nhiều sự vụ, Diệp Khai cũng không khả năng chạy loạn, tiêu phí thời gian.
“Có một số lúc, chúng ta không nói lời nào, ngược lại sẽ mang đến áp lực cho đối phương lớn hơn.” Diệp Khai nói với Đường Mộc,“Tình huống hiện tại là chúng ta chiếm cứ chủ động, như vậy đối phương trong lòng rất vội vàng , đơn giản chỉ muốn tháo quả bom hẹn giờ là chúng ta. Một khi đã như vậy, chúng ta đương nhiên không thể thoải mái cho thấy điểm mấu chốt của mình, chúng ta mở miệng càng chậm, áp lực gây cho bọn họ càng lớn, càng kiếm được nhiều lợi thế khi đàm phán.”
“Nga, thì ra là thế.” Đường Mộc nghe xong, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, rất là bội phục.
Đoàn xe rất nhanh trở về đến nhà khách quân khu, đều tự vào phòng nghỉ ngơi.
Điều kiện bên nhà khách quân khu rất tốt, phòng rộng, phương tiện đầy đủ. Chỉ là nói theo phong cách thì trừ bỏ một số phòng xa hoa, còn lại phần lớn là theo phong cách quân đội, mạnh mẽ đơn giản. Đồ mộc bằng gỗ tùng tuy nhìn có vẻ thiếu nổi bật nhưng cũng được chế từ tay thợ khéo, mùi gỗ thông còn thơm nồng, chắc là thời gian đóng còn chưa lâu.
Quan trọng nhất là giường chiếu chăn màn là đồ chuyên dành cho quân nhân, cho nên Diệp Khai vào phòng là có thể ngủ thoải mái.
Cơm canh ở đây cũng rất tiện, một ngày ba bữa đều có chuyên gia phụ trách.
Trên thực tế, theo góc độ an toàn mà nói, độ tin cậy bên đại viện quân khu cao hơn rất nhiều so với bên đại viện tỉnh ủy. Nếu không bác cả Diệp Tử Kiện cũng sẽ không bảo Diệp Khai đến.
Bọn họ trở về đúng lúc chính ủy Ngư Thức Phàm vừa vặn không có ở đây, nghe cấp dưới nói là phải sang bên tỉnh họp.
Tư lệnh quân khu Lâm Tiên Giác không có mặt ở đây nên trên cơ bản có đại sự gì thì đều do chính ủy Ngư Thức Phàm ra mặt ứng phó, gần đây ông rất bận.
Diệp Khai vừa mới ngồi xuống sô pha thì chợt nghe đến tiếng đập cửa.
“Vào đi.” Diệp Khai nghe tiết tấu thì nhận ra là Lý Hải, vì thế liền lên tiếng.
Quả nhiên, Lý Hải đẩy cửa mà vào.
“Nhị thiếu, vừa rồi ăn cơm thấy có vật này dưới khăn ăn.” Lý Hải đưa một thứ cho Diệp Khai.
“Nga?” Diệp Khai sửng sốt, lật xem thứ kia.
Đó là một tờ khăn giấy, trên đó dùng son môi viết ra một địa chỉ, còn có cả một dãy số, nhìn vẻ rất vội vàng.
“ Dường như là nét chữ con gái.” Diệp Khai vừa nói xong đã cảm thấy dưa thừa, chỉ có con gái mới luôn mang theo son môi.
Nhìn dãy số kia dường như cũng không phải là số điện thoại, Diệp Khai không khỏi nhíu mày, thầm nói đây rốt cuộc là chuyện gì?
Trên thực tế, Diệp Khai chưa vội vã tỏ thái độ lúc này vì trong lòn có vài phần chờ mong.
Vấn đề Tùng Hoa thực nghiệp tuy rằng do bí thư Lâm Viễn Hành giao phó cho hắn nhưng làm ra chuyện cũng từ người trong Tùng Hoa thực nghiệp. Theo như mức độ hiểu biết tin tức của đối phương thì cấp bậc chắc khá cao, nếu không khó mà tiếp xúc được mấy thứ này.
Nhưng vấn đề là đối phương ẩn mình, không trực tiếp đứng ra, muốn kiểm chứng việc này vẫn phải phí rất nhiều công phu.
Theo như tình huống bữa tiệc hôm nay thì có thể người dùng son môi viết chính là nội tuyến kia.
Thoạt nhìn, nội tuyến này chính là một trong mười mấy người tham gia bữa tiệc, hoặc nói thêm thì chính là một trong mấy cô gái.
“Sẽ là ai chứ?” Diệp Khai cũng không thể khẳng định người này là ai.
“Nhị thiếu, hay để tôi ra ngoài xem tình huống thế nào?” Lý Hải đề nghị.
“Cũng tốt.” Diệp Khai gật gật đầu, sau đó liền cảm thấy có chút không ổn,“Bỏ đi, anh đừng đi, nên chú ý tình hình bên chúng ta thì hơn.”
Vì thế Diệp Khai cầm điện thoại di động của Lý Hải bấm một dãy số. Diệp nhị thiếu muốn làm chuyện gì chưa bao giờ thiếu nhân thủ.