- Gần đây Hầu lão tam ở bên thành phố Hải Đông giày vò vô cùng lợi hại…
Lê Đại nói với Diệp Khai.
Từ sau khi lên làm bí thư thành ủy, rốt cục Hầu lão tam có thể thi triển quyền cước tại Hải Đông, đại khái hắn cũng cảm thấy thời gian lưu lại cho mình không còn bao nhiêu, cho nên cũng không có gì cố kỵ, sau khi đưa ra lý niệm kinh doanh thành thị, bắt đầu lợi dụng lực ảnh hưởng của Hầu lão gia tử trăm phương ngàn kế phát triển thành phố Hải Đông.
- Hắn cũng không còn đường thối lui nữa…
Diệp Khai nói ra:
- Phó tỉnh cấp đến thật không dễ, nếu như không biết cẩn thận nắm chắc, cấp tỉnh bộ xa xa không hẹn chớ đừng nói chi là hắn còn tâm tư nhập Cục.
- Hắn lớn hơn Diệp bí thư ba tuổi, hiện tại mới lên phó tỉnh cấp, muốn nhập Cục còn nhập thường, hắc!
Lê Đại lắc đầu, hiển nhiên có chút không cho là đúng.
Diệp bí thư đương nhiên là chỉ Diệp Tử Bình, Diệp Tử Bình bốn mươi mốt tuổi đã nhập Cục, trở thành ủy viên Cục chính trị trung ương trẻ tuổi nhất, bí thư thành ủy Minh Châu, đây cũng là vinh quang của Diệp gia.
Dựa theo lộ tuyến ổn thỏa mà phát triển, năm mươi mốt tuổi nhập thường, trở thành người lãnh đạo chính quốc cấp, khi đảm nhiệm đủ thời gian cũng chỉ mới sáu mươi tuổi mà thôi, có thể nói là người lãnh đạo trẻ tuổi nhất muốn về hưu.
Bất quá bởi như vậy vấn đề cũng khá lớn, người ta sáu mươi tuổi mới tiến vào danh sách thường ủy Cục chính trị trung ương, mà Diệp Tử Bình đã về hưu rồi, nhất định là không thích hợp, nếu không để dân gian biết được sẽ nghị luận sôi trào, cho nên khả năng lớn nhất là Diệp Tử Bình tiếp tục lưu lại bên trong danh sách thường ủy Cục chính trị, tác dụng trấn định ngôn luận dân gian.
Đương nhiên, xét thấy tình huống của hắn đặc biệt, còn muốn làm lão đại cũng không thể làm được.
Nhưng Hầu lão tam còn muốn nhập Cục nhập thường, không thể làm được từng bước như Diệp Tử Bình.
Hiện tại hắn đã bốn mươi bốn tuổi, xem như đảm nhiệm phó tỉnh cấp được năm năm, tỉnh bộ cấp làm tiếp năm năm, tư lịch nhập Cục cũng còn chưa đủ, dù sao bên trong Đảng đồng chí có tư lịch có năng lực còn rất nhiều, cho nên nếu muốn nhập Cục đã là chuyện mười lăm năm sau, ủy viên Cục chính trị trung ương sáu mươi tuổi, còn muốn ở sáu mươi lăm tuổi nhập thường, khả năng cực kỳ bé nhỏ, trừ phi là sử dụng một ít thủ đoạn đặc thù để đạt thành mục tiêu.
Mà ở trong ấn tượng của Diệp Khai, lúc ấy khi Hầu lão gia tử đã qua đời, Hầu lão tam vì muốn nhập thường lại nghe theo khuyến khích của người khác dùng chiêu bất tỉnh nhiều lần, kết quả xảy ra một đống việc phiền phức, bị người nắm được tay cầm, mà lão bà của hắn cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, dám cùng người hợp mưu làm ra hoạt động giết người diệt khẩu, rốt cục đem tiền đồ chính trị của Hầu lão tam hoàn toàn phá hủy.
- Chỉ cần Hầu lão gia tử còn sống trên đời, Hầu lão tam muốn nhập Cục là nhất định không thành vấn đề, nhập thường cũng có hi vọng, nhưng một khi Hầu lão gia tử mất đi, người đi nhà trống, nhân tình không tại, chuyện của hắn sẽ thật khó nói, tôi thật nhìn không tốt hắn đâu. xem tại TruyenFull.vn
Diệp Khai nói với Lê Đại.
- Vậy sao cậu còn muốn đẩy cho Hầu lão tam một tay, giúp hắn ngồi lên vị trí bí thư thành ủy Hải Đông?
Lê Đại có chút tò mò hỏi thăm.
- Việc này là chuyện chính trị rồi.
Diệp Khai ha ha cười nói.
Kỳ thật trợ giúp Hầu lão tam thượng vị chỗ tốt vẫn còn có rất nhiều.
Trước tiên mà nói, chỉ thông qua chuyện này Diệp gia đã có thể đề bạt được một vị cán bộ phó tỉnh cấp trở thành chủ tịch thành phố Hải Đông, đem thế lực của mình thành công chọc vào bên trong Hải Đông.
Tiếp theo, mượn cơ hội này Diệp Khai nghĩ cách cho căn cứ sản xuất nhựa pha thép của Bùi Quân Thu được mở rộng khắp Hải Đông, sau đó đón lấy cơ hội Hải Đông toàn lực phát triển bên ngoài thành thị, đã nhận được cơ hội phát triển chưa từng có, hiện tại đã có thể chứng kiến thật rõ ràng hiệu quả cùng lợi ích kinh tế.
Sau đó nhìn theo mặt kinh tế xa hơn, tuy Hầu lão gia tử cùng Diệp gia không cùng chung một phái hệ, nhưng xa xa cũng chưa nói tới là kẻ đối lập, trải qua lần này hợp tác xem như đã thành lập được một lần liên quan nho nhỏ, nâng đỡ cho Hầu lão tam thượng vị, ít nhất có thể tạm thời lôi kéo Hầu lão gia tử đến bên phương của mình, mà Hầu lão tam chiếm đi một vị trí trọng yếu cũng giúp Diệp gia tránh khỏi trường hợp có người không phù hợp thượng vị bí thư thành ủy kia, không đến nỗi bị đối thủ chính trị cầm lấy đi chức vụ trọng yếu như vậy.
- Cái thang khi mình không cần thì phải biết buông ra, chặn đường người khác, lưu lại đường rút lui cho mình.
Diệp Khai nói với Lê Đại.
- Nguyên lai bên trong còn có nhiều cách nói như vậy…
Lê Đại nghe xong có chút bội phục tán dương.
Nhưng nhắc tới thành phố Hải Đông, lại nhắc tới Liêu tỉnh, cũng có một chút tình huống đặc thù.
Trong những năm gần đây, Liêu tỉnh thậm chí là ba tỉnh đông bắc phát triển thật chậm chạp, với tư cách là một mảnh căn cứ công nghiệp cũ lớn nhất sau khi lập quốc, trụ cột công nghiệp của ba tỉnh đông bắc san sát dày đặc, nhưng những năm gần đây lại lề mề phát triển, xí nghiệp nhà nước khổng lồ ngược lại trở thành gánh nặng trầm trọng nhất của quốc gia.
Trong những năm này, xí nghiệp nhà nước phát triển chẳng khác gì vị mỹ nhân tuổi xế chiều, bộ dáng không khí trầm lặng, mà số lượng xí nghiệp nhà nước nhiều nhất ba tỉnh đông bắc ở trong phương diện này cũng phát sinh rất nhiều vấn đề.
Bởi vì nguyên nhân xí nghiệp nhà nước biến thành gánh nặng trầm trọng, rất nhiều nhà máy đã không còn cách nào tiếp tục vận chuyển, các công nhân không còn việc để làm, người có gan lớn một chút thì bỏ công việc trực tiếp đi ra ngoài về phía nam phát triển, có người lá gan kém hơn một chút thì bảo lưu lại công việc, ở tại bản địa làm một ít buôn bán nhỏ sống tạm, mà có chút người không có can đảm lại không có quan hệ, chỉ có thể lưu lại lăn lộn cho qua thời gian, hi vọng có một ngày xí nghiệp có thể khởi tử hồi sinh, lặp lại huy hoàng.
- Hầu lão tam muốn phát triển tại Hải Đông xem như cũng được, nhưng nếu muốn có chút trò gì tại ba tỉnh đông bắc, thật khó khăn còn hơn lên trời.
Lê Đại bỗng nhiên nói ra.
- Vì sao lại nói như vậy?
Diệp Khai có chút kỳ quái hỏi ngược lại.
Dựa theo ý nghĩ của Diệp Khai, địa phương có khó khăn càng nhiều thì tiềm lực phát triển cũng càng lớn.
Là một cán bộ lãnh đạo có ý chí bước lên vị trí tối cao nhất quốc gia, không gặp phải khiêu chiến trùng trùng điệp điệp sao có thể đi ra khỏi khốn cục, đi về hướng ngôi cao vàng son lộng lẫy kia?
- Tình huống của ba tỉnh đông bắc có chút không giống bình thường, nội tình bên trong cậu không biết rõ mà thôi.
Lê Đại lắc đầu nói với Diệp Khai.
- Nói thử nghe một chút xem, xem như là xóa nạn mù chữ vậy.
Diệp Khai cười nói.
- Trước tiên nói về thời điểm lập quốc, nếu như cậu có xem qua bất luận một văn hiến bố cục sản nghiệp hay công nghiệp mà chính phủ trung ương đã ban bố lúc đó, sẽ chú ý tới một lời nói thế này, quốc gia công nghiệp chủ yếu tập trung tại Thượng Hải cùng Thiên Cư.
Lê Đại nói với Diệp Khai:
- Thiên Cư là có ý gì đây? Chính phủ trung ương thế mà đối với đông bắc còn xưng hô như vậy, rõ ràng là mang theo sự khinh thường!
- Ah?
Diệp Khai nghe xong lập tức sững sờ, cảm thấy chuyện này xác thực có chút kỳ quặc.
Trước kia hắn rất ít chú ý tới ba tỉnh đông bắc chỉ cực hạn tại người tiến quân đông bắc đời thứ nhất sau khi lập quốc, đem vùng hoang dã phương bắc biến thành "Bắc đại thương", tuyên truyền như vậy ở trong ấn tượng của hắn ba tỉnh đông bắc chủ yếu là một căn cứ lương thực trọng yếu.
Nhưng còn có một lời nói khác, là đông bắc là cái gì mà ruộng mỡ, còn có người sắt Vương Tiến Hỉ gì gì đấy.
Về phần những chuyện gì khác hắn thật là chưa từng chú ý qua.
- Vào lúc ấy, không hề nghi ngờ thành phố Minh Châu là căn cứ công nghiệp nhẹ, chiếm sản lượng cả nước là 35%. Mà khi đó ở đông bắc, chính xác là Liêu tỉnh, lại chiếm công nghiệp nặng cả nước gần bảy thành. Trong đó sản phẩm quan hệ tới dân sinh quốc tế chủ yếu, vật liệu thép, thành phẩm dầu, điện lực, ky sàng, công nghiệp quân sự các loại cao tới ngoài tám phần! Mặc dù là sản nghiệp thịnh hành lao động thủ công như than thô, bởi vì có mỏ than lộ thiên Phủ Thuận cùng Phụ Tân có thể nói là vô địch Châu Á vào lúc ấy, Liêu tỉnh vẫn chiếm được 55% số định mức.
Lê Đại lại nói tiếp.
- Việc này thì tôi thật là không biết.
Diệp Khai tỏ vẻ.
- Hôm nay vừa nhắc tới căn cứ công nghiệp cũ, luôn sẽ có người liệt kê ra một đống lớn thành thị, không khách khí mà nói, so sánh với công nghiệp nặng trong Liêu tỉnh, những thành thị kia căn bản không xứng đáng với danh xưng căn cứ công nghiệp, nhiều lắm là được xưng căn cứ công thiệp thủ công mà thôi.
Lê Đại tiếp tục đàm luận.
- Lúc ấy đông bắc Vương Lão Cao rất ngưu bức, vì cái gì? Tư cách là một phương diện, chủ yếu là thực lực cường, khi thái tổ duyệt binh tại thủ đô, hắn lại đang duyệt binh tại Trầm Thành, đội ngũ quần chúng tham gia du hành biểu hiện ra điều gì? Dân chúng thủ đô lấy ra chính là bông vải cùng lúa mạch, mà dân chúng Trầm Thành lấy ra chính là xe lửa cùng cơ khí! Nếu như cậu có hứng thú hãy đi lật xem sách hồi ký của lão tướng quân bọn họ, bao nhiêu người vào nam ra bắc rất nhiều năm, đi tới Nam Mãn mới nhìn thấy lưới điện cao thế, đường sắt dày đặc, như vậy mới biết được cái gì goi là công nghiệp. Bây giờ nhắc tới Hầu lão tam hiện tại chủ chính Hải Đông, lúc ấy Hải Đông còn là căn cứ chiến lược của người Nhật Bản, phương tiện trụ cột đầy đủ, nội tình công nghiệp thậm chí còn hơn cả Nagasaki cùng Hiroshima bên nước của bọn họ.
- Nagasaki cùng Hiroshima không phải là hai thành phố từng bị người Mỹ cho nổ bom nguyên tử đó sao.
Diệp Khai nói ra.
Năm xưa người Mỹ ném bom nguyên tử cũng từng trải qua luận chứng phân tích, đại khái bởi vì Hiroshima cùng Nagasaki là căn cứ công nghiệp nặng cùng căn cứ quân sự phi thường trọng yếu của người Nhật Bản, cũng là trụ cột vật chất chủ yếu cho Nhật Bản kéo dài hơi tàn trong thế chiến. Lúc ấy chỉ có phá hủy hai thành phố đó mới có thể khiến cho Nhật Bản tuyệt đường xoay sở, bức bách họ đầu hàng vô điều kiện.
Theo lời phân tích nội tình công nghiệp của thành phố Hải Đông lúc ấy còn vượt hơn cả Hiroshima cùng Nagasaki, Diệp Khai đại khái có thể cảm nhận dược địa vị trọng yếu trong công nghiệp nặng của thành phố Hải Đông thậm chí là toàn bộ Liêu tỉnh.
- Lúc vừa lập quốc, thành phố Hải Đông là căn cứ trọng hóa công lớn nhất trong nước, cũng là căn cứ được bảo tồn hoàn hảo nhất, nguyên nhân bên trong thế nào cậu cũng có thể biết rõ, là do người Xô Viết tham gia.
Lê Đại nói ra:
- Năm đó người kia không phải đã nói một câu sao, nói chiến dịch Hoài Hải là do xe đẩy nhỏ đẩy ra mà có. Nhưng lời nói nguyên vẹn năm đó của hắn chính là, chiến dịch Hoài Hải thắng lợi dựa vào xe đẩy nhỏ Sơn Đông cùng đại pháo đạn thành phố Hải Đông. Vì sao về sau lại có người đem nửa câu sau cắt bỏ đây?
- Vì sao vậy?
Diệp Khai cũng rất tò mò hỏi thăm.
- Hắc hắc, bởi vì năm xưa thái tổ từng nói qua một câu: Tân Cương cùng Đông Bắc là hai khối địa vực thực dân.
Lê Đại hồi đáp.
Diệp Khai vỗ vỗ đầu, lập tức hiểu được nguyên lai mấu chốt vấn đề là ở nơi này.
Tình huống năm đó tuy hắn không hiểu nhiều lắm, nhưng cũng biết người Xô Viết đối với trong nước nhất là vùng đông bắc cùng tây bắc có lực ảnh hưởng phi thường lớn, vùng Tân Cương kỳ thật là do người Xô Viết bồi dưỡng mà hưng thịnh, mà bên Đông Bắc, Đông Bắc Vương Lão Cao cũng nghe theo lời khuyến khích của người Xô Viết đã có một lần muốn tự lập một quốc gia, sau đó gia nhập Xô Viết, trở thành nước cộng hào gia nhập liên minh thứ mười sáu của Xô Viết.
Bởi nguyên nhân như vậy, cho nên mới có tình trạng mười vạn đại quân nhập Tân Cương, uy chấn Thiên Sơn, mà Đông Bắc Vương nhất mạch cũng bị đánh áp hầu như không còn, ba tỉnh Đông Bắc cũng bởi vì chuyện này mà nguyên khí bị tổn thương nặng nề, vẫn một mực trở nên suy yếu dần.
Trước khi quan nội còn chưa phát triển, việc tiếp tục áp chế Đông Bắc phát triển là hoàn toàn tất yếu.
- Việc trong chính trị thật sự là quá phức tạp đi.
Diệp Khai nghĩ thông suốt những chuyện này, cũng không khỏi thở dài nói.