Quan Môn

Chương 222

- Cơ hội gì?

Tạ Quân Ngọc hỏi.

Chuyện này liên quan đến chung thân hạnh phúc của nàng nên Tạ Quân Ngọc tự nhiên không có khả năng không quan tâm.

Lão giả nhìn Diệp Khai, nói với Tạ Quân Ngọc:

- Khí tức trên thân kẻ này thuần hậu bền bỉ, phúc trạch thâm hậu, con có thể thu thập trên người hắn để hóa giải khí âm sát của bản thân.

- Thu thập như thế nào?

Tạ Quân Ngọc hỏi.

- Như thế như thế...

Lão giả nói khẽ với Tạ Quân Ngọc một hồi.

Tạ Quân Ngọc nghe xong, lập tức khuôn mặt ửng đỏ, hiển nhiên là khó xử đối với chỉ điểm của sư phụ.

- Cơ hội khó được ah, nếu không khó có thể hóa giải khí âm sát của con.

Lão giả nói với Tạ Quân Ngọc:

- Cái này không chỉ có quan hệ đến vấn đề tu hành của con, càng ảnh hưởng đến hôn nhân, sư phụ nói đến thế thôi, con tự mình cân nhắc.

Tạ Quân Ngọc do dự một hồi, nói với lão giả:

- Loại chuyện này quá mức xấu hổ, nếu hắn đột nhiên tỉnh táo lại, chẳng phải là con không còn mặt mũi sống thêm?

- Hắn đã bị hạ dược, nhất định không tỉnh lại trước chín giờ sáng ngày mai, con lo lắng điều gì?

Lão giả nở nụ cười:

- Dù sao với loại chuyện này thì ta chỉ đề nghị, cụ thể tự con cân nhắc. Nhưng sư phụ vẫn hi vọng con có thể nắm chặt cơ hội, tranh thủ hạnh phúc của mình.

Tạ Quân Ngọc nhìn xem Diệp Khai trong lúc ngủ say, trong lòng cũng xoắn xuýt vô cùng.

Tuy nàng rất muốn dựa theo phương pháp sư phụ truyền thụ cho, hóa giải khí âm sát trên người nhưng muốn tiếp xúc với Diệp Khai trong tình trạng gần như khỏa thân, da thịt thân cận, Tạ Quân Ngọc cảm thấy có chút khó có thể tiếp nhận.

Nếu như nói là nam tử mình ngưỡng mộ trong lòng thì cũng có thể, nhưng đây lại là Diệp Khai. Tuy hắn có uyên nguyên sâu xa với mình nhưng vì chuyện Quân Hào mà Tạ Quân Ngọc thiếu chút nữa đã san phẳng Đế Hào, bắt hai anh em Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan vào cục cảnh sát.

Hiện tại Tạ Quân Ngọc lại muốn bởi vì chuyện "hái khí" mà dán vào, không khác chủ động yêu thương Diệp Khai, chỉ là chưa có quan hệ mang tính thực chất mà thôi, cho nên Tạ Quân Ngọc cảm thấy rất thẹn thùng.

Vạn nhất chuyện này truyền ra ngoài, Tạ Quân Ngọc còn có mặt mũi gì?

Chỉ cần Diệp Khai tự mình biết cũng đủ Tạ Quân Ngọc mất thể diện, nàng trăm phương ngàn kế muốn hạ nhục hắn nhưng lại vì vấn đề của mình mà nhào qua, nếu để Diệp Khai biết đến chẳng phải chê cười chết nàng à?

Bất quá sư phụ cũng nói, đến trước chín giờ sáng mai thì Diệp Khai căn bản là không cách nào tỉnh táo lại.

Hoặc là, thử một chút cũng không quan trọng?

Tạ Quân Ngọc đang do dự thì lão giả đã không còn thấy đâu.

Rất hiển nhiên, sư phụ để cho nàng ở lại với Diệp Khai, hi vọng nàng có thể làm ra lựa chọn chính xác.

- Làm sao bây giờ?

Tạ Quân Ngọc tự hỏi, vẫn không cách nào quyết định làm ra chuyện như vậy, lúc quay người rời khỏi thì thấy cửa đã bị khóa bên ngoài.

Rất hiển nhiên, chỉ có sư phụ lão nhân gia làm ra mà thôi, ông hi vọng Tạ Quân Ngọc nắm chặt cơ hội này.

Tạ Quân Ngọc tuy muốn phá cửa nhưng lại không thể làm vì đây là do sư phụ làm, nếu như nàng phá là coi như nghịch ý sư phụ.

Tuy đây là liên lụy đến chuyện cá nhân nàng nhưng cũng liên quan đến chuyện hưng suy của môn phái, hoặc còn có nhân quả khác nên Tạ Quân Ngọc do dự, bước tới chỗ giường Diệp Khai.

Trong phòng rất ấm áp, Diệp Khai nằm ở chỗ đó, hô hấp vững vàng, khí tức đều đều, trên mặt hơi đỏ, là phản ứng tự nhiên khi bị hạ dược. Text được lấy tại Truyện FULL

Tạ Quân Ngọc đấu tranh một hồi rồi rốt cục làm ra quyết định.

Ông trời cho cơ hội này, bản thân không thử qua vậy thì không thể nào nói nổi đấy.

Không phải là ôm hắn ngủ một giấc sao? Tựa hồ cũng không có cái gì xúc phạm tới hành vi thực chất, chỉ cần rút đi trước khi hắn tỉnh táo lại vậy thì chuyện chỉ có mình và sư phụ biết.

- Cạch...... một tiếng, Tạ Quân Ngọc đã tắt đèn lớn, chỉ để lại đèn ngủ trước giường.

Trong phòng lập tức trở nên mờ nhạt, Diệp Khai nằm trên giường cũng lộ ra vẻ hấp dẫn. Tạ Quân Ngọc nhìn kỹ Diệp Khai, quả nhiên phát hiện thấy trên người hắn có một mị lực khó diễn tả như sư phụ lão nhân gia nói.

- Không sao, chỉ là ôm một lát thôi, cũng sẽ không mang thai.

Tạ Quân Ngọc do dự một hồi, rốt cục làm ra quyết định.

Nàng chậm rãi cỡi quần áo ra, bỏ vào một bên giường, khỏa thân bò lên giường, lúc đưa tay qua Diệp Khai thăm dò thì thấy hắn cũng đã như vây, hiển nhiên Diệp Nhị thiểu có thói quen ngủ khỏa thân. Bất quá như vậy cũng tốt, tránh khỏi nàng động thủ lần nữa, nói như vậy vì Tạ Quân Ngọc sẽ cảm thấy càng thẹn thùng.

Dù nàng cũng là đệ tử của một ám môn nào đó, theo đạo lý sẽ thấy chuyện này rất nhạt mới đúng, chỉ tiếp xúc cơ thể nam nữ mà chưa có hành vi thực chất. Nhưng Tạ Quân Ngọc dù sao cũng không phải là đệ tử ám môn thuần khiết nên đối với loại chuyện "hái khí" này vẫn cảm thấy không thoải mái.

Trong lúc ngủ mơ, Diệp Khai nhìn rất an tĩnh, Tạ Quân Ngọc đỏ mặt, cố gắng trấn tĩnh, nghĩ coi như Diệp Khai chỉ là một gối ôm hình người. Nàng xoay hắn nằm nghiêng lại, sau đó từ đằng sau dán người lên lưng Diệp Khai, một tay nắm eo, một tay cầm lấy cái kia của hắn.

Tạ Quân Ngọc dựa theo phương pháp luyện công bình thường của mình, vận hành theo kinh mạch, lúc khí tức lên tới ngực thì có thể cảm thấy trong thân thể Diệp Khai cũng bắt đầu cổ động. Một luồng khí tức ôn hòa từ người hắn trào qua, thẩm thấu rồi cũng vận hành theo kinh mạch của mình.

Qua chừng nửa giờ, hoàn tất luyện công, Tạ Quân Ngọc đã cảm thấy khí tức trong cơ thể mình xác thực được cải thiện nhất định. Xem ra sư phụ nói không sai, Diệp Khai xác thực là khó gặp. Nếu như mình tiếp xúc nhiều lần với hắn thì không chừng có thể hóa giải khí âm sát.

Đáng tiếc chính là thân phận của Diệp Khai đã không cho phép mình với hắn ở chung. Hơn nữa Tạ Quân Ngọc cũng không có ý sinh ra quan hệ thực chất gì với một chàng trai nhỏ hơn mình đến năm sáu tuổi.

Tuy nàng cũng biết, Chung Ly Dư sau khi ngủ với Diệp Khai thì coi như là nữ nhân của hắn nhưng Tạ Quân Ngọc hiển nhiên chướng mắt loại hành vi này. Nàng cho rằng Chung Ly Dư không có tự tôn của phụ nữ.

Nhưng khí tức trên người Diệp Khai xác thực rất hấp dẫn nàng.

Nhất là nghĩ đến chuyện này có thể tiêu trừ bệnh cũ của mình, Tạ Quân Ngọc lại giằng co rồi xoay Diệp Khai nằm đối mặt với mình.

Chỉ là tư thế như vậy vẫn không thuận lợi, Tạ Quân Ngọc cắn răng một cái, đem Diệp Khai lại lật qua lật lại rồi thành nằm sát vào mình, bộ dạng giống hệt như đang ân ái.

- Đây chẳng qua là đang hái khí...

Tạ Quân Ngọc cảm thấy thân thể sinh ra tình cảm khác thường, vội vàng thầm nhắc nhở.

Diệp Khai đã tắm rửa sạch sẽ, mùi đàn ông rất hấp dẫn Tạ Quân Ngọc. Nàng không tự chủ áp môi vào Diệp Khai theo phương pháp tu luyện, hai châp quặp vào bên hông hắn, tư thế cực kỳ mập mờ.

Dường như có cảm giác, hạ thân Diệp Khai đột nhiên bật lên chĩa vào vùng kín của Tạ Quân Ngọc. Tuy động tác không mạnh nhưng cũng khiến cho Tạ Quân Ngọc chưa từng thể nghiệm giật bắn mình.

Cũng may là Diệp Khai vẫn là ở vào trạng thái ngủ say nên cũng không có khả năng làm gì quá phận.

Tạ Quân Ngọc thu nhiếp tâm thần, một hơi độ vào trong miệng Diệp Khai, cảm thụ vòng tuần hoàn khí tức, thời gian dần qua tiến nhập vào một cảnh giới loại thần bí.

Lão giả ngoài phòng dường như cảm nhận được tình huống bên trong, không khỏi vuốt vuốt chòm râu nở nụ cười.

- Cái này đúng rồi, cơ hội rất khó được đấy......

- Bất quá nếu là mê dược sớm tan thì làm sao?

- Có thể xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải là chuyện nam nữ thôi sao.

- Kẻ này không phải người bình thường, được lợi lớn nhất tự nhiên là Tiểu Ngọ rồi.

- Kỳ thật chuyện này đối với bọn họ đều có chỗ tốt, tương lai khẳng định được cám ơn bà mối là ta mới đúng.

Lão giả có chút tự đắc nở nụ cười một hồi, sau đó an vị bên ngoài, cứ thế lẳng lặng ngồi xếp bằng giữa đêm khuya.

Trong phòng, Tạ Quân Ngọc dường như cũng đã tìm được tư thế tu hành tốt nhất. Ngực áp ngực Diệp Khai, hạ thân giao tiếp, hai môi cắn chặt vào nhau. Hạ than Diệp Khai cũng kiên cường chọc thẳng vào vùng kín của nàng. Tuy chưa đâm thủng vào chỗ sâu nhưng cũng có một loại năng lượng vô hình tiến vào cơ thể nàng thông qua chỗ đó.

Thời gian dần dần lâu, cảm giác dưới thân càng lúc càng ẩm ướt, Tạ Quân Ngọc thậm chí có một chút muốn để cho Diệp Khai tiến vào thân thể của mình. Chỉ là thần trí của nàng càng thêm rõ ràng, vẫn có thể khống chế chưa đến nỗi cướp cò.

Tuy thân thể Diệp Khai là một loại dụ hoặc trí mạng với nàng nhưng Tạ Quân Ngọc còn có thể bảo trì bản tâm, lại để cho hai người ở giữa tiếp xúc thân mật nhưng vẫn chỉ là thuần túy " hái khí".

Thời gian dần qua, Tạ Quân Ngọc cũng chìm vào một loại cảnh giới kỳ diệu.

Bình Luận (0)
Comment