Quan Môn

Chương 233

Mùa đông tại vùng núi lại không quá lạnh, điều này vượt ngoài sự suy đoán của Diệp Khai.

Lần này đến nơi đây sửa đường, Diệp Khai đã chuẩn bị tương đối đầy đủ, bên trong một phi cơ trực thắng mang theo là đủ loại vật tư chuẩn bị cắm rễ tại vùng núi thời gian lâu dài.

Từ lúc bước xuống trực thăng bắt đầu bị người vây xem, đến hiện tại rốt cục đã ở bên trong lều quân dụng rộng rãi, trọn vẹn dùng mất năm sáu giờ thời gian, mà bên trong cũng tính cả thời gian nhóm người Diệp Khai ở nhà Tây Môn Báo ăn cơm.

Phải nói ở lại trong nhà Tây Môn Báo ăn cơm cũng không tệ lắm, món ăn dân dã có thịt rừng, còn có rau xanh tự trồng, củ cải trắng khô ngâm gia vị, uống cháo mạch, còn có rượu khoai lang do chính tay Tây Môn Báo tự mình nhưỡng ra.

Lúc ăn cơm có mấy người trung niên từ trong thôn tới nhà, đều là người quản sự trong thôn, mọi người theo lời giới thiệu của Tây Môn Báo nhận thức Diệp Khai, cũng biết người trẻ tuổi này là nhân vật có thân phận lớn, lần này đến nơi đây ở lại là trợ giúp Thánh Vương thôn sửa đường ra núi.

Diệp Khai quan sát mấy vị này tựa hồ không mấy nhiệt tình với việc sửa đường, nhưng đối với việc Diệp Khai có thể đại biểu đến ở lại trong Thánh Vương thôn vẫn khá hoan nghênh, dù sao đây cũng được xem như đại biểu chính phủ có cấp bậc cao nhất từng đến ở lại trong thôn.

Người do đồng chí thủ trưởng số hai Diệp Tương Kiền phái tới, còn là cháu nội của lão nhân gia, đây là bao nhiêu mặt mũi mới có ưu tiên như vậy ah.

Tuy Thánh Vương thôn trên cơ bản xem như ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhưng vẫn còn có thể dùng được radio, người trong thôn cũng không đến mức hoàn toàn không biết gì về chuyện xảy ra bên ngoài.

Phi cơ trực thăng cũng không lưu lại quá lâu, dù sao sự tình trong quân đội có rất nhiều chuyện phiền toái, Chung Ly Dư cũng đi theo trực thăng quay về bên Minh Châu, sau đó quay lại căn cứ Hoa Đông Thần Vận.

Nàng nhìn thấy hoàn cảnh trong Thánh Vương thôn cảm thấy tốt hơn trong sự tưởng tượng của mình không ít, ít nhất tuy địa phương này phong bế nhưng trên cơ bản xem như là một tiểu hoàn cảnh tự cấp tự túc, trong thôn chỉ bởi vì phong bế mà cũng không đến nỗi thuộc vùng khỉ ho cò gáy kham khổ tới cực điểm.

Trong lúc ăn cơm, Diệp Khai đã hiểu được một chút tình huống trong Thánh Vương thôn.

Tuy nơi này chỉ là một thôn xóm, nhưng nhân khẩu không ít, khoảng chừng hơn bốn ngàn người, con số này thật sự làm Diệp Khai cảm thấy kinh hãi, hắn thật sự chưa từng chứng kiến qua có một sơn thôn nào có nhiều người đến như vậy.

Bình thường hắn nghe nói về những sơn thôn khác, rất nhiều đều là khoảng hơn mười hộ nhân khẩu, thậm chí chỉ có vài hộ nhân khẩu, như sơn thôn khu núi có tới hơn bốn ngàn nhân khẩu này hơn nữa còn là sơn thôn hoàn toàn gần như bị phong bế, thật sự làm cho hắn cảm thấy có chút kinh ngạc.

Công trình kiến trúc trong thôn chủ yếu là dùng những tảng đá xây lên, từ tảng đá làm trụ cột lại dùng trúc mộc dựng trần nhà, những cây trúc dày đặc cùng một ít đồ vật gì đó, ngoài ra còn có những đồ vật nhìn vào cũng không biết là vật gì, nhưng có vẻ thật rắn chắc dai bền.

Cũng có vài nhà dựng lên giống như tiểu trúc lâu, hoặc là nhà gỗ nhỏ, dù sao đều là lấy tài liệu ngay tại chỗ, thuận tiện thế nào thì làm thế ấy, tổng thể mà nói kiến trúc bằng đá tối đa chỉ chiếm khoảng một phần tư trong thôn mà thôi.

Diệp Khai đi quanh trong thôn một vòng, cảm thấy tất cả mọi người đều rất nhiệt tình, tuy trong nhà không có thứ gì tốt cũng nguyện ý đem chút món ăn dân dã của mình đem ra đãi khách, điểm này làm Diệp Khai cảm thấy cảm động.

Cho nên đi suốt quanh một vòng, Diệp Khai cùng những người khác trên cơ bản đem toàn bộ chocolate cùng kẹo lẫn đồ chơi nho nhỏ phát hết cho các nhi đồng.

Lão nhân Tây Môn Báo trên cơ bản có thể xem như nhân vật cực kỳ có quyền uy trong thôn, theo hắn dẫn đường, Diệp Khai trên cơ bản đã hiểu rõ toàn bộ tình huống của thôn.

Nói tóm lại, nơi này là một thế ngoại đào viên nằm trong trạng thái nửa phong bế, chỉ là người trong đào nguyên cũng không có sinh hoạt được mỹ hảo như trong miêu tả mà thôi.

Bên trong lều quân dụng, Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch đang mân mê những loại thiết bị quý hiếm cổ quái linh tinh gì đó.

Lều vải rất lớn, hoàn toàn là dựa theo tiêu chuẩn dã chiến mà dựng lên, bên trong phân ra năm phòng, ba phòng là chia cho ba người Diệp Khai ngủ lại, một là phòng khách, gian phòng lớn nhất khoảng chừng 30m2 xem như phòng họp, sau này nếu như Diệp thôn trưởng muốn triệu tập hội nghị trọng yếu trong thôn sẽ sử dụng tại nơi này.

-Nhị thiếu gia, cậu thật sự muốn cắm rễ vùng núi rồi sao?

Phùng Thiên Dịch vừa giày vò bình ắc quy vừa đem dây điện bắt đèn treo lên, lại nhìn Diệp Khai dò hỏi.

Lần này Diệp Khai tới đây, nhị lão gia tử đã đưa cho không ít thứ tốt, trên đỉnh lều vải là loại đèn pin xài năng lượng mặt trời, nếu như khí trời tốt thì ban ngày chỉ cần phơi nắng năm sáu giờ cũng đủ chèo chống toàn bộ chiếu sáng nguyên buổi tối, điều này đối với toàn bộ tiểu sơn thôn hoàn toàn không có đèn điện mà nói thật sự khó được.

Vấn đề lớn nhất trong tiểu sơn thôn là không có điện, về tình huống này Diệp Khai cũng đã cẩn thận tìm hiểu rõ một phen, nếu trực tiếp từ bên ngoài kéo điện vào, công trình cực lớn, trong thời gian ngắn cũng không cách nào làm được, cho nên hắn đã nghĩ qua tìm biện pháp khác đến giải quyết vấn đề thực tế này.

Lúc này nghe được câu hỏi của Phùng Thiên Dịch, Diệp Khai chợt hỏi:

-Anh nhìn tôi là người rỗi rảnh được sao?

-Không giống.

Phùng Thiên Dịch lập tức lắc đầu nói.

Ở cùng một chỗ với Diệp Khai thời gian đã lâu, vô luận là Phùng Thiên Dịch hay là Lê Nhị bọn họ đều có thể cảm giác được cái giá của Diệp Khai không lớn, cũng không có những ham mê bất lương như thật nhiều nha nội khác, hơn nữa nói chuyện cũng rất tùy ý, bởi vậy bình thường khi mọi người cùng nói chuyện phiếm cũng không hề có chút cố kỵ.

Khi Diệp Khai hỏi lại Phùng Thiên Dịch, Phùng Thiên Dịch lại nói ra lý do suy đoán của mình:

-Nếu như muốn ở lại lâu dài, Diệp nhị thiếu sẽ không mang theo lều vải tới đây, tôi tin tưởng muốn ở trong thôn tìm một căn nhà không có vấn đề gì lớn.

Diệp Khai gật đầu cười, xem như chấp nhận phán đoán của Phùng Thiên Dịch.

-Nhưng thứ cho tôi nói thẳng, việc sửa đường cũng không thể trong thời gian ngắn là có thể lấy được hiệu quả…

Lê Nhị tỏ vẻ nói.

-Lời của Lê Nhị rất đúng, ít nhất mọi người đều cho rằng như vậy.

Diệp Khai vừa cười vừa nói.

Sau khi Phùng Thiên Dịch cùng Lê Nhị nghe được câu này, đều cảm thấy có chút kinh ngạc, lúc này nhìn biểu tình của Diệp Khai, tựa hồ chỉ là tới đây nghỉ phép mà không phải tới nơi này cắm rễ, chẳng lẽ hắn thật sự chỉ đi tới đây chơi một thời gian mà thôi? Thế nhưng nếu như làm vậy, làm sao trả lời với Diệp lão gia tử, làm sao trả lời với mọi người?

Người của Diệp gia, không khả năng mở miệng không giữ uy tín đi?

-Chẳng lẽ lần này Diệp nhị thiếu cũng không phải là muốn sửa đường?

Lê Nhị có chút hoài nghi hỏi thăm.

-Cũng không phải nói như vậy.

Diệp Khai cười cười nói:

-Thay vì nói là muốn tới sửa đường, không bằng nói là tôi giúp bọn họ dời núi.

Khi hai người muốn hỏi rõ chi tiết, Diệp Khai chỉ cười mà không nói, mặc cho Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch truy hỏi thế nào hắn cũng không chịu nói thêm nửa câu.

-Qua thêm mấy ngày nữa hai người sẽ biết, tôi nghĩ tôi ở lại nơi này sẽ không tới một tháng thời gian đâu.

Diệp Khai nói ra lời này với vẻ phi thường chắc chắn, làm cho người ta thật sự không hiểu lòng tin của hắn từ đâu mà có được.

Nếu như chỉ ở một tháng, vậy dựng lều vải là một lựa chọn tốt nhất.

Nói thật, cả Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch cũng không có ý nghĩ cắm rễ trong vùng núi như vậy, dù sao bọn họ là nhân tài đặc công tố chất cao, không phải là công nhân sửa đường, ở lại chỗ này thật sự là uổng phí chuyên nghiệp của mình.

Buổi tối đầu tiên nhóm người Diệp Khai đi tới Thánh Vương thôn hoàn toàn vượt qua trong yên tĩnh.

Khi trời đã tối, Diệp Khai dẫn Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch dạo qua một vòng trong thôn.

Khắp nơi đều tối như bưng, ngẫu nhiên có địa phương có ánh sáng cũng đều là đốt đèn, là loại đồ vật được xưng là đèn đất, sau khi châm nước sẽ sinh ra loại khí thể có tên khoa học là axetilen, sẽ thông qua ống sắt nhỏ dài dẫn xuất trực tiếp đốt lên dùng để chiếu sáng.

Loại đồ vật này ngoại trừ mùi vị có chút khó ngửi ra, ngược lại sử dụng thuận tiện lại bền, trên thực tế trong toàn bộ những năm 80 đến đầu thập niên 90 sơ kỳ, rất nhiều chợ đêm địa phương trong nước đều dùng loại đèn này, so với việc dùng điện càng thêm thuận tiện, dù sao khi đi dã ngoại dùng điện thật là bất tiện.

Dùng đèn đất thuận tiện nhiều hơn, còn có thể mang theo, không có nhiều phiền toái, hơn nữa tiêu phí cũng thật ít, chỉ cần đi tới nơi sản xuất đèn làm một chút là được.

Nhưng thứ này cũng mang về từ ngoài núi, dùng ba lô vác trở về, sau đó mới có thể dùng.

-Ở quê hương chúng ta trước khi có điện, thì ra là như thế này ah.

Phùng Thiên Dịch nhìn xem cảnh đêm nơi đây, không khỏi thốt lên một câu.

Diệp Khai gật gật đầu, kỳ thật ở tình huống không có điện, các nơi thậm chí đều như nhau, mọi người đều sẽ tự nghĩ biện pháp giải quyết, đèn dầu, đèn xăng, đèn cầy vân vân, trên cơ bản là nhập gia tùy tục, nhìn thấy gì thì thuận tiện dùng thứ đó.

Nếu như nói thấy bất tiện thì sớm đi ngủ là được, cũng là một lựa chọn không tệ.

Nhưng bởi vì như vậy công tác kế hoạch hóa gia đình liền không dễ chứng thực rồi, cho nên những địa phương càng hoang vu vắng vẻ, số lượng nhân khẩu sẽ càng cao, dù sao khi trời vừa tối mọi người nhàn rỗi không việc gì làm, đương nhiên chỉ còn có thể cố gắng tạo người mà thôi nha.

-Kỳ thật tôi cảm thấy được, nếu nơi này có điện, vấn đề lớn liền được giải quyết.

Lê Nhị bỗng nhiên đề nghị.

Hắn nói cũng có lý, thay vì đầu nhập số tài chính cực lớn đến sửa đường, còn không bằng trước tiên giải quyết vấn đề dùng điện, như vậy càng thêm thực tế một chút, sau khi đã có điện, rất nhiều chuyện đều có thể làm ra, thí dụ như buổi tối mọi người không việc gì thì lợi dụng điện năng mà xây dựng một ít nhà xưởng gia công cỡ nhỏ, lợi dụng tài nguyên trong thôn gia công một ít nông sản phẩm, đem ra ngoài tiêu thụ, như vậy cũng là phương pháp giúp đỡ người nghèo có hiệu quả nhanh nhất.

Đương nhiên, giao thông xác thực là một vấn đề lớn, điều này là không cách nào tránh khỏi.

-Kỳ thật điểm suy nghĩ của tôi không chỉ là Thánh Vương thôn.

Trong gió đem rét lạnh, Diệp Khai nói với hai người:

-Tôi đang suy nghĩ, là cả huyện Bằng Dương thậm chí là toàn bộ vấn đề đường ra của địa khu Lăng Xuyên, muốn cho bọn họ đánh thông được một con đường vận mệnh, nhất định phải xuất ra một chút thủ đoạn phi thường.

-Vậy cũng không khả năng trong vòng một tháng sửa chữa được đường đi?

Lê Nhị lại biểu lộ ra sự hoài nghi của mình.

Đối với một tháng thời gian hứa hẹn của Diệp Khai, đoán chừng là người bình thường đều sẽ tỏ vẻ hoài nghi.

-Vì sao không có khả năng?

Diệp Khai vừa cười vừa nói:

-Tôi nói một tháng tuyệt đối sẽ không qua một tháng, anh nhận thức tôi lâu như vậy, có lúc nào thấy tôi nói không giữ lời?

-…

Mặc dù Lê Nhị không nói chuyện, nhưng trong nội tâm lại bắt đầu cân nhắc, chẳng lẽ Diệp nhị thiếu thật sự có nắm chắc như thế?

Nói thế nào cũng không khả năng đi, cho dù ở trong thành phố muốn tu sửa một đại lộ mấy trăm thước cũng phải cả tháng thời gian, huống chi là ở chỗ này? Dãy núi vây quanh hơn nữa đường lớn cũng không dễ làm, thật sự là cần số tiền rất lớn.

Một tháng thời gian, nói chuyện có chút hoang đường viển vông rồi.

Một tháng có thể làm được sao? 

Bình Luận (0)
Comment