- Cháu vẫn không trầm xuống được ah......
Sau khi trở về, Diệp lão gia tử nói với Diệp Khai.
- Cái này hoàn toàn ngoài ý muốn, ai biết đồng chí Hồng Chính nói như vậy, vừa vặn cháu lại làm trở thành chuyện như vậy......
Diệp Khai nhìn Diệp lão gia tử, cũng thấy ngượng ngùng:
- Lên làm cán bộ cấp Phó Ban, chẳng lẽ bảo không? Ông nói đúng không?
Nhị lão gia tử có quân vụ phải xử lý, đi trước một bước, trong nhà chỉ còn lại Diệp lão gia tử, Diệp Tử Bình cùng Diệp Khai.
Trên thực tế, Diệp lão gia tử cũng ở không được bao lâu.
Cho nên ba người ngồi cùng một chỗ, ngoại trừ uống trà nghỉ ngơi, chính là muốn kiểm nghiệm [sự tình hôm nay, có quan hệ thành bại được mất.
- Con hoàn toàn mơ mơ màng màng, không có ý kiến rồi.
Diệp Tử Bình nói.
Trên thực tế, ông vẫn có cái nhìn đối với cách làm của Diệp Khai, rõ ràng ngay cả vũ khí địa chấn cũng dám sử dụng, cái này còn lại để cho người sống sao?
Đối với cái này, Diệp bí thư tỏ vẻ không cách nào dễ dàng tha thứ:
- Con vẫn nên yên tĩnh một chút, hiện tại chúng ta quản không được con rồi.
Diệp lão gia tử lại hừ một tiếng:
- Con thật đúng là tin tưởng, đó là vũ khí địa chấn à?
- Chẳng lẽ không phải?
Diệp Tử Bình sửng sốt, cảm giác Diệp lão gia tử nói có hàm ý khác, không khỏi bồn chồn, nếu như Diệp Khai không phải sử dụng vũ khí địa chấn, vậy là cái gì?
Cảm giác, tựa hồ không còn thứ gì khác có thể đem một ngọn núi đánh sụp.
- Là đạn hạt nhân.
Diệp lão gia tử nói ra.
- Bom nguyên tử?!
Diệp Tử Bình sau khi nghe, lập tức trong lòng căng thẳng, sợ tới mức không nhẹ.
- Vali xách tay đạn hạt nhân của Soviet, con bỏ ra hai ngàn vạn Mĩ kim, một cái giá xác thực không nhỏ. Diệp Khai lúc này cũng thừa nhận, vật kia xác thực không phải vũ khí địa chấn, mà thật sự là vali xách tay đạn hạt nhân.
Diệp Tử Bình hít vào một luồng khí lạnh, hồi lâu mới kịp phản ứng:
- Lá gan con lớn thật!
Bất quá càng làm ông cảm thấy ngạc nhiên chính là, Diệp Khai sao có thể mua được những vật này?
- Lúc ở hội nghị cục chính trị, con đã từng nói qua, cao tầng Soviet đã triệt để nát mất, chỉ cần trả thù lao, cái gì cũng đều có thể làm ra.
Diệp Khai tự nhiên sẽ không lộ ra cơ mật buôn bán, không nên để thêm người biết về thiếu ta Bout, hơn nữa đều làm dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Diệp Khai, không xảy ra đường rẽ gì, cũng không có ai biết việc buôn bán của hắn.
Trên thực tế, vào thập niên 60, Xô Mỹ từng truyền ra một ít tin tức có quan hệ tới vali xách tay đạn hạt nhân, chỉ là chưa từng có người nào chứng thực.
Nhìn theo góc độ vật lý hạt nhân, vật liệu lõi hạt nhân phải thỏa mãn đường kính 10.1 centimet, vật mang có trọng lượng 10.5 ki-lô-gam, chỉ cần khối lượng nhỏ hơn hay thể tích lớn hơn thì sẽ không gây ra phản ứng dây chuyền cho nổ hạt nhân.
Nhưng chỉ cần áp dụng biện pháp khiến cho vật liệu lõi đạt bội số 10 thì có thể sinh ra vụ nổ tương đương 10 đến 20 tấn thuốc nổ TNT, qua bội số 20 thì tương đương với 200 tấn thuốc nổ TNT.
Để đạt tới hiệu quả này, bình thường đều chọn dùng kỹ thuật nổ trong tốt hơn, thông qua thuốc nổ thông thường sinh ra áp suất cực cao, do đó sinh ra nổ hạt nhân.
Vì thỏa mãn những điều kiện này nên vũ khí hạt nhân truyền thống có thể tích cùng khối lượng không có khả năng quá nhỏ, bởi vậy tăng thêm kíp nổ bằng thuốc nổ thông thường và trang bị thì loại này miễn cưỡng có thể chứa ở vali xách tay.
Vali xách tay đạn hạt nhân mà Diệp Khai thông qua thiếu tá Bout mua sắm ở Soviet có kích thước chừng 60 cm dài, 40 centimet rộng, 20 centimet, nặng không đến 50 cân.
- Soviet vào thập niên 70 từng bí mật chế tạo 132 cái vali xách tay đạn hạt nhân, trước mắt đã có mấy chục cái chẳng biết đi đâu. Trong đó một bộ phận khả năng đã rơi vào tay phần tử khủng bố.
Diệp Khai nói:
- Vật như vậy thật ra là rất nguy hiểm. Con dùng tiền mua mười cái mở núi, coi như làm ra cống hiến nhất định với hòa bình thế giới rồi.
Loại vũ khí này toàn bộ giấu trong Soviet, thuộc một kho đặc biệt ở Russia, bình thường vẫn được canh gác cẩn mật, chưa từng chính thức trang bị cho quân đội.
Năm đó nghiên cứu chế tạo những vali xách tay đạn hạt nhân chủ yếu là dùng cho phá hủy các khu vực có ý nghĩa chiến lược của địch nhân. Mỗi một vali xách tay đạn hạt nhân ước chừng có thể san thành bình địa khu vực 600 đến 800 m2, uy lực có thể nói rất lớn.
- Vũ khí này thật là đáng sợ......
Diệp Tử Bình sau khi nghe, sắc mặt cũng khó coi.
- Vấn đề nghiêm trọng nhất là sau khi Soviet giải thể, kho vũ khí hạt nhân của họ không biết có bị xói mòn với số lượng lớn hay không, đây mới khiến cho người ta đau đầu nhất đấy.
Diệp lão gia tử nói đúng trọng điểm.
- Cũng không cần lo lắng, ít nhất nút bấm hạt nhân Soviet chắc đã an toàn địa chuyển giao đến tổng thống Russia Yelsin.
Diệp Khai nói với Diệp lão gia tử cùng Diệp Tử Bình.
- A..., như vậy còn đỡ.
Diệp lão gia tử gật đầu nói:
- Ít nhất không có số lượng lớn vũ khí hạt nhân xói mòn, bằng không mà nói, phiền toái càng lớn hơn.
Trên thực tế, chế độ khống chế của nút bấm hạt nhân Nga và Mỹ vẫn tương đối an toàn.
Vô luận tổng thống Russia đi tới chỗ nào, chắc chắn sẽ có một vị sỹ quan mặc đồ hải quân tay cầm cặp da màu đen đi theo.
Vali này gọi là nút bấm hạt nhân, kỳ thật là một thiết bị thông tin đặc biệt ra mệnh lệnh công kích vũ khí hạt nhân.
Lúc tổng thống Russi xác định sử dụng chiến lược tên lửa đạn đạo tiến hành công kích hoặc phản kích thì viên sĩ quan này sẽ đem vali xách tay kia giao cho tổng thống.
Vali này dày 10 centimet, trọng lượng 10 kg, có tính năng chống sốc và nhiễu, cũng có chế độ tự bảo vệ, nếu nhập sai mã nhiều lần sẽ tự động vô hiệu hóa.
Nó có 3 cái, phân biệt do tổng thống, Bộ trưởng bộ quốc phòng cùng tổng tham mưu trưởng quản lý.
Lúc công kích cũng không yêu cầu 3 cái nút đồng thời đè xuống, bình thường chỉ cần tổng thống cùng Bộ trưởng bộ quốc phòng hai người thao tác là đủ rồi. Tầm bắn tự áp dụng có hai chế độ, tức mỗi một cấp đều có hai tổ mật mã, chỉ có lúc hai tổ mật mã chuẩn xác thì truyền đạt mệnh lệnh, tên lửa đạn đạo mới có thể cuối cùng bắn ra.
Mật mã từ vali hạt nhân của Tổng thống cùng Bộ trưởng bộ quốc phòng sau khi nhập xong sẽ đồng thời đưa đến bộ tổng tham mưu, trung tâm bộ đặc chủng thông tin lập tức trộn chúng thành tổ hợp mật mã mới, lại thông qua tần số sóng đặc biệt truyền lại cho sở chỉ huy các quân binh chủng có vũ khí hạt nhân chiến lược, rồi truyền đến các đơn vị cụ thể, cuối cùng truyền đến từng bệ bắn, kể cả căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo, tàu ngầm hạt nhân và máy bay ném bom chiến lược.
Các cấp chỉ huy sau khi thu được chỉ lệnh mật mã bắn thì lập tức đối chiếu với mật mã của mình. Từng cấp chỉ huy và phụ tá sau khi đối chiếu với nửa mật mã của mình, thấy đúng thì phân biệt lấy ra chìa khóa khởi động trang bị bắn.
Hai vị trí đút chìa khóa cũng được thiết kế đặc biệt, cự ly chí ít có 3 mét để đảm bảo một người không thể đồng thời đem hai cái chìa khóa cắm vào hai lỗ.
Hình thức khống chế này áp dụng cho các vũ khí chiến lược, ví dụ như tên lửa vượt đại dương nên rất nghiêm ngặt.
Nhưng vali xách tay đạn hạt nhân lại bất đồng, sử dụng quá dễ dàng, có thể khiến sân bay, bến tàu, building…thành bình địa .
Đáng sợ nhất chính là thứ này một người là có thể thao tác phi thường thuận tiện.
Về phần nói uy lực, Diệp Khai đã được chứng kiến, mười va-li đạn hạt nhân xách tay đã san phẳng một dãy núi, đả thông một con đường. Nếu nổ trong thành thị thì sẽ có bao nhiêu người bị chết?
- Vũ khí này xác thực tồn tại uy hiếp rất lớn, nếu có thể phải tận lực giữ trong tay chúng ta.
Diệp lão gia tử rốt cục yêu cầu Diệp Khai.
- Dạ.
Diệp Khai không nói gì thêm, trực tiếp đáp ứng.
Diệp Khai mua mười va-li đạn hạt nhân xách tay mất 2000 vạn Mĩ kim, nếu mua hết số còn lại thì xài hết bao nhiêu tiền à? xem chừng như thế nào cũng phải 200 triệu Mĩ kim?
Bất quá, nếu như Diệp Khai đã tìm được đối phương, một lần mua hết thì nói không chừng xuất ra một trăm triệu Mĩ kim cũng có thể đem đối phương nện choáng luôn.
- Mười tám tuổi cấp Phó Ban, con cũng đủ để tự ngạo, tốn chút tiền cũng là nên.
Diệp lão gia tử nhìn Diệp Khai.
Vấn đề đây không phải tốn chút tiền ah! Diệp Khai rất muốn phản bác nhưng hắn nghĩ lại, vũ khí cường đại như vậy, nắm giữ ở trong tay của mình, kỳ thật cũng là không tệ, coi như là dự trữ a.
Tương lai không chừng chính mình còn có thể sử dụng, giờ tốn một trăm triệu Mĩ kim, tuy cảm giác có chút thịt đau, nhưng lợi nhuận tương lai vẫn cực lớn.
Có thể nghĩ đến, nếu như qua mười năm tám năm, một trăm triệu Mĩ kim một vali đoán chừng đều có người chịu mua đấy.
Bởi vì nguyên nhân lịch sử đã tạo nên sự hỗn loạn của kho vũ khí hạt nhân Soviet, không có khả năng lâu dài, một khi trật tự trùng kiến vậy coi như không thể chui vào.
Nghĩ tới đây, Diệp Khai lập tức bảo Trương Tam gọi điện thoại để hắn liên hệ với thiếu tá Bout.
- Đúng rồi......
Diệp Tử Bình lúc này cuối cùng thích ứng, đột nhiên nhớ tới một vấn đề:
- Con làm như vậy, có thể làm ra bức xạ hạt nhân?
- Vấn đề này sao......
Diệp Khai sau khi nghe, lập tức ngây ngẩn cả người.
Vấn đề bức xạ hạt nhân sẽ có sao?
Diệp Khai cũng không chắc đâu.
Theo đạo lý, một vụ nổ hạt nhân cỡ nhỏ sâu hơn vài trăm mét dưới lòng núi thì khả năng phát tán phóng xạ cực nhỏ, nhưng cũng không thể loại trừ một chút cũng không có.
Loại chuyện này, kỳ thật trên lý luận là một chuyện, thực tế lại khác.
Cụ thể sẽ tạo thành kết quả gì, còn phải xem người sử dụng nhân phẩm như thế nào.
Trước khi có số liệu báo cáo cụ thể, Diệp Khai không thể nắm chắc.