Quả nhiên đúng như lời của người phụ trách căn cứ tướng quân Sharansky đã đoán trước, người của Bộ đốc sát quân vụ đi tới chỉ xem như cưỡi ngựa xem hoa mà thôi, thậm chí bọn họ còn không đi tới tận mắt nhìn xem mấy chiếc tàu ngầm hạt nhân báo hỏng kia, chỉ dạo qua một vòng bên trên căn cứ, lại ký tên vào giấy tờ xác nhận tàu báo hỏng. Sau đó tướng quân Sharansky dùng sáu rương Vodka mới đuổi được đám người kia rời đi.
- Hiện tại không còn vấn đề gì rồi!
Rốt cục tướng quân Sharansky đã thấy yên lòng, sau đó liền thương nghị với Diệp Khai, đem quan binh mà Diệp Khai mang tới an trí trong căn cứ, cùng nhau quen thuộc quá trình thao tác mấy chiếc tàu ngầm kia.
- Việc bảo đảm vật tư do tôi phụ trách, vấn đề an toàn do ông phụ trách!
Diệp Khai đưa ra yêu cầu của mình.
Tướng quân Sharansky gật đầu đáp ứng, chuyện này là công đạo, không cần phải nói hắn cũng đã cầm không ít chỗ tốt từ tay Diệp Khai.
- Đúng rồi, vừa rồi ông muốn nói chuyện bí mật gì cho tôi nghe vậy?
Diệp Khai nhớ tới trước khi người của Bộ đốc sát quân vụ tới, vị tướng quân này từng nói sẽ tiết lộ cho mình một bí mật gì đó, vì vậy chợt hỏi.
- Năm trăm ngàn đô la, tôi cho anh biết bí mật này!
Tướng quân Sharansky nói.
Bí mật gì giá trị nhiều tiền như vậy? Diệp Khai cảm thấy có chút kinh ngạc, nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì cho thỏa đáng.
Nhìn thấy Diệp Khai không phản ứng, người kia đã không nhẫn nhịn được thốt ra:
- Được rồi, hai trăm ngàn đô la!
- Một trăm ngàn đô la, tùy ý ông nói hay không!
Diệp Khai rốt cục đáp lại.
Diệp Khai cũng không cho rằng người này có thể tiết lộ ra bí mật gì hữu dụng, chỉ có điều ôm thử thái độ nghe xem thế nào, bỏ thêm một trăm ngàn đô la cũng không phải chuyện gì đại sự.
Quả nhiên sau khi lấy được tiền, người kia liền giao cho Diệp Khai một phần tài liệu bí mật.
- Đây là một phần tài liệu tuyệt mật của Xô Viết, nhưng hiện tại Xô Viết đã không còn tồn tại, lưu lại không còn ý nghĩa gì!
Trên thực tế hắn cũng đã biết được tin tức trụ sở này rất nhanh sẽ bị xóa tên, với lời nói của Yeltsin, nước Nga sẽ không đối địch với quốc gia phương tây, nhưng nguyên nhân chủ yếu là vì kinh tế của Nga đã không gánh vác nổi nhiều chi tiêu quân phí nơi này.
Phải biết rằng hải quân là nơi phi thường đốt tiền, hải quân Nga cũng tốt, hải quân Xô Viết cũ cũng vậy, cũng không phải lực lượng gì quá mức lợi hại, kỳ thật việc phát triển lực lượng tàu ngầm hạt nhân là quyết sách của thời đại kinh tế Xô Viết thịnh vượng nên mới xuất hiện.
Chỉ có điều cho tới bây giờ, nếu còn kiên trì giữ lại sách lược hải quân, đối với toàn bộ kinh tế của Nga mà nói đều là gánh nặng vô cùng trầm trọng.
Vì giảm bớt những gánh nặng này, bọn họ phải đem một ít căn cứ không quan trọng xóa bỏ, hơn nữa cũng sẽ cho một bộ phận tướng lĩnh xuất ngũ.
Chính sách như vậy làm lòng quân bất ổn, rất nhiều tướng lãnh cao cấp đều đang tự tìm đường lui cho chính mình, giống như đại tướng Kewpie cùng tướng quân Sharansky, bọn họ đều mang tâm tính như thế, dùng vật tư quân dụng trắng trợn bán đổ bán tháo để kiếm tiền trước khi rời đi.
Dù sao cho dù là bọn họ không bán, những tàu ngầm hạt nhân kia cũng sẽ bị niêm phong bỏ vào trong kho, hoặc đào thải, thậm chí là bị gỡ bỏ thành phế liệu.
- Đây là phần tư liệu gì vậy?
Diệp Khai có chút tò mò hỏi thăm.
- Tôi không rõ ràng lắm, cũng chưa từng xem qua.
Tướng quân Sharansky liền tỏ vẻ:
- Tôi chỉ có thể bảo chứng đây là phần tài liệu bí mật cao cấp nhất của Xô Viết ngày trước!
Ý tứ của hắn đã thật rõ ràng, có nhiều thứ một khi mở ra cũng rất có khả năng là không đáng giá, cũng như tài liệu ngay trước mắt.
- Được rồi, hi vọng nó có thể xứng đáng với giá tiền này!
Diệp Khai cầm tài liệu quay về phòng mình nghỉ ngơi.
Hắn thật nhanh tìm tới Trương Tam, lúc này Trương Tam đang vô cùng bận rộn, hắn đang an bài việc ăn ngủ cùng huấn luyện cho những quan binh hải quân âm thầm cùng tới lần này.
- Nhị thiếu gia, có chuyện gì cần gọi tôi tới?
Trương Tam có chút không tình nguyện hỏi.
- Giúp tôi xem tài liệu này, bên trong đều là tiếng Nga.
Diệp Khai đem tài liệu mà mình bỏ một trăm ngàn đô la ra mua được đưa cho Trương Tam.
- Đây là vật gì, hình như là tài liệu văn bản hồ sơ chính thức của Xô Viết…
Trương Tam tiếp nhận hồ sơ, cũng không có vẻ kinh ngạc mở ra phong bì, sau đó nhìn thấy bên trong có lớp vỏ bọc, lại dùng kim loại tạo thành.
Trương Tam tìm một cây dao găm cắt vỏ bọc kim loại thành khe hở, lại thấy một phần tư liệu bên trong, đổ ra xem xét, chỉ thấy trên bìa mặt viết – Sau này khi Xô Viết rơi vào hoàn cảnh bị quốc gia đối địch đả kích hạt nhân, toàn bộ quốc gia lâm vào tai nạn, không thể cứu vãn, thỉnh người phụ trách căn cứ báo cáo lên tổng bí thư, đem văn bản tài liệu này mở ra.
- Thật hay giả đây?
Trương Tam vừa đọc lên xong, cũng có chút kinh dị nhìn Diệp Khai.
- Mở ra nhìn xem chứ sao.
Diệp Khai nói ra.
Xô Viết đã hoàn toàn giải thể, cũng không phải bị quốc gia đối địch tấn công bằng vũ khí hạt nhân, hơn nữa đã không còn tổng bí thư, thậm chí cả Đảng cộng sản Xô Viết cũng đã giải tán, đã không còn ý định sẽ thành lập thêm lần nữa.
Cho nên Diệp Khai không hề có chút gánh nặng tâm lý, cũng khó trách tướng quân Sharansky lại đem thứ này bán cho Diệp Khai, bởi vì đã không còn ai có thể tiếp thu bí mật tài liệu này nữa đi.
Về phần chính phủ của Yeltsin, tướng quân Sharansky cũng không chút hảo cảm, bản thân hắn cũng không phải người Nga mà là người Ukraine, sau khi xuất ngũ cũng sẽ quay về Ukraine, về phần bán bí mật này cho ai, không còn khác biệt gì lớn lao.
Mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ, tướng quân Sharansky cũng có chút hoài nghi tính trọng yếu của phần tài liệu văn bản này.
- Vậy tôi mở ra đó…
Trương Tam nói, ánh mắt lại nhìn Diệp Khai.
- Mở đi!
Diệp Khai gật nhẹ đầu, lại liên tưởng tới chữ đỏ tươi trên bìa văn kiện, ở bên ngoài còn vẽ một vòng tròn đỏ tươi.
Trương Tam đem tài liệu mở ra, xem xét, thần sắc biến thành ngưng trọng, sau khi xem xong lại nói với Diệp Khai:
- Trời ạ, tôi không biết chuyện đã nói trong này là sự thật hay giả dối, nếu như là sự thật, lần này xem như chúng ta thật sự phát tài!
Diệp Khai vội hỏi chi tiết bên trong, Trương Tam mới đem bí mật kia giảng lại cho Diệp Khai nghe qua.
Nguyên lai, đây là một phần kế hoạch về căn cứ phục quốc của Xô Viết, ở bên trong ẩn tàng bí mật kinh thiên.
Ở dưới đáy biển Bắc Băng Dương cách căn cứ này không xa còn có năm kho di động đại hình của Xô Viết, bên trong cất giấu toàn bộ tư liệu kỹ thuật công nghiệp cùng quốc phòng đủ để Xô Viết có thể quật khởi thêm lần nữa, cùng với các loại cơ cấu nghiên cứu phát minh.
- Ngoài ra trong tài liệu văn bản còn nhắc tới hai chiếc tàu ngầm hạt nhân cải tiến di chuyển trong bão.
Trương Tam nói với Diệp Khai.
Theo ghi chép bên trong tài liệu, trong kho di động che giấu dưới đáy biển ngoại trừ lưu lại cơ cấu phát minh nghiên cứu cùng tư liệu kỹ thuật bí mật của Xô Viết, đồng thời còn bí mật niêm phong cất giữ hai tàu ngầm titan siêu đại hình, về phần sự tồn tại của căn cứ hải quân tàu ngầm của tướng quân Sharansky cùng những tàu ngầm titan trong căn cứ chỉ là vì bảo hộ sự an toàn của hai chiếc tàu ngầm titan siêu đại hình cùng năm kho di động bên dưới đáy biển.
- Đây là người lãnh đạo đời thứ ba của Xô Viết chuẩn bị, dùng mục đích sử dụng trong bão làm cơ sở, cộng thêm thành quả nghiên cứu khoa học, tầu ngầm hạt nhân titan 3.5 tấn có thể tiềm sâu ngoài 3000m, khi tất yếu còn có thể vứt bỏ tầng xác ngoài cùng một lò phản ứng hạt nhân, bên trong có trang bị tên lửa xuyên lục địa, một chiếc khác chủ yếu dùng vận chuyển vật tư, nếu gỡ bỏ một nửa không gian của máy phát xạ đạn đạo thì có thể đạt được không gian vận chuyển vật tư lên 2.5 vạn tấn.
Trương Tam đem một ít bộ phận chủ yếu trong tài liệu văn bản miêu tả với Diệp Khai.
- Ở vị trí đáy biển Bắc Băng Dương chừng 300m, có bố trí năm kho di động khổng lồ chứa được ba mươi ngàn người, bắt đầu từ năm 30 đã thu thập các nhà khoa học nổi tiếng, kỹ sư, công nhân kỹ thuật đủ loại hình nhân tài, cùng những nhi đồng sinh ra ngay bên trong kho, xóa bỏ thân phận lai lịch chứng minh, giáo dục hoàn toàn phong bế, tiến hành nghiên cứu khoa học kỹ thuật sản xuất sản phẩm cao cấp tinh vi nhất, lương thực được vận chuyển tới là từ những tàu ngầm được gọi là báo hỏng theo thời gian định kỳ, bọn họ được giáo dục chỉ trung thành tuyệt đối với nhân viên nắm giữ mật lệnh cao nhất sử dụng tàu ngầm siêu đại hình, chuẩn bị phục hưng lần nữa.
- Loại chuyện này cũng không biết là sự thật hay giả dối…
Diệp Khai đối với việc này cũng vô cùng hoài nghi.
- Tôi thật sự không biết, thoạt nhìn chính người trong căn cứ quân sự này cũng không hề tinh tường bí mật như vậy, những người chấp hành nhiệm vụ thật sự quá mức nghiêm cẩn, người Xô Viết phục tùng mệnh lệnh mạnh hơn quốc gia chúng ta rất nhiều.
Trương Tam cũng cười khổ nói.
Dựa theo miêu tả bên trong tài liệu văn bản, trong căn cứ dưới đáy biển kia đã tồn tại nhân viên kéo dài tới ba bốn đời, độ tuyệt mật ngay cả KGB cũng không hay biết, từ thời đại Stalin là đã được lập tiểu tổ tuyệt mật, ba năm trước đây bộ trưởng Bộ quốc phòng bị triệt chức thuộc phái cứng rắn là người cuối cùng trong tiểu tổ tuyệt mật còn lưu lại năm đó, cho nên năm xưa hắn trầm mặc cùng cường ngạnh như vậy là vì có chỗ dựa vào.
- Tôi hiểu rồi!
Diệp Khai cau mày suy nghĩ thật lâu sau, rốt cục đã nghĩ thông suốt được chuyện này.
Lúc trước biết rõ về chuyện căn cứ dưới đáy biển là một hệ thống kéo từ trên xuống dưới, thế nhưng bởi vì Xô Viết đại thanh tẩy, người trong cao tầng biết rõ về chuyện này càng ngày càng ít, nhất là sau chính biến 819, cao tầng quân đội cũng xuất hiện đứt gãy, chuyện này liền biến mất.
Mà tướng lãnh hạ cấp trước khi còn chưa nhận được chỉ lệnh cũng sẽ không chủ động đi thao tác những chuyện này, cho nên căn cứ bí mật dưới đáy biển rất có thể đã bị quên lãng.
- “Cộng thanh đoàn hào” bị chìm cũng là có nguyên nhân, trên danh nghĩa nó là hạm thí nghiệm, thực tế lại là dùng để vận chuyển tiếp tế lương thực vật dụng cho căn cứ đáy biển, năm đó sau khi chuyển xong hàng hóa, trên đường về thì phát hiện bị người theo dõi, cho nên đành phải đuổi theo chặn đường, bởi vì nó là chiến hạm vận tải nên không đủ vũ khí chiến đấu, vì vậy sau khi đâm cháy tàu của địch nhân thì tàu của mình cũng bị tổn hại nghiêm trọng, lại không thể để cho ngoại giới biết được bí mật này, cho nên lựa chọn dùng nguyên do tàu xảy ra sự cố mà nhảy xuống biển tự sát!
Rốt cục Diệp Khai nghĩ thông suốt toàn bộ những chỗ mấu chốt.
- Như vậy hiện tại chúng ta nên xử lý tin tức này ra sao?
Trương Tam nhìn Diệp Khai hỏi.
- Anh hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây?
Diệp Khai mất hứng lên tiếng, sau đó lại nói:
- Thịt mỡ đã tới bên miệng không có lý do đi buông tha đi? Chỉ là không biết những người dưới đáy biển có còn sống hay không?
Căn cứ bị lãng quên dưới đáy biển, nếu như đã không có vật tư tiếp tế, có thể chết hết hay không đây? Diệp Khai thật sự lo lắng vấn đề này!
__________________