Quan Môn

Chương 321

Ăn xong bữa sáng, Diệp Khai liền định đi ra ngoài mua chút đồ vật, mặt khác còn có một số chuyện muốn cùng lão đại Diệp Kiến Hoan nói một câu.

Hắn lúc này đây đi Russia, có thể nói là tiền đồ không rõ, nếu như không phải là vì đánh bạc một lần thì với giá trị hiện tại cùng địa vị của Diệp Khai mà nói, thật sự là không cần phải chịu mạo hiểm này.

Thật sự là hấp lực của căn cứ đáy biển quá lớn khiến Diệp Khai không thể không động tâm.

Nhưng bởi như vậy, phong hiểm luôn tồn tại, cho nên có một số công việc hắn phải dự phòng, vạn nhất có gì bất trắc thì truyền thừa lão Diệp gia không thể đứt đoạn.

Diệp Kiến Hoan tuy không thích theo chính trị nhưng về kinh thương thực sự xem như vững tay, một ít xí nghiệp mà lão Diệp gia vừa được chia nhất định phải hướng hắn thông báo về phương hướng phát triển, tiền của mình cũng tạm thời giao cho hắn quản lý thay.

Nếu như hết thảy chuyện đều thuận lợi thì cũng không sao, nhưng nếu có rủi ro cũng không để cho lão Diệp dừng bước.

Bất quá Diệp Khai cảm giác vận khí mình luôn luôn rất tốt, chắc c không có cái vấn đề lớn gì, tối đa là sợ bóng sợ gió một hồi mà thôi.

Diệp Khai muốn lên phố, Vương Lạc Đan cũng đòi đi theo, coi theo sát thủ trưởng là nhiệm vụ của mình.

- Lúc tôi ngủ cùng tắm rửa thì cô cũng muốn theo sát thủ trưởng sao?
Diệp Khai xem thường.

- Vậy thì phải xem tình huống mà định ra rồi.
Vương Lạc Đan nói.

Theo tuổi mà nói, Vương Lạc Đan lớn hơn Diệp Khai ba tuổi, con gái trưởng thành sớm nên trong mắt nàng dù Diệp Khai là cháu ruột lão Diệp gia, còn là cái gì chủ nhiệm cấp Phó Ban Khu công nghệ cao, nhưng chỉ là một cậu bé mà thôi, cũng không có cảm nhận được hắn có bổn sự kinh thiên động địa gì, cho nên lúc đối mặt hắn không hề áp lực.

Trên thực tế, mỗi cô gái tiếp xúc qua Diệp Khai đều có cảm giác như vậy, lúc mới gặp gỡ Diệp Khai cảm thấy hắn là một cậu bé rất bình thường, cùng lắm là cao to. Nhưng tiếp xúc thời gian lâu rồi mới phát hiện ra Diệp Khai lợi hại, không phải người bình thường đủ khả năng so sánh.

Từ Chung Ly Dư, Bùi Quân Thu đến Sở Tĩnh Huyên, còn có những cô gái khác đều có cảm thụ đồng dạng.

Vương Lạc Đan tuy vừa mới tiếp xúc cùng Diệp Khai, thực sự có thể cảm giác được hắn bất đồng người khác, mặc dù nói không được rốt cuộc là cái gì nhưng loại cảm giác này xác thực là tồn tại. Cho nên nàng cũng muốn quan sát Diệp Khai khoảng cách gần, nhìn xem vị cán bộ cấp Phó Ban thực chức trẻ tuổi nhất nước cộng hoà này là nhân vật thế nào? 

Diệp Khai lái xe mang theo Vương Lạc Đan ra đường.

Đi đến một cửa hàng mới mở cỡ lớn thì phát hiện lầu một đều là trang sức tinh phẩm liền ngừng lại.

- Đây đều là quần áo nữ và trang sức......
Vương Lạc Đan nói.

- Mua cho mấy bạn gái của tôi.
Diệp Khai nói lcũng rất trực tiếp.

“Mấy bạn gái”, Vương Lạc Đan nghĩ, có thể thản nhiên nói trước mặt cô gái khác như vậy thật sự là hiếm thấy.

Bất quá vừa mới tiến vừa vào một quầy bán quần áo Âu Mỹ và trang sức thì Diệp Khai đã muốn rời đi.

Nguyên nhân rất đơn giản, Chung Ly Thiên đang mua sắm với khách ở bên trong.

Chung Ly Thiên ít nhiều biết tình huống Diệp Khai cùng Chung Ly Dư, cũng biết bối cảnh Diệp Khai. Trên thực tế Chung Ly Thiên hiện tại cũng rất chú ý Diệp Khai, biết rõ đây là một người trẻ tuổi khó lường, con gái chẳng những được hắn cứu, sự nghiệp của mình cũng bởi vì Diệp Khai viện trợ mà khởi tử hồi sinh.

Tối trọng yếu nhất, giống như Chung Ly Dư đã trở thành người đại lý kinh doanh của Diệp Khai, chấp chưởng một căn cứ đóng tàu quy mô khổng lồ, vốn liếng hùng hậu đã sớm vượt qua công ty của mình.

Chỉ có điểm phiền não là vị hôn thê của Diệp Khai là cháu gái Sở Tĩnh Huyên của đồng chí Sở Phong.

Điều này khiến cho Chung Ly Thiên cảm thấy phi thường phiền muộn, bởi vì điểm này Chung Ly Dư cũng chỉ có thể làm thiếp cho người rồi.

Tuy với tư cách một thương nhân, không cách nào cùng lão Sở gia đánh đồng, nhưng với tư cách một người cha, Chung Ly Thiên vẫn hi vọng con gái của mình có thể quang minh chính đại gả vào Diệp gia. Đương nhiên, ông cũng biết chuyện này khả năng không lớn nhưng trong lòng không thể không nghĩ.

Hôm nay hắn cùng khách nhân dạo phố, không nghĩ tới liếc mắt liền thấy được Diệp Khai.

- Chào Diệp chủ nhiệm.
Chung Ly Thiên thấy cô gái xinh đẹp bên người Diệp Khai, lại có chút buồn bực, trong lòng tự nhủ vị Diệp gia Nhị thiếu gia này sao luôn nhiều nữ nhân như vậy.


Chung Ly Dư ở bên Minh Châu vất vả kinh doanh Hoa Đông Thần Vận, Diệp Khai lại chạy tới Kinh Thành ăn chơi đàng điếm, ai.

- Chào Chung Ly tiên sinh.
Nghe Chung Ly Thiên xưng hô chức vụ của mình, Diệp Khai cũng rất chính quy đáp lại.

Hai người nói mấy câu, vị trung niên bên cạnh tò mò nhìn Diệp Khai cùng Vương Lạc Đan, có chút kinh nghi hỏi:
- Chung Ly tiên sinh, vị tiên sinh này là?

- Vị này chính là Diệp chủ nhiệm của quản ủy hội Khu công nghệ cao Thánh Vương tỉnh Giang Trung. Chung Ly Thiên hướng vị trung niên kia giới thiệu, sau đó hắn lại đem vị trung niên kia giới thiệu cho Diệp Khai:
- Diệp chủ nhiệm, vị này chính là phú thương Đặng Hữu Nhân tiên sinh đến từ cảng đảo, là cao thủ doanh tiêu, tôi mời tới hỗ trợ tiêu thụ địa ốc đấy.

- Ah, nguyên lai là Đặng tiên sinh.
Diệp Khai nhìn người nọ, chỉ cảm thấy cái tên này tựa hồ là có chút quen tai.

Hắn đột nhiên nhớ tới lai lịch người này, không khỏi nhìn lại.

Trong trí nhớ của hắn, vị Đặng Hữu Nhân này ở kinh thành cũng từng phong quang qua một hồi.

Vào năm 1992, thị trường bất động sản Kinh Thành lại bắt đầu ấm lên, có vị tên là Vương Lợi Chi người kinh thành, mua được ở Sa Hà trấn hơn một ngàn mẫu, gọi là khu biệt thự Tượng Thụ viên .

Vào lúc ấy có thể lấy được một miếng đất như vậy là biểu tượng năng lực, tài lực. Cho nên, Vương Lợi Chi trong một đêm biến thành anh hùng, mà nghiệp vụ chủ yếu trước đây của hắn là đại lý bán hàng cho một công ty Hongkong.

Vương Lợi Chi lấy được hạng mục Tượng Thụ viên thi, cũng không có quá nhiều động tác kiến thiết, nhưng mời tới Đặng Hữu Nhân.

Thương nhân Hongkong này đã mang đến quan niệm bán hàng của bất động sản Hongkong, cũng là một ví dụ hoàn mỹ cho xí nghiệp bất động sản nội địa phát triển. Đặng Hữu Nhân từng trải qua một mảnh huy hoàng trong giới bất động sản Hongkong. Hắn tiếp nhận Tượng Thụ viên lập tức đầu tư vạn đô la Hồng Kông khởi động xây building bán hoặc cho thuê.

Không để cho Đặng Hữu Nhân thất vọng, Tượng Thụ viên bắt đầu phiên giao đã bán ra 80 căn, nhưng như vậy cũng không thể đủ thỏa mãn Đặng Hữu Nhân. Đúng lúc này, hắn phát hiện Vương Lợi Chi thường xuyên tham ô. Vì vậy, Đặng Hữu Nhân trải qua trăm phương ngàn kế trù tính, lợi dụng vạn đô la Hồng Kông theo phương thức gán nợ thu mua toàn bộ Tượng Thụ viên.

Mà người sáng lập Vương Lợi Chi dưới áp lực tâm lý trùng trùng điệp điệp nợ nần cùng bất bình liền một mạng quy thiên.

Thoả thuê mãn nguyện, Đặng Hữu Nhân đem Tượng Thụ viên bỏ vào trong túi, coi như thắng trận. Hắn tuyệt nghĩ đến hạng mục hao tổn tâm cơ đạt được lại là một củ khoai lang phỏng tay.

Vào tháng 6 năm 1993, quốc gia điều tiết khống chế vĩ mô đối với bất động sản, hạng mục biệt thự bị bật đèn đỏ đầu tiên, ngân hàng cự tuyệt khoản tiền cho vay.

Cùng lúc đó, Đặng Hữu Nhân phát hiện Lưu Thường Minh cũng không đem tiền xây dựng Tượng Thụ viên vào thực tế nên hạng mục bị đình trệ.

Rồi sau đó có ban nghành ở Kinh Thành kiểm tra phán định, thủ tục biệt thự Tượng Thụ viên không được đầy đủ, là một hạng mục không hợp pháp.

Không còn lựa chọn nào khác Đặng Hữu Nhân mình trần ra trận, từ hậu trường liền ra trước sân khấu, hoàn toàn chưa quen thuộc tình huống nội địa nhưng hắn cũng phải chạy tới chạy lui chỗ cơ quan chính quyền, trước sau hao tổn đã hơn một năm.

Tình huống đột nhiên xuất hiện khiến vị tinh anh chuyên từ Hongkong chạy đến nội địa đãi vàng bất động sản trở tay không kịp, mà sự nghiệp của hắn sau khi tiếp nhận Tượng Thụ viên cũng xuống dốc, Tượng Thụ viên làm hắn hao tốn quá nhiều tài chính cùng tinh lực, thậm chí bán sạch tài sản ở Hongkong.

Đối mặt với sự nghiệp sụp đổ, Đặng Hữu Nhân bắt đầu nhiều lần thay thế nhân viên quản lý chủ yếu, tạo thành hỗn loạn trong quản lý Tượng Thụ viên.

Vào tháng 3 năm 1997, Đặng Hữu Nhân mang theo đơn giản hành lý ảm đạm rời kinh.

Lúc hắn mới vừa gia nhập thị trường nội địa ó thể nói là hăng hái. Khi thị trường còn chưa thành thục, hắn dùng xu thế chớp nhoáng, mang theo thủ đoạn tính toán và bán hàng ở cảng đảo, thắng được vô hạn phong quang trên thị trường bất động sản kinh thành. Những người đồng hành còn chưa phục hồi tinh thần, hắn đã ở một bên đếm lấy rất nhiều rất nhiều tiền mặt rồi.

Nào ngờ chỉ sai một ly đã khiến người nổi danh có tầm nhìn xa gặp thất bại trí mạng, cuối cùng thảm đạm xong việc.

Theo như ánh mắt của Diệp Khai, Đặng Hữu Nhân tiên sinh vẫn rất có năng lực, chỉ là vận mệnh hắn trắc trở, không rõ đối với thị trường nội địa ràng lại tùy tiện hành động, rốt cục lâm vào lỗ đen tài chính.

Trên thực tế, đại bộ phận đám thương gia bất động sản đều dựa vào vốn vay ngân hàng, một khi phương diện chính sách quốc gia xuất hiện độ lệch hoặc là cải biến, thì có thể trong một đêm sụp đổ.

- Chung Ly tiên sinh là muốn cùng Đặng tiên sinh hợp tác khai phát hạng mục bất động sản rồi hả?
Diệp Khai hỏi một tiếng, hắn nghĩ có phải vì xí nghiệp Chung Ly Thiên không có ngã xuống nên gây ra náo nhiệt, ngay tiếp theo Đặng Hữu Nhân lựa chọn cũng xuất hiện độ lệch?

- Ah, tôi biết Đặng tiên sinh hồi ở Hongkong, lần này được Vương Lợi Chi tiên sinh mời mà đến, đảm nhiệm tổng giám đốc.
Chung Ly Thiên hồi đáp:
- Tôi chỉ mời cơm khách từ phương xa mà thôi.

- Ah, nguyên lai là như vậy............
Diệp Khai khẽ gật đầu, trong lòng tự nhủ lịch sử vẫn là lịch sử ah.

- Hạng mục Tượng Thụ viên là khu biệt thự, vị trí rất không tồi, Diệp chủ nhiệm có hứng thú có thể lưu hai bộ, tương lai nhất định sẽ tăng, tôi có thể cho anh chiết khấu rất tốt.
Đặng Hữu Nhân thuận miệng nói với Diệp Khai.

- Đặng tiên sinh thật sự là chuyên nghiệp ah...............
Diệp Khai cười cười, do dự một chút, rốt cục vẫn phải nhắc nhở:
- Xin thứ cho tôi nói thẳng, hạng mục này tốt nhất đừng làm. !.

Bình Luận (0)
Comment