Lý Dịch Thần vừa hỏi như vậy, mọi người trong phòng lập tức ngây ngẩn cả người.
Mặc dù nói Lý Dịch Thần ở trong Diệp gia còn chưa được tính là nằm trong những người có quyền thế nhất, nhưng bàn về kiến thức rộng rãi, bản thân Lý Dịch Thần là phó bộ trưởng Bộ ngoại giao tuyệt đối là có thể xem như quan hệ rộng rãi, lúc này hắn hỏi thăm giấy chứng nhận sĩ quan là thật hay giả, rất hiển nhiên đã nói rõ một vấn đề, hơn phân nửa giấy chứng nhận này là sự thật.
Chẳng lẽ nói, Diệp gia thật sự xuất hiện một vị thiếu tướng mười chín tuổi?
Thân là người trong cuộc Diệp Khai hời hợt đáp:
-Giấy chứng nhận này là thật sự, chuyện này cũng là sự thật, ít nhất chức vị thiếu tướng này có thể tra được bên trong Quân ủy, nhưng muốn nói có bao nhiêu tác dụng, vậy thì không quan trọng lắm, dù sao cháu cũng không thể thực sự chạy tới Cục cảnh vệ trung ương đi làm việc đi?
-Phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương…
Lý Dịch Thần lẩm bẩm, liền hiểu được chuyện này.
Diệp Khai nói không sai, thân phận thiếu tướng tuy là sự thật, nhưng dưới tình huống bình thường xác thực không tiện lộ ra.
Cháu trai của Diệp gia cũng không khả năng thật sự đến Cục cảnh vệ trung ương làm phó cục trưởng, đây cũng là một vấn đề nguyên tắc.
Là chính đại hào môn quan trọng trong thủ đô, cháu ruột của Diệp gia, người thừa kế đời thứ ba, Diệp Khai nhất định phải đi theo con đường làm quan, hiện tại hắn đã lên tới cấp phó trưởng ban rồi, tương lai phải tiếp tục đi theo con đường này từng bước một bước lên thần đàn.
Cục cảnh vệ trung ương là địa phương nào? Tuy ở trong mắt dân chúng tựa hồ như rất lợi hại, nhưng ở trong mắt cao tầng cũng chỉ là một cơ cấu có lực lượng bạo lực cường đại, là bảo tiêu mà thôi.
Nếu Diệp Khai thật sự đi Cục cảnh vệ trung ương làm phó cục trưởng, kỳ thật chẳng khác gì đi làm đầu lĩnh bảo tiêu, phần vinh quang này Diệp gia không tiêu thụ nổi, gánh không nổi mặt mũi kia ah!
Cho nên cho dù Cục cảnh vệ trung ương có dành riêng văn phòng cho Diệp Khai, nhưng hắn cũng không khả năng đến làm việc, thậm chí nếu như không có việc gì hắn cũng sẽ không đi tham dự hoạt động của Cục cảnh vệ, chỉ khi nào có chuyện cần thiết mới có thể đi chuyển qua một vòng.
Thân phận phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương của hắn chỉ là vì kiếm một chức vụ phù hợp với quân hàm thiếu tướng của hắn mà thôi, chức vụ này nếu nói là chuyên trách thì khó nói, nhưng xem như kiêm chức thì khá phù hợp rồi.
Nhất là chức vị thiếu tướng này của Diệp Khai, nếu ở bên ngoài xảy ra một ít sự tình không quá thuận tiện, thân phận phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương có tác dụng hơn là chức thiếu tướng, đây là trực tiếp phục vụ cho người lãnh đạo tối cao trung ương, có thể nói bọn họ là một nhóm nhân vật đặc thù được miễn quyền tư pháp, muốn làm việc phi thường thuận tiện.
-Có cái này bác hai của cháu sẽ không tiếp tục cằn nhằn nữa.
Diệp Tử Dung nhìn chứng nhận sĩ quan của Diệp Khai xong, cảm khái nói:
-Mỗi ngày anh ấy cứ nói mấy đứa không đứa nào chịu tòng quân, làm truyền thống của Diệp gia bị ném bỏ, hôm nay cháu trực tiếp làm ra chức thiếu tướng, đủ dọa chết anh hai!
Kỳ thật Diệp Khai biết rõ cô út có một ít bất mãn với bác hai Diệp Tử Sơ, nhất là quan hệ giữa bác hai với đại cô Diệp Tử Ngọc gần gũi hơn một ít, cho rằng Diệp gia không cần phân biệt nam nữ đều nên tòng quân, hắn đối với việc Diệp Tử Bình không đi theo đường quân đội đều có chút chướng mắt, cho rằng nam nhi chân chính là phải tham gia quân ngũ, đối với Diệp Tử Dung nhảy ra vòng luẩn quẩn quân đội cũng cảm thấy có chút không vừa ý.
-Anh hai đầu óc toàn là cơ bắp, không để ý tới ảnh là được.
Nhắc tơi bác hai Diệp Tử Sơ, sắc mặt đại cô cũng không tốt lắm, cắt ngang lời bực tức của cô út.
Diệp Khai nhìn thấy, trong nội tâm chợt động, khi Lê thúc báo cho Diệp Khai chuyện Diệp lão gia tử bị phát bệnh, đã có nhắc qua hai sự kiện, một là sự tình Bành Định Khang nói lời xằng bậy, một là bên bác hai Diệp Tử Sơ xảy ra chuyện bên Liêu Đông, hai chuyện này làm ảnh hưởng lão gia tử khá lớn, mà khi thấy được lời lẽ mắng nhiếc thủ tướng trên báo chí, làm Diệp lão gia tử nổi giận, kỳ thật đó chính là nguyên nhân phát bệnh lần này.
Dựa theo cách nói của Lê thúc, bệnh của Diệp lão gia tử là do hai sự kiện kia gây ra.
Rốt cục là do sự tình gì mà làm cho bác hai Diệp Tử Sơ xảy ra phiền toái bên Liêu Đông, trong nội tâm Diệp Khai cũng rất tò mò, nhưng lúc này hắn không tiện hỏi thăm, dù sao mấy vị trưởng bối trong phòng bệnh có quan hệ không quá tùy tiện với Diệp Khai, không giống như ở trước mặt Diệp lão gia tử hay nhị lão gia tử, chính hắn muốn nói gì đều có thể nói, vấn đề gì cũng có thể hỏi.
Tối đa Diệp lão gia tử chỉ cần nói một câu, chuyện này cháu không nên hỏi thì mới không tiếp tục nhắc tới.
Ngược lại dượng cả La Hoa nhìn qua Lý Dịch Thần cùng Diệp Khai nói:
-Để ọi người ở lại nhìn xem, ba người chúng ta đi qua bên cạnh nói chuyện.
Diệp Khai cùng Lý Dịch Thần gật đầu đáp ứng, vì vậy ba người đi sang phòng bên ngồi xuống nói chuyện.
Diệp Khai nhìn thấy bên cạnh có máy đun nước, rót ba chén nước ấm lại bỏ túi trà, sau đó bưng qua cho hai người dượng.
Dượng cả La Hoa nhìn động tác thuần thục của Diệp Khai, khí độ trầm ổn, ngay lập tức cũng phải khen một câu, so sánh với con của mình Diệp Khai còn chưa lớn hơn được một tháng, hiển nhiên đã thành thục hơn nhiều, thật khó trách thiếu niên này có thể chói mắt đến như thế.
Hiện tại bên trong cao tầng Quốc Vụ Viện cũng cảm thấy sợ hãi thán phục với đứa cháu này của Diệp gia, không biết vì sao hắn còn trẻ như vậy làm sao kinh doanh được cục diện phồn thịnh như thế?
Chuyện bên Giang Trung, La Hoa cũng chú ý tới tình huống kiến thiết của tân khu Thánh Vương, lúc này tuy còn chưa hoàn toàn phát triển nhưng tất cả các xí nghiệp lớn đã lần lượt xin nhập trú, hiện tại có nhà đầu tư sản nghiệp mạch điện tử từ Mỹ trở về, còn có nghiệp tạo thuyền có kỹ thuật lực lượng hùng mạnh của Hoa Đông Thần Vận, còn có ngành sản xuất sản nghiệp tố thép cùng nhôm nhựa, hạn ngạch đầu tư rất lớn, sẽ có thể tạo cho tân khu Thánh Vương nhấc lên thanh thế cực lớn.
Diệp Khai là người sáng lập tân khu Thánh Vương, chủ nhiệm quản ủy hội đầu tiên, một tay xử lý hết thảy, đương nhiên càng khiến cho người chú ý chính là, tự bản thân La Hoa cũng biết thật rõ ràng, trong phương diện này Diệp gia không hề nhúng tay vào, hết thảy do chính bản thân Diệp Khai kiến thiết đi ra.
Thực tế là như vậy mới khiến cho La Hoa càng thêm chú ý mọi chuyện của Diệp Khai, cảm thấy tiểu tử này giống như bị đại thần nhập vào người.
-Chuyện của bác hai Diệp Tử Sơ, có chút quan hệ tới việc thay đổi chế độ của quốc xí Liêu Đông.
La Hoa nói với Diệp Khai:
-Rất rõ ràng có người lợi dụng tính cách ngay thẳng của bác hai mà bố trí ra cái bẫy cho ảnh, dùng việc này tạo ra phiền toái cho Diệp gia.
La Hoa là thành viên hạch tâm của Quốc Vụ Viện, đối với tình huống Liêu Đông vẫn tương đối tinh tường, cho nên khi hắn nói chuyện này càng có đầy đủ quyền uy.
-Vấn đề cải cách chế độ xí nghiệp quốc hữu Liêu Đông thật không nhỏ, trước đó bác hai có đem một vài vấn đề bên trong thông qua con đường Quân ủy phản ánh đi lên, có ít người không thể an vị nên muốn chế tạo sự cố đem bác hai kéo xuống ngựa.
La Hoa nói ra.
-Chẳng lẽ là chế tạo ra thị phi gì?
Diệp Khai hỏi ngược lại.
Hắn nghĩ thật rõ ràng, loại chuyện này nếu như không có người cố ý chế tạo ra mâu thuẫn kịch liệt khiến xung đột không nhỏ căn bản là không khả năng ảnh hưởng đến bác hai Diệp Tử Sơ.
-Không sai!
La Hoa gật đầu nói:
-Một xí nghiệp quốc hữu lớn của Liêu Đông muốn chỉnh thể đóng gói bán cho nhà đầu tư đến từ cảng đảo, rất nhiều lão công nhân cáo trạng không kết quả, đi tới trước ủy ban tỉnh kháng nghị, trên đường gặp một đám lưu manh chặn đánh, tổn thương hơn mười quần chúng cùng công nhân bị thôi việc, trọng thương cũng hơn mười người.
-Có loại chuyện này?
Diệp Khai nghe xong lập tức có chút kinh ngạc.
Đi tới ủy ban tỉnh kháng nghị mà cũng bị xã hội đen đánh thành trọng thương, chuyện như vậy nhất định là có vấn đề, muốn nói là ủy ban tỉnh không biết chút nào về việc này vậy cũng đánh giá quá thấp năng lực xử lý sự tình của cơ quan cảnh sát rồi.
Trên thực tế, đoán chừng những công nhân vừa có động tĩnh muốn đi kháng nghị, bên ủy ban tỉnh cũng đã lập tức nhận được tin báo, nói không biết rõ tình hình thì rõ ràng là đang trốn tránh trách nhiệm.
-Cháu xem chuyện này rõ ràng có quan hệ tới ủy ban tỉnh Liêu Đông đấy.
Diệp Khai lập tức làm ra phán đoán.
-Nhưng mà, chuyện này lại có quan hệ gì với bác hai?
Diệp Tử Sơ là tham mưu trưởng quân khu Liêu Đông, nhưng giữa quân đội cùng địa phương rất ít tiếp xúc, những việc đen tối thị phi này của địa phương làm thế nào cũng không kéo tới trên đầu của bác hai đi? Diệp Khai vô cùng nghi hoặc, không biết rốt cục là chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng bên trong đây nhất định là có vấn đề, Diệp Khai rất rõ ràng đám quan chức niên đại này dưới sự kích thích của đám thương nhân hô mưa gọi gió, đã có giác ngộ đem quyền lực biến thành tiền tài, nhất là trong quá trình thay đổi chế độ của xí nghiệp quốc hữu, huống chi đem chiêu thức ấy biến thành thủ đoạn máu tanh, thường thường đem tài sản xí nghiệp nhà nước trị giá tới mấy chục tỷ chỉ bán đi với giá mấy chục triệu hay mấy triệu cho đám thương nhân bên ngoài.
Hậu quả khi làm như vậy chính là làm cho đám gia hỏa vốn tay không bắt lang chỉ chớp mắt biến thành phú ông triệu phú.
Về phần trong quá trình làm việc này, được hưởng lợi là những ai? Người thụ hại là người nào? Có mắt cùng đầu óc đều có thể hiểu được.
-Trong quá trình truy đánh, đã tới một căn cứ của quân đội Liêu Đông.
La Hoa nói ra:
-Lúc ấy cha của một gã quan quân trung tá trong căn cứ đang ở trong nhóm công nhân bị truy đánh, cho nên khu đóng quân liền tham chiến, phế đi năm sáu tên lưu manh ngay tại chỗ, còn bắt mười tên xã hội đen gây chuyện đánh đập quần chúng.
-Đây là chuyện tốt thôi!
Diệp Khai khó hiểu nói:
-Như thế nào lại xảy ra vấn đề vậy?
-Lẽ ra là một chuyện tốt, nhưng sau đó phiền toái đã tới.
La Hoa nói tiếp:
-Ngày hôm nay ủy ban tỉnh đã phát ra văn kiện hướng quân đội đòi bắt vị quan quân trung tá kia, nói hắn suất lĩnh quân nhân ẩu đả công nhân của nhà đầu tư cảng đảo, tạo thành kết quả vô cùng ác liệt!
-Đây không phải nói xằng sao? Đổi trắng thay đen!
Diệp Khai vừa nghe xong, lập tức cảm thấy ủy ban tỉnh Liêu Đông cũng thật sự là không tưởng nổi, rõ ràng ngay cả loại chuyện hoang đường này mà cũng làm ra được.
Thoạt nhìn, chuyện này nội tình rất sâu ah!
-Đúng vậy, bác hai của cháu cũng cực kỳ tức giận, nói đây là chuyện vu cáo!
La Hoa nói ra:
-Nhưng anh ấy cũng không phải người đứng đầu quân khu, tư lệnh quân khu cùng chính ủy đồng ý yêu cầu ủy ban tỉnh, hiện tại đã giam giữ viên trung tá quan quân kia chuẩn bị chuyển giao cho địa phương. Lúc ấy bác hai cháu giận dữ vỗ bàn, mâu thuẫn không nhỏ, sau đó bên quân khu liền đem chuyện của bác hai cháu bẩm báo Quân ủy, nói đồng chí không biết đoàn kết, hi vọng đem bác hai dời đi!
-Hừ, thì ra là thế!
Diệp Khai hừ lạnh một tiếng, trong nội tâm đại khái đã minh bạch là chuyện gì xảy ra.