- Đảng đầu trọc?
Diệp Khai thấy đám tiểu lưu manh từ đằng xa cưỡi mô-tô phóng nhanh đến thì bật thốt.
Vào những năm này, đám tiểu lưu manh ăn mặc cũng không có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là cạo trọc để lại một sọc giữa như mào gà.
Có đứa mặc áo cộc tay, có đứa mặc áo đen vẽ hình đầu lâu như phần tử khủng bố.
Nếu như tiểu cô nương đi vào buổi tối không có đèn đường gặp chắc chắn sẽ bị dọa cho sợ hãi.
Hai mươi mấy chiếc mô-tô chạy tới, chở khoảng năm mươi tên, trong đó có nam có nữ, dáng vẻ bặm trợn, khó trách mọi người ở bên ngoài hóng mát đều lẩn đi, chưa kể bọn chúng đều cầm trong tay dây xích và súng tự tạo.
Đây là một đám phần tử nguy hiểm!
Hùng Nghị Vũ vừa nhìn liền nói với Diệp Khai:
- Nhị thiếu gia, nên tạm thời tránh một chút a.
Mặc dù nói bên này có mười cận vệ nhưng không cần thiết phải phát sinh xung đột với đám tiểu lưu manh, trong tay đối phương cũng có súng kíp, vạn nhất cướp cò, làm bị thương Diệp Nhị thiểu, vậy thì phiền to.
- Sợ cái gì, chúng ta đều mang theo súng.
Diệp Khai lơ đễnh khoát tay nói.
Hùng Nghị Vũ nghe xong liền toát mồ hôi.
Chuyện này xác thực có chút không hợp thích, nếu là thật sự nổi lên xung đột, gặp rủi chắc chắn sẽ không phải bên Diệp Khai, đám tiểu lưu manh chỉ có dây xích sao đọ được với bộ đội đặc chủng có súng tiểu liên đột kích?
Hùng Nghị Vũ thầm nghĩ trong lòng, hi vọng đám tiểu lưu manh này thành thật một chút, đừng tự mình gây họa chọc phải Diệp Khai thì xong rồi. Một kẻ tùy tiện dám nổ súng bắn cảnh sát thì mấy tên tiểu lưu manh có là gì.
Đám tiểu lưu manh thấy bên này cũng ngạc nhiên.
- Lại có nhiều người ăn bánh đúc đậu như vậy, hôm nay có chút tà môn.
Một tên tiểu lưu manh có chút giật mình nói.
- Tiểu Tứ nhi, đây không phải là cháu gái Chu Tường của lão Chu sao, quả thật là xinh.
Một tên trên vai có xăm hình hắc long vừa thấy cô cháu gái của lão đầu nhi thì sáng mắt.
- Đúng vậy a, Cường ca, không ngờ lại có thể gặp nàng, bình thường buổi tối nàng đều không ra cửa.
Tiểu Tứ nhi gật đầu hồi đáp.
- Nghe nói Hắc Thất gia ưa thích nàng, ngày mai là sinh nhật của ông ấy, chúng ta đem tiểu cô nương này giao cho ông ấy chắc sẽ rất vui.
Cường ca sờ sờ cái đầu trọc, suy nghĩ rồi nói.
- Cái này không hay a?
Tiểu Tứ nhi có chút chần chờ nói:
- Bị người thấy được sẽ không tốt, dù sao có nhiều người đang ăn bánh đúc đậu.
- Đều là người bên ngoài, mày xem sẽ biết, nhà máy thép An Bình đâu ăn mặc như vậy?
Cường ca rất lợi hại, nhận ra đám Diệp Khai không phải người địa phương.
Mặc dù mọi người cũng chỉ mặc đơn giản áo sơ mi hay áo phông nhưng đều là hàng hiệu, Cường ca tuy không biết những nhãn hiệu này nhưng có thể nhận ra chất liệu rất đắt.
Người nhà máy thép có thể mặc đồ như vậy sao? Hiển nhiên là không có khả năng.
Nếu là một đám người bên ngoài, như vậy tự nhiên không có hứng thú để ý tới chuyện của bọn hắn, huống hồ trong tay Cường ca còn có súng, dù là tự chế.
- Tao xem những người này không giống dễ trêu.
Tiểu Tứ nhi nhìn nhìn đám Diệp Khai, cảm giác có chút bất thường.
- Sợ cái gì, có Hắc Thất gia chống đỡ còn lo lắng hay sao?
Cường ca hắc một tiếng:
- Hôm nay lộ mặt, về sau nhà máy thép quy Hắc Thất gia, huynh đệ chúng ta cũng dễ phát tài ah.
Tiểu Tứ nhi nghe xong lập tức động tâm, nghĩ thầm những người bên ngoài kia chưa hẳn dám trêu bọn hắn, dù sao bọn họ cũng xa lạ nơi đây, vì vậy nói với đám tiểu lưu manh:
- Tiểu Ngũ nhi, Tiểu Thất nhi, bắt cháu gái lão Chu gia tới chỗ Hắc Thất gia.
Bọn hắn nói nhỏ, khoảng cách lại khá xa nhưng không biết làm sao Diệp Khai tai thính mắt tinh, đã sớm nghe được rành mạch, suy nghĩ ngay mấy thứ.
Hắn gọi một cận vệ, thấp giọng nói hai câu, cận vệ này lập tức dẫn theo bốn năm người đi ra.
Tiểu Tứ nhi dẫn theo mấy tên bước tới, không nói hai lời kéo tiểu cô nương đi.
- Các ngươi làm gì, thả tôi ra!
Tiểu cô nương Chu Tường giãy dụa nhưng chân yếu tay mềm sao là đối thủ của đám tiểu lưu manh.
Lão đầu nhi thấy vậy cũng khẩn trương, huơ dao phay lao đến:
- Thả cháu gái tôi ra, đám cầm thú này!
- Lão đầu nhi này điên rồi!
Tiểu Tứ nhi suýt nữa bị chém trúng đầu, sợ hãi kêu lên.
Lão đầu nhi dù chém loạn nhưng hết sức dũng mãnh, khiến đám tiểu lưu manh luống cuống, tiểu cô nương Chu Tường cũng thừa cơ giãy giụa thoát khỏi tay tên tiểu lưu manh tay, muốn chạy đi.
- Pằng......
Một tiếng súng vang lên.
Trong không khí lập tức tràn ngập mùi thuốc súng, mọi người lập tức đều ngừng lại.
Chỉ thấy Cường ca giơ cao một khẩu súng tự chế, nòng súng còn phà khói:
- Còn dám động, đánh chết các ngươi!
Đám Tiểu Tứ nhi thừa dịp tất cả mọi người đang ngây ra, đem tiểu cô nương Chu Tường lôi lên xe máy rồi chạy biến đi.
Lão đầu nhi lúc này mới kịp phản ứng, gào lên một tiếng, giơ dao xông lại, lại nghe một tiếng súng vang.
Cây súng trong tay Cường ca dù không nhắm ngay lão đầu nhi, nhưng đạn của súng là kiểu hoa cải nên khi nổ mảnh văng rất lớn, một mảnh găm đúng đùi lão đầu nhi khiến ông gục trên mặt đất.
- lão Chu......
Đúng lúc này, rất nhiều các cư dân chung quanh lao tới, trong tay cầm côn bổng dao phay, hiển nhiên là đã nghe được tiếng súng nên vọt ra, thấy lão Chu ngã trên mặt đất, máu tươi chảy ròng.
- Rút lui......
Cường ca xem xét tình thế cũng chột dạ, bọn hắn tuy nhiều người nhưng so ra vẫn kém hơn người nhà máy thép, lập tức vung tay lên, ngồi sau một chiếc mô tô dẫn đám tiểu lưu manhnhóm chuồn đi.
Lúc này hàng xóm đã nhao nhao chạy tới, nâng lão Chu dậy định đưa đi bệnh viện.
- Tiểu tường bị bọn hắn cướp đi......
Lão Chu khóc hô.
- Báo động! Tranh thủ thời gian đi báo động!
Có người hô.
Mọi người hỗn loạn, tuy bên nhà máy thép tuy có đồn công an, nhưng lúc này chắc không mấy cảnh sát có trách nhiệm, hơn nữa theo như mọi người thì bọn họ cũng không làm nên chuyện gì, vì vậy liền có người chạy đến buồng điện thoại ven đường gọi cho cục cảnh sát thành phố, nói là bên nhà máy thép có vụ án đấu súng bắt cóc.
- Nhị thiếu gia, sao không cho chúng tôi động thủ?
Hùng Nghị Vũ nhìn loạn cục, có chút bất mãn.
- Mấy tên tiểu lưu manh, căn bản không đáng động thủ, nếu đã có ý định đi Hắc Thất vậy thì chúng ta phải bắt cá lớn, để xem cái gọi là thương nhân Hồng Kông, rốt cuộc là nhân vật như thế nào?
Diệp Khai hồi đáp.
- Nhị thiếu gia muốn theo dấu?
Hùng Nghị Vũ hỏi.
- Chúng ta cũng đi thôi, kịch hay còn ở phía sau.
Diệp Khai cười cười nói.
Vốn lúc đám tiểu lưu manh tới, Diệp Khai có ý định ra tay giúp đỡ, dù sao cũng không thể nhìn đám tiểu lưu manh khi dễ người khác, nhưng lúc hắn nghe những người này nói muốn bắt lấy tiểu cô nương đưa cho Hắc Thất thì liền đổi chủ ý.
Chuyện thành phố An Bình khiến cho Diệp Tử Sơ rất bị động, thậm chí chọc tức Diệp lão gia tử, điều này khiến Diệp Khai rất căm tức. Quân khu Liêu Đông không nói, Ngưu Lam Sơn là người lão Trần gia người, hiện tại đáp lên đồng chí Giang Thành, không tiện động thủ, nhưng bên thành phố An Bình nếu như không bán đổ bán tháo xí nghiệp nhà nước thì cũng sẽ không dẫn xuất chuyện này.
Cho nên, Diệp Khai tới đây là để chỉnh trị thành phố An Bình.
Nếu như thành phố An Bình có thể đem nhà máy thép An Bình bán cho một kẻ lưu manh đầu lĩnh, như vậy quan hệ giữa lưu manh cùng lãnh đạo thành phố nhất định là rất sâu. Diệp Khai thấy nếu trước tiên tóm được gáy tên đầu lĩnh lưu manh Hắc Thất gia thì sau đó không lo tìm không thấy phiền toái cho thành phố An Bình.
- Vốn tôi còn không biết như thế nào thu thập Hắc Thất gia, giờ thì tốt, lý do có sẵn, là bắt cóc thiếu nữ vị thành niên, bắn vào người già, tội danh như vậy còn không bắt được hắn thì thôi không nói nữa.
Diệp Khai nói.
Hùng Nghị Vũ nghe xong tuy cảm thấy đúng nhưng vẫn nói:
- Chỉ là dựa vào vấn đề này, chưa hẳn bắt được Hắc Thất gia, ít nhất cục cảnh sát thành phố không bắt được hắn.
Tuy bọn họ đã báo án thì bên cục cảnh sát ít nhất cũng phải đợi đến ngày mai.
- Dựa vào bọn họ thì làm gì, tự chúng ta động thủ.
Diệp Khai ung dung cười nói.
Hùng Nghị Vũ cũng cười đồng ý.
Đám Diệp Khai để mặc đám đông hò hét, tập hợp lại lên xe phóng đi.
Phía trước đã có mấy cận vệ đi theo, không cần lo lắng mất dấu, dù sao đều là người trong nghề.
Ước chừng sau nửa giờ, xe chạy đến một tiểu biệt thự bốn tầng, chỉ thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, tiếng âm nhạc từ bên trong phòng truyền ra rất xa.
- Nơi này chính là địa bàn của Hắc Thất gia, dường như là các đầu lĩnh thành phố tới ăn tiệc đầu tư gì đó.
Hùng Nghị Vũ quan sát rồi báo với Diệp Khai.
- Lớn đấy chứ!
Diệp Khai nhìn tòa biệt thự bốn tầng này, bên trong ít nhất cũng có hơn hai mươi gian, không khỏi có chút nhức đầu.
Bên hắn chưa tới mười người, đã muốn bắt người, vừa muốn cứu người, thật đúng là có một chút độ khó.