Quan Môn

Chương 380

Trước ngày lễ Diệp Khai đã quay về thủ đô, một chuyến đi này xác thực làm hắn có chút mệt mỏi.

Không phải là mệt nhọc trên thân thể, mà là mệt mỏi trong lòng.

Bác hai Diệp Tử Sơ từ trong thủ đô không ngừng đem đủ loại tin tức mới nhất báo tới cho hắn, làm cho hắn có thể hiểu rõ những động tĩnh mới nhất, sự tình nhà máy sắt thép An Bình rốt cục đã được cao tầng chú ý.

Đồng chí Hồng Chính có khả năng sẽ đích thân đến thành phố An Bình thị sát công tác thay đổi chế độ trong những xí nghiệp quốc hữu địa phương.

Bí thư tỉnh ủy Liêu Đông đồng chí Chu Định Phát nhanh chóng đến thủ đô, hướng đồng chí lãnh đạo chủ yếu báo cáo công tác, thương lượng phương án tốt giải quyết hậu quả của thành phố An Bình, dù sao sự tình nhà máy sắt thép An Bình cũng là một hình ảnh thu nhỏ trong quá trình thực hiện công tác thay đổi chế độ xí nghiệp quốc hữu, cho nên có thể xem là một bảng mẫu tiến hành phân tích tổng kết, nghiên cứu đối sách.

Sau khi Diệp Khai trở lại thủ đô, vẫn do Lê Đại tự mình đến sân bay đón hắn.

-    Thân thể lão gia tử gần đây tốt hơn nhiều không?

Diệp Khai vừa xuống máy bay lên nhìn Lê Đại dò hỏi.

Mặc dù ở trong điện thoại cũng đã hỏi qua nhiều lần, nhưng còn chưa thấy mặt nên Diệp Khai vẫn thật lo lắng thân thể của Diệp lão gia tử, dù sao năm nay ông cũng đã bảy mươi sáu tuổi, đã sắp tới tám mươi rồi.

-    Lão gia tử khôi phục rất tốt, nghe chú Lê nói gần đây ăn uống không tệ, một bữa cơm ăn được tới ba chén.

Lê Đại nói với Diệp Khai.

-    Lần này nhị thiếu gia quay về thủ đô, có thể ở lại được mấy ngày?

-    Đoán chừng không được mấy ngày, nếu như không phải vì thăm lão gia tử, có lẽ tôi đã trực tiếp đi Giang Trung rồi.

Diệp Khai hồi đáp.

-    Ha ha…

Lê Đại cười cười, sau đó nhớ ra chuyện gì đó, lại nói với Diệp Khai:

-    Lần này nhị thiếu gia mua tàu mua rất tuyệt, người Nga cùng người Mỹ đều hoảng sợ ngây người, không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này.

Diệp Khai nghe xong cũng cảm thấy có chút tự đắc.

Chuyện xảy ra lần này có thể nói là lấy được thành công lớn, hạm đội Hắc Hải đột nhiên đi đến, xác thực dọa người nhảy dựng, nhưng tình huống kế tiếp càng làm cho người nghẹn họng nhìn trân trối, tư lệnh hạm đội Hắc Hải thượng tướng đã nói hạm đội của mình gặp phải bão biển, đội tàu bị trệch hướng đi, vì vậy tỏ vẻ vô cùng xin lỗi.

Đồng thời càng làm cho người cảm thấy thêm giật mình chính là thượng tướng Mei còn tuyên bố hạm đội đã không còn kinh phí cùng nhiên liệu tiếp tục khởi hành, hơn nữa hạm đội đã thiếu nợ lương của quan binh thật lâu, có thể gặp phải khả năng sẽ bị bọn họ đột ngột làm phản, cho nên đưa ra kế hoạch bán tàu đổi lộ phí về nước.

Đối với loại biến hóa như vậy cao tầng hiển nhiên cũng không dự liệu được, vì vậy liền khẩn cấp gọi điện cho Diệp Khai, hỏi thăm người khởi xướng là hắn rốt cục chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại có biến hóa như thế.

Diệp Khai lại tỏ vẻ mình cũng không biết rõ tình hình, nhưng cân nhắc tới tình huống thực tế, vì trợ giúp quan binh hạm đội Hắc Hải về nước hắn nguyện ý bỏ ra số tiền này.

Bởi vậy hai mươi hai chiếc tàu đã biến thành của họ Diệp.

Đương nhiên, những chiếc tàu này phụ thuộc họ Diệp thời gian không dài, sau khi chuyển giao quyền tài sản những chiếc tàu kia sẽ căn cứ theo nhu cầu thực tế tiến hành kiểm tra tu sửa hoặc là trọng tu trang bị, sau đó phân phối tới từng hạm đội đi lính.

Về phần Varyag đã được lắp đặt động lực cùng một bộ phận hệ thống vũ khí, được lôi trở về bến cảng thả neo, theo kế hoạch sau một tháng lại đi tới căn cứ Hoa Đông Thần Vận tiếp nhận công trình lắp đặt hậu kỳ.

Chuyện này cũng do Diệp Khai một tay xử lý, ở bên căn cứ Hoa Đông Thần Vận đã tụ tập đầy đủ mấy ngàn công nhân viên chức của xưởng đóng tàu Hắc Hải trước kia, hoàn toàn đủ năng lực hoàn thành kiến tạo mẫu hạm Varyag.

-    Những vấn đề bên trong đều là nhờ vận khí mà thôi.

Diệp Khai nói ra:

-    Kỳ thật tác dụng của một chiếc mẫu hạm cũng không quá lớn, bố trí máy bay cũng rất trọng yếu, người bên Nga thật không dễ nói chuyện như vậy, chỉ hi vọng có thể thừa dịp nền kinh tế của bọn hắn đang chuyển biến xấu mà tìm cơ hội thao tác một phen.

Nhắc tới chuyện này, Lê Đại cũng có một ít cảm khái:

-    Không nghĩ tới, một đế quốc lớn như vậy lại chia năm xẻ bảy rồi.

-    Thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, đây cũng không phải chuyện hiếm có.

Diệp Khai nói ra:

-    Vấn đề Xô Viết đã kéo dài từ lâu, lãnh đạo không có biện pháp tốt giải quyết, cuối cùng phân liệt chỉ là chuyện tất nhiên.

-    Hiện tại trong thủ đô nghị luận về chuyện này cũng thật không ít.

Lê Đại nói ra.

-    Loại lời nói này vẫn nên ít nghị luận thì tốt hơn, họa là từ miệng mà ra.

Diệp Khai tỏ vẻ.

Không bao lâu, Diệp Khai đã đi tới tổng quân y viện, gặp Diệp lão gia tử.

Lúc này thân thể Diệp lão gia tử đã tốt hơn, tinh thần không tệ, trải qua thời gian tĩnh dưỡng sắc mặt đã hồng nhuận, khí tức vững vàng, trong ánh mắt sáng ngời, hiển nhiên đã khỏe mạnh.

Diệp Khai nhìn thấy trong lòng lập tức nhẹ nhõm.

-    A…tiểu Khai, cháu rốt cục đã về rồi, lần này làm tốt lắm.

Diệp lão gia tử vô cùng hào hứng, nhìn thấy Diệp Khai đi vào liền chỉ chỉ ghế sô pha bên cạnh, bảo hắn ngồi xuống nói chuyện.

-    Thân thể của ông nội cũng khôi phục rất tốt.

Diệp Khai vừa cười vừa nói.

Hai người nói chuyện trong chốc lát, Diệp lão gia tử chợt nói ra:

-    Chức phó cục trưởng Cục cảnh vệ của cháu không cần tiếp tục kiêm nhiệm nữa.

-    Ah, không kiêm là tốt nhất.

Diệp Khai gật đầu đồng ý nói:

-    Cháu lại không có mặt ở đây, chiếm danh nghĩa này xác thực không tốt, nếu như không phải do thượng cấp bổ nhiệm, cháu đã sớm muốn từ chức.

-    Cháu hiểu rõ là tốt rồi.

Diệp lão gia tử nói.

Trên thực tế, tuy vị trí này có chút tác dụng nhưng nếu Diệp Khai kiêm nhiệm thật sự là tệ lớn hơn lợi.

Đó cũng không phải nói năng lực của Diệp Khai không đủ làm phó cục trưởng, mà là bởi vì hắn làm quá tốt, cho nên khiến cho người khác cảm thấy không yên tâm, thay vì làm như vậy còn không bằng sớm từ nhiệm thì tốt hơn.

Chuyên tâm đi làm chủ nhiệm quản ủy hội của hắn tại Giang Trung, một lòng phát triển kinh tế, làm tốt chăn đệm cho tương lai của chính mình, chế tạo chiến tích mạnh mẽ mới là chính sự.

Diệp Khai ở lại cạnh Diệp lão gia tử khoảng nửa giờ, lắng nghe lời chỉ dạy của lão nhân gia, sau đó mới quay về Diệp gia.

Trong nhà vẫn trống trải, gia đình bác hai chỉ ở lại vài ngày lại quay về Liêu Đông.

Bởi vì Ngưu Lam Sơn xảy ra chuyện, cho nên bác hai Diệp Tử Sơ xem như nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, giết một chiêu hồi mã thương, khẩn cấp bay đi Liêu Đông tiếp nhận hết thảy sự vụ, mà Ngưu Lam Sơn lại bị Quân ủy triệu hồi về thủ đô báo cáo công tác, cho tới bây giờ còn chưa nghe được bất cứ tin tức gì truyền tới.

Bên thành phố An Bình đã có thư ký trưởng Lý Trì Văn của tỉnh ủy chủ trì đại cục, thẳng tới khi nào có bí thư thành ủy mới đến nhậm chức mới thôi.

Nhưng cho tới khoảng hơn sáu giờ chiều, nhị lão gia tử mang theo chú Lê về nhà.

Diệp Khai đang nói chuyện điện thoại với Sở Tĩnh Huyên, chợt nghe tiếng cười của nhị lão gia tử từ ngoài sân truyền vào, hiển nhiên tâm tình thật tốt.

-    Nhị lão gia tử trở về rồi, anh đi nói chuyện với ông một chút.

Diệp Khai nói với Sở Tĩnh Huyên trong điện thoại.

-    Đã nói rồi, sáng mai anh qua nhà em đó.

-    Bye bye!

Sở Tĩnh Huyên đáp ứng, sau đó cáo biệt.

Diệp Khai đi ra ngoài nghênh đón, chỉ thấy nhị lão gia tử một thân nhung trang, khí thế uy nghiêm, chú Lê Lê Thiên Chính cũng mặc quân trang, thật chỉnh tề.

-    Bây giờ đã tan sở rồi, còn ăn mặc đoan chính như vậy, có chuyện gì hay sao?

Diệp Khai có chút kinh ngạc hỏi.

Dưới tình huống bình thường, khi họ về nhà sẽ thay đổi thường phục, hiện tại ăn mặc chỉnh tề như vậy thật sự là không nhiều lắm.

-    Ha ha, thiếu tướng Diệp Khai, cháu cũng phải đi thay đổi quân trang đi.

Nhị lão gia tử nở nụ cười.

Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Khai mờ mịt, chú Lê nói ra:

-    Ngày mai là ngày lễ rồi, thân là một quân nhân mà còn là thiếu tướng, chẳng lẽ ngay điều này mà cháu cũng không biết hay sao? Buổi tối hôm nay toàn quân tổ chức hội diễn văn nghệ chúc mừng ngày lễ, đã lưu vị trí cho cháu đấy.

-    A, đã tới lễ rồi sao!

Diệp Khai vỗ vỗ trán, trong lòng tự nhủ gần đây bận rộn, lại đem chuyện này quên đi mất.

Nhưng hắn chợt nghĩ lại, hỏi:

-    Nếu cháu đi qua, hàng thứ nhất cũng không có vị trí của cháu đi?

-    Nghĩ khá lắm!

Lê thúc lập tức nở nụ cười:

-    Trong thủ đô tính cả ủy viên thường vụ trung ương cùng ủy viên Cục chính trị cũng đi hơn mười vị, các vị thượng tướng Quân ủy ít nhất cũng đi bảy tám vị, về phần các vị trung tướng đoán chừng ngồi đầy hàng thứ hai rồi, hàng thứ ba cũng có một ít. Giống như cháu chiếu cố một chút cũng chỉ ngồi hàng thứ ba rồi.

- Thậm chí còn không thể lộ mặt, cháu xem hay là thôi đi.

Diệp Khai tỏ vẻ.

Kỳ thật nói tới ba hàng ghế đầu sắp xếp đều là vị trí các vị lãnh đạo trọng yếu, dù sao cũng là hội diễn toàn quân, ở những hội lễ quan trọng như vậy ngồi ở những ghế đầu đều là tướng tinh sáng chói, có thể ngồi nơi đó không có người nào mà không phải là đại nhân vật danh chấn một phương, cự kình quân đội.

Diệp Khai có thể lấy số tuổi mười chín ngồi ở vị trí hàng thứ ba đã xem là dị số, ai biết hắn còn muốn ngồi vào hàng thứ nhất, thật sự là lòng dạ đủ cao.

Sau khi nhị lão gia tử nghe xong, ha ha cười nói:

-    Cháu muốn ngồi hàng thứ nhất cũng không phải là không được, chỉ có điều thật sự là quá chói mắt, đến lúc đó mọi người nhìn thấy trên ti vi, cam đoan sẽ gây phiền toái không nhỏ.

Lời này cũng không phải tùy tiện nói ra, nếu như nhị lão gia tử an bài một vị trí cho Diệp Khai, cũng có thể nói qua được, dù sao hắn là phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, phụ trách bảo hộ an toàn của mấy vị ủy viên thường vụ trung ương, cho nên chỉ cần ở trên quân phục có thêm tiêu chí khác, có thể yên tâm thoải mái ngồi hàng thứ nhất, bên cạnh mấy vị ủy viên thường vụ trung ương.

Nhưng làm như vậy xác thực đúng như lời nói của nhị lão gia tử, thật quá mức rêu rao.

Quá rêu rao thật sự không phải là việc tốt, cho nên Diệp Khai cảm thấy tốt nhất nên núp phía sau thì hơn.

-    Vậy thì ngồi hàng thứ năm đi, ngồi ở phía trước cũng không nên, hoặc là an bài cho cháu ngồi bên chỗ nữ sĩ quan cũng không tệ, cũng tốt hưởng thụ đãi ngộ làm thủ trưởng một chút vậy.

-    Làm vậy thì cũng được, không phải chỉ là nữ sĩ quan thôi sao.

Lê thúc gật đầu nói.

-    Thật sự là có thể an bài sao?

Diệp Khai nghe xong lập tức liền hỏi.

-    Đổi một chút cũng không có chuyện gì lớn, nhưng đại bộ phận nữ sĩ quan đều có gia đình rồi, cháu nên cân nhắc một chút đi.

Tâm tình chú Lê cũng không tệ, cười nói với Diệp Khai.

Lần này xem như bác hai Diệp Tử Sơ lấy được tiện nghi, rất có thể được nhấc lên vị trí đầu, trở thành vị tư lệnh đại quân khu thứ hai của Diệp gia, mà mộng đẹp làm phó thủ trưởng Quân ủy của Ngưu Lam Sơn đã tan vỡ, khả năng lớn nhất là đi tổng cục chính trị đảm nhiệm phó chủ nhiệm.

Mặc dù nói Ngưu Lam Sơn không vì chuyện của con mình mà bị trực tiếp bắt giữ, nhưng đi tổng cục chính trị đảm nhiệm phó chủ nhiệm, trên thực tế xem như đã bị biên giới hóa, từ nay về sau cũng không còn cơ hội tiến vào trung tâm quyền lực của quân đội được nữa.

Hơn nữa Diệp lão gia tử đã hoàn toàn khôi phục, cho nên có thể nói Diệp gia đại hoạch toàn thắng, tâm tình của mọi người đều thật cao hứng.

-    Được rồi, vậy thì ngồi ở hàng thứ ba đi.

Diệp Khai nghĩ thầm ngồi cùng một nhóm thục nữ cũng không tốt lắm, hay là nên thành thành thật thật ngồi xem biểu diễn tốt hơn.

Bình Luận (0)
Comment