Quan Môn

Chương 439

- Đến nhà tôi chơi đi?

Diệp Khai mời Tạ Quân Ngọc.

- Tôi đến nhà anh?

Tạ Quân Ngọc nghe thấy thế, trong lòng có chút loạn nhịp.

Đột nhiên được Diệp Khai có lời mời như vậy, quả thực khiến cho Tạ Quân Ngọc có chút bối rối.

Nếu như Diệp Khai chưa có hôn ước với Sở Tĩnh thì Tạ Quân Ngọc sẽ cảmthấy việc mình đến nhà anh ta cũng rất tự nhiên, chí ít cũng là bạn bèmà, những hiện giờ phải gọi là gì đây?

Huống hồ, Tạ Quân Ngọc cũng có chút e ngại với gia đình của Diệp Khai,dù sao Diệp Tử Bình cũng là ủy viên chính trị, bí thư thành ủy MinhChâu, một nhân vật lớn như vậy, cho dù là Tạ Quân Ngọc cũng từng làthành viên của cục cảnh sát, cũng rất ngưỡng mộ, nhưng đột nhiên đến làm khách trong nhà người ta, thực sự là rất khó thích ứng.

- Có tiện không?

Tạ Quân Ngọc có chút do dự hỏi thăm.

- Có cái gì mà không tiện chứ, nhà tôi rất rộng, mà giường của tôi cũng rất rộng rất thoải mái.

Diệp Khai nhìn Tạ Quân Ngọc cười, nói.

- Gì cơ? Giường của anh thoải mái hay không thoải mái liên quan gì đến tôi?

Tạ Quân Ngọc đỏ mặt .

- Nếu không việc gì, lần trước sao cô lại xuất hiện trên giường của tôi?

Diệp Khai hỏi lại. 

- Anh còn nói lại chuyện đó, tôi sẽ giết anh!

Tạ Quân Ngọc thẹn quá hóa giận nói.

Nhưng Tạ Quân Ngọc vẫn nhận lời mời của Diệp Khai, có thể nói là có chút cảm giác bị thần sai quỷ khiến, hơn nữa thực ra cô cũng có chút tìnhcảm đặc biệt đối với Diệp Khai, chỉ cần đứng bên Diệp Khai, đã cảm thấyrất thoải mái rồi, đó là một cảm nhận đã vượt qua cả bề mặt tinh thầnrồi.

Nghĩ đến thời khắc lúc đó, Tạ Quân Ngọc cũng có chút hối hận, lúc ấy tại sao lại không quyết tâm hơn, chọn anh ta? 

Cũng giống như các vị thường vụ khác, nhà của ông Diệp Tử Bình cũng nằm trong khu đại viện thành ủy.

Chỉ có điều người trạm gác ở đây có vẻ cũng không quen biết gì Diệp Khai thì phải, kiểm tra kỹ lưỡng hồi lâu rồi mới cho vào.

- Thực ra tôi cũng không hề thích rơi vào tình cảnh như hiện giờ, thật là khó chịu.

Diệp Khai cùng Tạ Quân Ngọc đã bắt xe đi tới đây, nếu không thì sẽ không bị kiểm tra mất cả buổi, rốt cuộc những người có thể vào được khu đạiviện này cũng toàn người đi xe hạng sang cả.

Cũng phải nói rằng, sự tồn tại của đại viện cũng là tất yếu, chỉ ít thì cũng là tất yếu với tình hình trong nước hiện nay.

Chỉ nói đến công tác bảo vệ an toàn cho các vị lãnh đạo cũng đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền của sức lực rồi, nếu như để họ tập trung lạimột nơi, hiển nhiên là lợi cho việc mở rộng hơn rất nhiều, nếu như học ở rải rác tại nhiều khu vực thì lại phải lãng phí hơn rất nhiều, thậtkhông có lợi gì cả.

- Cảm giác môi trường bên trong khu đại viện này khá là áp lực….

Gia đình Tạ Quân Ngọc tuy là giàu có thật đấy nhưng rốt cuộc cũng làthương gia không thể đi vào những nơi như thế này, tuy nhiên trongkhoảng thời gian ở cục chính trị trung ương cũng phải thường xuyên đivào khu đại nội, cái cảm giác mà nơi đó mang lại cho người ta ngoài cáisự nặng nề ra thì chính là cái cảm giác áp lực khác thường, người bìnhthường thực sự không thể chịu nổi.

- Tôi tính mua vài đảo nhỏ ở gần biển, bên trên đó xây dựng những biệtthự hiện đại hóa và thiết kế những phương tiện vui chơi giải trí, sửdụng chúng như những khu nghỉ dưỡng.” Diệp Khai bỗng nhiên tỏ vẻ rấthào hững nói.

- Tạo ra một cung điện trên biển của cậu hai?

Tạ Quân Ngọc thoáng nở nụ cười hỏi lại.

Ruột gan Diệp Khai,Tạ Quân Ngọc biết rất rõ, muốn thật sự anh ta mua đảo rồi, xây biệt thự rồi, nơi đó sẽ trở thành cung điện trên biển của anhta, người khác sẽ không được lên đảo, trên đảo sẽ bị giày vò ra sao,chẳng phải là đều do Nhị thiếu gia anh ta nói là được ư?

Đến lúc đó, chỉ sợ rằng anh ta sẽ đón tất cả phụ nữ về, mặc sức tung hành coi trời bằng vung thôi.

- Cung điện trên biển?

Diệp Khai cười hỏi, 

- Cô nói như vậy, làm tôi tưởng mẫu hạm hàng không đến rồi cơ đấy.

Tuy nói rằng sự việc Varyag Tạ Quân Ngọc không biết rõ những ít nhiều gì thì cũng có thể đoán ra được là do Diệp Khai thúc đẩy. Lúc đó, nghe anh ta nói vậy, Tạ Quân Ngọc liền hỏi

- Lúc nào đấy có thể cho tôi đi tham quan mẫu hạm không? Nghe nói đó là một anh chàng rất cao to.

- Cứ để sau đã, cái này đang chuyển đến chỗ đại tu Chung Ly Dư của họrồi, tuy rằng về kết cấu của nó thì thành hình rồi nhưng về các thiết bị phương tiện vẫn còn rất nhiều chỗ chưa hoàn thiện, hệ thống vũ khí cũng cần phải tăng cường hơn nữa, tạm thời nó chỉ là một cái vỏ bọc không mà thôi.

Diệp Khai đáp, 

- Nếu như lúc này máy bay ném bom của người Mỹ mà tới, chưa biết chừng sẽ bị bắn chìm hết thôi.

- Thứ này sao mà phức tạp quá vậy…

Tạ Quân Ngọc sau khi nghe xong, cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.

Theo suy nghĩ trước đó của cô, mẫu hàng đơn giản chỉ là một quân hạm lớn một chút thôi, trong nước có những tầu chở dầu lên đến mười nghìn tấn,một trăm nghìn tấn, thậm chí đến một triệu tấn thì đều có thể chế tạođược, thế nên chế tạo mẫu hàng chắc cũng chả có gì là khó khăn cả.

Đáng tiếc là thực tế lại khác xa với trong tưởng tượng, cho nên đối với một nước cộng hòa mà nói việc thiết kế và chế tạo mẫu hàng vẫn là mộtvấn đề rất nan giải.

Hiện nay đã có bản sống của Varyag rồi, trong quá trình tự mình nghiêncứu và phát triển của một nước cộng hòa vẫn rất có giá trị tham khảo, ít ra cũng có thể bớt đi đường vòng, tiết kiệm được rất nhiều thời gian và tiền bạc.

- Chúng ta trước nay không phải là một quốc gia lớn trên biển,càng không thể nói là một cường quốc trên biển.

Diệp Khai có chút cảm khái nói,

- Cho nên mấy trăm năm nay, mọi người đều tích lũy kinh nghiệm từ nhữngcuộc chiến trên thực tế, có rất nhiều kinh nghiệm trong việc chế tạothuyền, hơn nữa chúng ta chỉ sống dựa vào phỏng chế , khoảng cách này là rất lớn, không hề có những tích lũy kinh nghiệm đó trước kia, đột nhiện lại muốn chế tạo ra mẫu hàng của riêng mình, điều này hiển nhiên là gần như không thể làm được, có quá nhiều khó khăn.

Lúc nói đến đây, trong lòng Diệp Khai cảm thấy rất nuối tiếc, kỹ thuậthàng hải của người Trung Quốc ban đầu có thể nói là đứng hàng đầu khôngai có thể sánh kịp, điều đáng tiếc đó là sau triều đại Mãn Thanh, thihành chính sách cấm vận biển, bỗng nhiên đem ngành hàng hải Trung Hoa ra giết chết.

Khoảng thời gian mấy trăm năm sau đó, về cơ bản là đã ngăn cách tuyệtđối người trong nước với vùng biển rồi, không hề tái xuất hiện sự phụchưng của ngành hàng hải nữa.

Hơn nữa sau khi thành lập nhà nước cộng hòa, tuy đã bắt đầu xây dựng hải quân cho mình, rốt cuộc do nền tảng quá mỏng, cơ sở công nghiệp trongnước càng là từ không đến có, thế nên nếu trong khoảng thời gian ngắnmuốn có thành tựu ngay cũng là điều khó thực hiện nổi.

- Tôi nghĩ hải quân của chúng ta cũng không tệ đâu.

Tạ Quân Ngọc nói.

- Cô chỉ xem tin tức, đương nhiên cảm thấy thực lực hải quân không tệ rồi.

Diệp Khai cười.

- Thực ra chỉ cần nhìn từgóc độ xuất khẩu trên biển của chúng ta có thế thấy con đường trên biểncủa chúng ta không được thuận lợi.

Chịu sự hạn chế của môi trường địa lý trên biển, hải quân của nước cộnghòa xâm nhập vào con đường xuất khẩu trên biển chủ yếu gồm có chín conđường, trong đó con đường miền bắc đi qua hải khẩu Đồ Môn Giang đi từ Đồ Môn Giang, biển Nhật Bản, quần đảo Thiên Đảo rồi đi vào phía Tây BắcThái Bình Dương.

Từ cuối thời kỳ những năm tám mươi, quyền đi thuyền ra hải khẩu ở Đồ Môn Giang của nước cộng hòa đã đạt được sự thừa nhận có liên quan của quốcgia, nhưng công việc về sau lại chưa có được sự phát triển, hiện nay vẫn chưa đạt tới điều kiện thông tàu của tàu chiến hải quân.

Hải khẩu vùng Trung Đông chủ yếu dựa vào đường thủy eo biển quần đảoRyukyu Zhu nằm giữa đảo Kyushu xuyên Nhật Bản và đảo Đài Loan, đổ vàoThái Bình Dương, phù hợp với hải khẩu xuyên việt tự do tàu chiến hảiquân gồm có bốn đường, eo biển Osumi, đường thủy Hoành Yểm, đường thủyMiyako, và đường thủy tây Yonaguni, bốn con đường eo biển này hoặc là eo biển được sử dụng cho đường biển quốc tế được quy định trong công ướcluật biển Liên Hợp Quốc hoặc là eo biển có bề rộng hơn hai mươi tư hảilí, thuộc đường biển quốc tế an toàn, bao gồm cả tàu ngầm bên trong màtàu chiến hải quân nước cộng hòa có thể tự do xuyên việt khồng báo ngàygiờ địa điểm.

Hải khẩu phía Nam thông hướng Thái Bình Dương và Ân Độ Dương cũng có bốn con đường, hạm đội Bắc Hải, Đông Hải có thể đi qua eo biển Đài đi vàoNăm Hải rẽ hướng đông, xuyên qua eo biển Bass hoặc là eo biển Bahrain đi vào Thái Bình Dương, hoặc là đi qua eo biển Singapore, eo biển Malaccađi vào ấn Độ Dương, qua eo biển Sund vào Ấn Độ Dương, qua eo biểnMindoro, eo biển Macassar, eo biển Lombok vào Ấn Độ Dương.

Những con đường này hoặc là những yếu đạo đường thủy quốc tế hoặc là khu vực đường thủy của các nước cần xuyên qua Indonesia, thông hành tàuchiến chịu sự hạn chế nhất định của luật pháp biển trong nước và phápluật trong nước của các nước ven bờ, rất không thuận lợi.

- Hiện nay, trong số chín hải khẩu, có thể thực sự dùng được chỉ có chưa quá ba đến bốn con đường mà thôi, hơn nữa tình hình trùng điệp lẫn nhau trên đường biển của việc ra vào trên biển của tàu chiến ở các nước nhưMỹ Nhật, giám thị, bị giám thị, theo dõi thậm chí khiêu khích ác ýthường xuyên xảy ra.

Diệp Khai nói, 

- Khi mẫu hạm cộng hòa đi qua những khu đường thủy này, đội tự vệ trênbiển của Nhật thường xuyên điều động quân hạm và hai tư tiểu sự phi cơtrực thăng theo dõi, chụp ảnh, khiễn cho người ta cảm thấy rất ghét.

Trên thực tế, ngoài những xung đột trên biển, hải quân nước cộng hòa còn phải đối mặt với sự phong tỏa của dây xích binh lực Mỹ Nhật.

Từ dàn dụng cụ nghe âm thanh dưới đáy biển, đến hệ thống hệ thống giámsát điện từ, từ máy trinh sát đến vệ tinh giám thị hải dương, dường nhưvùng lân cận của mỗi khu hải khẩu đều nềm trong sự giám sát và điềukhiển nghiêm mật của Mỹ Nhật.

Hơn nữa ở một số vùng lân cận của những hải khẩu khác, mà có cơ sở củahải quân Mỹ Nhật, mưu đồ đối với hải quân nước cộng hòa hình thành ởnhiều cấp độ, vùng biển rộng lớn, trạng thái vây kín về bề dày quân sự,đều có thể hạn chế lớn nhất khả năng tác chiến của hải quân nước cộnghòa khi tiến vào vùng biển.

- Con đường thông ra biển có thể nói là đường sinh mệnh của hai quân,chỉ có bảo đảm sự an toàn của đường hải khẩu mới có thể nói đến bảo vệan toàn quốc gia.

Diệp Khai nói, 

- Nếu không sẽ chỉ có thể nói đến kết cục của cuộc chiến trên biển giápngọ Trung Nhật, hạm đội biển bắc bị tiêu diệt tại vùng biển ngay gầnmình mà thôi.”

- Có mẫu hàng rồi, những vẫn đề này có thể được giải quyết rồi ?

Tạ Quân Ngọc hỏi.

- Có mẫu hàng rồi, chưa hẳn là đã có thể giải quyết triệt để vấn đề,nhưng không có mẫu hàng là không thể giải quyết tuyệt đối những vấn đềnày.

Diệp Khai trả lời.

- Điều này cũng đúng.

Tạ Quân Ngọc nghe vậy gật gật đầu.

Thứ này giống như đạn hạt nhân vây, nếu cô không có người ta sẽ đánh côkhông thương lượng, nhưng nếu cô có một viên đạn hạt nhân rồi, thì đốiphương sẽ không dám nóng nẩy nữa, ít nhất cũng là một loại vũ khí uyhiếp chiến lược, mẫu hàng cũng có hiệu quả tương tự.

- Một khi có được đội hình mẫu hàng rồi, thì sự phong tỏa của đảo liệmthứ nhất đối với chúng ta mà nói không còn có ý nghĩa quá quan trọngnữa.

Diệp Khai nói,

- Nhưng sự biến đổi này đối với Mỹ Nhật mà nói là một sự biến hóa tai hại khó có thể chấp nhận được.

Tuy nhiên muốn kiến tạo mẫy hàng, thwucj sự tồn tại rất nhiều khó khăn,chỉ là một chiếc mẫu hàng dùng vật liệu thép chính là một chướng ngạivật.

Bởi vì thân tàu mẫu hàng phải có thể tiếp nhận được phong lãng cấp 9 trở lên, tiêu chuẩn đối với boong tàu rất cao.

Hiện tại đại biểu nhất không thể vượt qua mẫu hàng của mỹ nhật.100 đặcchủng thép, tuy nhiên nó lại bị mỹ coi như là vật chiến lược , không cho phép tự tiện xuất khẩu.

Đương nhiên, nga cũng có vật này, lại không hề tiêu thụ ra bên ngoài,cho dù là có thể đạt thành hiệp định, giá cả cũng sẽ là thiên văn số tự.

Ngoài ra còn là vấn đề máy tải hạm.

Có mẫu hàng rồi, chỉ là một giàn giáo chiến đấu mà thôi, không có máytải hạm, mẫu hàng coi như là bia để ngắm, quan tài cực kỳ lớn trên biển, mà kỹ thuật máy tải hạm mẫu hàng ít nhất hiện nay nước cộng hòa vẫnchưa nắm được vẫn cần hướng đến khả năng mua được từ nga.

hai người chậm rãi đi tới, diệp tửu bình và phu nhân ở lầu một thị ủy, sau đó ấn chuông.

Nhân viên phục vụ rất nhanh ra mở cửa, diệp nhiệ thiếu gia tuy là về nhà nhưng nhân viên phục vụ dù có ảnh của anh ta cũng chỉ có vài người đãgặp anh ta, đương nhiên có thể nhớ được hình ảnh của anh ta.

Diệp tử bình và mạnh chiêu hoa đều cso ở nhà, nhìn thấy diệp khai trởvề, đều thấy rất bất ngờ, hơn nữa anh ta lại còn dẫn thoe một người bạn, càng khiến cho hai người thấy kinh ngạc.

- Bố mẹ, đây là tạ quân ngọc.

Diệp Khai hướng về phía Diệp Tử Bình và Mạnh Chiêu Hoa giới thiệu.

- Chào bí thư Diệp và phu nhân ạ.

Tạ Quân Ngọc chào.

Khi nhìn thấy diệp tử bình, tạ quân ngọc cảm thấy vị bí thứ diệp này cógì đó rất ấm áp, không hề thấy có chút sát khí nào trên con người này,có thể thấy những vị lãnh đạo quốc gia khi ở nhà cũng thật ra là mộtngười bình thường như ai.

- Tạ tiểu thư, mau ngồi đi,

Mạnh Chiêu Hoa sau khi nhìn tạ quân ngọc , liền phát hiện ra rằng đâykhông phải là một cô gái rất xinh đẹp gì đó, nhưng trên người lại toátlên vẻ khỏe mạnh, khí thế bừng bừng, không khỏi cảm thấy có chút cảmtình.

Diệp Tử Bình lại nhìn Diệp Khai, ý nói đây lại là ai nữa?

- Tạ tiểu thư là con cháu Tạ gia, trước đây nhậm chức ở cục cảnh sát,bây giờ là phó bí thư công ủy vùng Thánh Vương tân khu đảng, phó chủnhiệm ủy ban quản lý.

Bình Luận (0)
Comment