- Chức trách của bí thư Ủy ban kỷ luật, anh đang học ấy mà.
Diệp Khai uể oải đáp.
- Sao vậy anh yêu, có chuyện gì không vui à?
Sở Tịnh Huyên vừa tắm xong, đang ngồi trên ghế sô- Pha bên cạnh, chân gác lên đùi Diệp Khai, ngón chân sơn màu lấp lánh tựa hồng ngọc.
- Còn gì ngoài chuyện đó nữa...
Diệp Khai nằm trên sô- Pha, một tay gác sau đầu, tay kia cầm một bản tài liệt, mắt dán chặt vào đó, nói:
- Tuy lên chính sở, nhưng lại bắt anh đi làm bí thư Ủy ban kỷ luật, công việc này khó chứ không dễ đâu.
- Bí thư Ủy ban kỷ luật?
Sở Tịnh Huyên nghe vậy liền bảo:
- Nghe cũng được đấy chứ, em nhớ bí thư Ủy ban kỷ luật đa phần rất rảnh rỗi, như thế chẳng phải anh có thời gian ở bên em rồi còn gì?
- Làm gì có chuyện rảnh rỗi được...
Diệp Khai lắc đầu
- Bây giờ khác với hồi trước rồi, công việc của Ủy ban kỷ luật ngày càng quan trọng, nghe nói sau này bí thư Ủy ban kỷ luật Trung ương cũng sẽ thường trực.
Hắn vừa nói vậy, Sở Tịnh Huyên liền ồ lên một tiếng:
- Vậy thì cũng được đó chứ, anh là cán bộ cấp chính sở, bí thư Ủy ban kỷ luật cao cấp cũng ngang hàng với phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh, tương lai thăng thẳng lên bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh, vào Ủy ban thường ủy tỉnh, muốn đề bạt thì thuận tiện hơn nhiều.
Lúc trước Sở Tịnh Huyên rất ít quan tâm đến chuyện chốn chính trường, dạo gần đây vì chuyện của Diệp Khai, cũng dần bắt đầu để ý nhiều hơn, nhất là lúc ở nhà, thường hay hỏi ông và Sở Vân Tùng về những vấn đề trong chuyện này, chủ trương dĩ nhiên là xoay quanh Diệp Khai.
Ông Sở và Sở Vân Tùng bị cô hỏi đến đau cả đầu, vì nói chuyện chính trị với một cô gái chẳng hiểu mô tê gì, thực sự rất mệt óc, nhất là Sở Tịnh Huyên lại không phải người ngoài, không tiện nói dối cô, thế nên cuộc nói chuyện này khá là khó trót lọt, phải suy nghĩ xem nên giải thích với cô ra sao mới vừa phù hợp, vừa không làm trái nguyên tắc tổ chức.
Có điều làm vậy, vẫn có chút tiến bộ, chí ít Sở đại tiểu thư đã hoàn toàn không còn mù mịt về một số quy tắc, cấp bậc này nọ trong chính trường nữa.
- Cũng không dễ vậy đâu.
Diệp Khai nghe Sở Tịnh Huyên nói vậy liền cười.
Hắn vứt tài liệu sang một bên, đưa tay cù chân Sở Tịnh Huyên hai cái.
Sở Tịnh Huyên thấy hơi nhột liền rút chân về, miệng cười khanh khách.
- Mấy năm gần đây, công tác Ủy ban kỷ luật không còn dễ làm nữa.
Diệp Khai nói
- Đi cùng với sự phát triển kinh tế, tham quan cũng ngày một nhiều, trong số tham quan bị điều tra ra trong hai năm trở lại đây, dưới thì xuống đến cán bộ thôn, trên thì lên đến ủy viên Cục trung chính, có ai mà không có? Ủy ban kỷ luật lại không riêng lập, còn phải chịu sự khống chế của Đảng ủy, trong tay không nắm đủ tài liệu, cũng không thể đòi bắt người là được bắt, ức chế lắm. Em bảo anh đến nơi như vậy, chẳng phải công khai bắt anh đi chịu sỉ nhục sao?
- Nhưng anh là bí thư Ủy ban kỷ luật cấp chính sở mà, ngang bằng với bí thư thành ủy, chủ tịch thành phố.
Sở Tịnh Huyên nói
- Ít nhất thì anh không bị ức hiếp về mặt này phải không? Vả lại, kẻ có thể ức hiếp được cậu hai nhà họ Diệp là anh đây, hình như vẫn chưa ra đời mà?
- Vậy thì cũng chưa đến nỗi...
Diệp Khai cười đáp
- Sở đại tiểu thư em mà ức hiếp anh, thì anh tuyệt đối không dám cãi lại, với lại, người lớn trong gia đình dạy bảo, anh cũng chỉ ngoan ngoãn lắng nghe, có điều nếu là người khác thì khó nói lắm.
- Em thấy bí thư Ủy ban kỷ luật, nghe cũng được lắm mà, thấy ai chướng mắt là xử ngay, em không tin họ không sợ.
Sở Tịnh Huyên lại gác chân lên đùi Diệp Khai.
- Ha ha, kể em nghe một câu chuyện tiếu lâm nhé.
Diệp Khai nhớ ra gì đó, bèn cười
- Có một đứa nhỏ chỉ vào mấy tấm biển treo trên cổng tòa cao ốc, hỏi: “Mẹ, Thành ủy, Hội đồng nhân nhân thành phố, tòa thị chính, Hiệp hội hiệp thương chính trị thành phố, là làm gì vậy?”. Mẹ nó bảo: “Thành ủy giống như bố con, chẳng chịu làm gì, cả ngày cứ chắp tay sau lưng, chỉ biết hiếp đáp người khác. Hội đồng nhân dân thành phố thì giống ông nội con, xách lồng chim huơ qua huơ lại, không màng chuyện gì hết. Thị chính thì giống mẹ con, cả ngày vùi đầu ra làm việc, có lúc còn bị bố con mắng. Hiệp hội hiệp thương chính trị thành phố, thì giống bà con, suốt ngày lải nha lải nhải, nhưng chẳng ai thèm nghe.” Đứa nhỏ hỏi: “Không phải còn có một Ủy ban kỷ luật nữa sao?” Mẹ nó nói: “Ủy ban kỷ luật giống con đó, bảo là giám sát bố mẹ, nhưng lại bị bố mẹ lãnh đạo, ăn cơm, mặc quần áo của bố mẹ cho, kể cả bố mẹ có làm sai chuyện gì, con có làm gì được bố mẹ không?”.
- Ha ha ha ha...
Sở Tịnh Huyên ôm bụng cười sặc sụa
- Ai mà độc thế, viết ra câu chuyện này, rõ ràng là để chọc tức mấy người làm quan như anh đó.
- Bởi vậy mới nói, khi anh đã hắn được chức năng của Ủy ban kỷ luật, liền giận sôi gan, đó hoàn toàn là một công việc chịu nhục, khi làm việc thì không có quyền lực, đến lúc bị mắng, người ta lại bảo mình không nên thân. – Diệp Khai mở hai tay ra – Lão Cố đó thật quá độc địa, nhét anh vào vị trí thế này, xem đến lúc hành hạ tên Hồ Hán đó, anh cũng chẳng thấy tội lỗi gì nữa.
Vốn Diệp Khai biết mình đã “trúng số” cấp chính sở, còn thấy không thiệt thòi là mấy, cũng không nghĩ là nhất định phải cho Hồ Hán biết tay hay gì cả, cứ đối địch toàn diện thôi, nhưng sau khi biết được chức vụ mới của mình, liền cảm thấy giận sôi người, cục tức này nhất định phải tống khứ nó ra.
- Chuyện này em không quản được, hình như ông nội cũng sẽ không quản.
Sở Tịnh Huyên nói, đột nhiên nhướn mày
- Hình như cháu gái của ông Cô, cũng là vợ chưa cưới của Hồ Hán, người đẹp đấy, anh nghĩ sao?
- Vợ chưa cưới của người ta đẹp hay không, liên quan gì đến anh?
Diệp Khai thấy khó hiểu, hỏi vặn lại.
- Chia cắt bọn họ chứ gì nữa!
Sở Tịnh Huyên ôm nắm đấm nói lớn
- Dám ức hiếp chồng chưa cưới của em, việc gì phải khách sao với họ?
Diệp Khai vừa nghe thế, chợt trên trán toát lên một giọt mồ hôi lạnh, bụng nghĩ, có phải Sở đại tiểu thư xem phim tình cảm nhiều quá rồi không, mà lại nghĩ ra ý tưởng ác nhân này?
Phải nói hệ số nguy hại của ý tưởng này, cũng xấp xỉ so với trò lão Cố đã làm với hắn.
Khoan nói là nếu chiêu này thành công thật, thì lão Cố chắc chắn sẽ tức đến chết đi sống lại, còn về Hồ Hán, chắc sẽ trở mặt quay lưng, liều mình cắt đứt quan hệ với lão Cố.
Dĩ nhiên, muốn làm chuyện này, thì độ khó cũng hơi lớn.
- Đại tiểu thư à, em tỉnh lại hộ anh, chủ ý này thật chẳng chắc ăn gì hết.
Diệp Khai vẫn lắc đầu, ám thị chủ ý này của Sở Tịnh Huyên chẳng ra làm sao cả.
- Em thấy được mà, có bảo anh chịu trách nhiệm với cô ta đâu, câu được rồi thì bỏ, lão Cố nhất định sẽ tức chết, Hồ Hán cũng phải thổ huyết ba lít, thế chẳng phải báo được mối thù thâm sau của anh rồi sao?
Sở Tịnh Huyên nói.
- Chủ ý thì cũng được đấy, nhưng anh không làm vậy đâu.