Đạo lý vô cùng đơn giản, nếu như bọn họ là bảo tiêu của Vạn Phương Phương, như vậy khi đi tới câu lạc bộ đêm, tuyệt đối nàng sẽ không cho bọn họ cùng đi vào, dù sao làm vậy sẽ không thuận tiện cho nàng câu dẫn người hay bị người câu dẫn.
Diệp Khai chậm rãi uống rượu, cẩn thận quan sát từng cử động của Vạn Phương Phương, theo tư thái lười nhác của nàng liền nhìn ra được cuộc sống của cô gái này phi thường nhàm chán, hoặc nói trời sinh có bề ngoài thật xinh đẹp nhưng lại bị đem gác xó, cho dù có mị lực mê đảo người thế nào cũng chỉ bị che giấu thật sâu.
Ân, khuê phòng tịch mịch, đại khái chính là loại cảm giác này.
Diệp Khai nghĩ thầm, trách không được Diệp Hiểu Nhàn nói với hắn kỳ thật muốn bắt lấy Vạn Phương Phương cũng rất dễ dàng, mấu chốt là anh có thể đột kích vào tận sâu trong nội tâm của nàng, đem nàng bắt vào trong tay anh.
Bằng không mà nói nữ nhân kia cũng sẽ không dễ dàng phản bội Thiệu Giang Bình.
Dù sao bên trong tòa thành thị này, Thiệu Giang Bình mang tới áp lực chẳng khác gì một ngọn núi lớn.
Muốn làm cho thủ hạ cùng nữ nhân của Thiệu Giang Bình phản bội lại hắn, đây không phải là chuyện dễ dàng, mặc dù là Diệp Khai cũng không nắm chắc mười phần, cho nên hắn nhất định phải tìm kiếm một điểm vào thật nhanh chóng, đây chính là Vạn Phương Phương.
Ngay khi Diệp Khai còn đang suy nghĩ làm sao tiến đến gần Vạn Phương Phương, nữ nhân kia bỗng nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, vươn tay vỗ nhẹ lên quầy.
- Duy Đặc, cho một ly!
Nữ nhân nhẹ nhàng nói với người pha chế rượu.
- Đó là rượu gì vậy?
Diệp Khai nghe xong ngay lập tức có chút tò mò hỏi thăm.
Diệp Khai xem như là người có kiến thức rộng rãi, uống rượu không ít, nhưng chưa từng nghe qua tên rượu kia, nhưng như vậy cũng tốt, vừa lúc cho hắn một lý do tiếp xúc với Vạn Phương Phương.
Nữ nhân liếc mắt nhìn Diệp Khai, tựa hồ có chút kinh ngạc, không nghĩ tới trong câu lạc bộ lại xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi tuấn lãng như vậy, trước kia tựa hồ chưa từng gặp qua.
Nhưng nàng cũng không có ý định nói chuyện với Diệp Khai, chỉ có chút lười nhác dựa vào quầy, đem chiếc áo lông chồn màu đen càng nổi bật trên quầy rượu màu xanh tản ra ánh sáng âm u quỷ dị.
- Loại rượu đó là một loại cốc tai mà chỗ chúng tôi sáng tạo điều chế.
Người phục vụ thay nàng trả lời Diệp Khai:
- Tiên sinh có muốn thử một ly không?
- Tên của loại rượu này thật sự hơi quái lạ một chút, vậy thì tới một ly!
Diệp Khai gật nhẹ đầu đồng ý.
Người pha chế rượu rất chuyên nghiệp, kỹ thuật nhất lưu, tay nghề cũng hoàn toàn mới lạ, mấy chai rượu bay tới bay lui, chẳng khác gì đùa nghịch trò xiếc, Diệp Khai nhìn vào không khỏi gật đầu tán thưởng.
Tiểu tử này không đến thủ đô gầy dựng sự nghiệp thật có chút lãng phí.
Nếu như hắn đến Đế Hào, đoán chừng Lê Đại sẽ phát lương cho hắn mỗi tháng tới hai mươi ngàn.
Phải biết rằng giá tiền lương mỗi tháng hai mươi ngàn là thuộc giai tầng thu nhập cao hiện tại, trong đại thành thị như Minh Châu thành phần tri thức bình thường chỉ kiếm được hai ngàn mà thôi, hai mươi ngàn thật đúng là tiêu chuẩn khó lường, hoàn toàn có thể ngang ngửa với một quản lý cao tầng của một công ty.
Nhìn người pha chế loay hoay, đem một chai rượu đổ vào trong bình inox sau đó lắc mạnh, cuối cùng bỏ vào miếng chanh cùng cam gì đó, đem ống hút thắt thành nơ bướm cuối cùng rót vào ly đưa tới trước mặt Diệp Khai.
Diệp Khai nhíu mày, không biết thứ rượu này uống xong sẽ có tác dụng phụ ra sao đây?
- Loại rượu cốc tai này có phương pháp điều chế cũng rất đơn giản, là một phần Vodka mạnh, một phần rượu Rum cùng rượu Long Thiệt Lan, một phần Brandy, một phần rượu Kim, một phần Whiskey, cộng thêm chút rượu xái, đem hỗn hợp lại.
Nữ nhân ngồi bên cạnh bỗng nhiên mở miệng, tựa hồ như đang lẩm bẩm một mình, nhưng Diệp Khai hiểu được Vạn Phương Phương đang giải thích với hắn:
- Về phần tên rượu, kỳ thật cũng không cần nhiều lời, chỉ cần anh nếm thử nó, ngày mai anh mới có thể tỉnh lại.
- Nguyên lai là có chuyện như vậy, trách không được gọi tên như thế.
Diệp Khai nghe xong vừa cười vừa nói:
- Nhưng tôi ngàn chén không say, loại rượu này có lẽ không làm tôi say được đâu.
- Đã có thật nhiều người nói ra lời này rồi…
Nữ nhân chỉ nói nửa câu, đằng sau cũng không nói tiếp, xem như đã lưu lại mặt mũi cho Diệp Khai, bất quá ánh mắt của nàng lưu chuyển dừng lại trên mặt Diệp Khai vài giây.
Thoạt nhìn bề ngoài vẫn tương đối không tệ đấy, ít nhất sẽ không làm cho người phản cảm, trong nội tâm Diệp Khai khoe khoang hình tượng của mình một phen, sau đó cầm ly rượu nếm thử một hớp.
- Cảm giác như thế nào?
Nữ nhân tựa hồ rất có hứng thú với Diệp Khai.
- Không thể nói là có cảm giác gì, rượu của người ngoại quốc thường là tương tự nhau, ngược lại hương vị rượu xái tôi đã nếm ra, là rượu xái Hồng Tinh.
Diệp Khai thử nghiệm một chút, sau đó hồi đáp.
- Được nha, ngay cả rượu xái Hồng Tinh mà cũng nghiệm ra được?
Nữ nhân có chút kinh ngạc nói.
Rượu ở nơi đây, mặc dù nói khi người pha chế sử dụng vài loại rượu nhưng trước đó bọn họ đã đem rượu đổi bình, nếu như không phải là khách quen căn bản không biết họ dùng loại rượu gì để điều chế.
Nữ nhân này cũng vì thường xuyên đi tới nơi này tiêu phí, không có việc gì quan sát người pha chế rượu, cho nên mới hiểu rõ bọn họ dùng rượu gì pha chế, thay đổi là người khác thật sự không ai nhàm chán như vậy, sẽ đi chú ý những chuyện này.
Diệp Khai uống thử một hớp, cảm giác nóng rát, không khỏi thè lưỡi.
Nữ nhân có chút hứng thú quan sát Diệp Khai uống rượu, nàng xác thực là do quá nhàm chán, tuy nhận danh phận tổng giám đốc khách sạn Nguyệt Hoa, nhưng khách sạn kinh doanh đương nhiên có nhân viên công tác, nàng chỉ cần quản lý là được, thật không có chuyện gì để làm, mà tổng giám đốc Thiệu Giang Bình mỗi tuần tới một lần, hơn nữa chỉ là chiêu đãi khách, cơ hồ không hề quan tâm tới nàng.
Sinh hoạt trong dạng hoàn cảnh như vậy, thời gian của nàng trôi qua nhàm chán tới cực điểm.
Đột nhiên chứng kiến một thanh niên thật suất khí, còn rất có mị lực xuất hiện ngay trong câu lạc bộ đêm, tâm tình của nàng tương đối hưng phấn một ít, giống như đã phát hiện ra niềm vui thú.
- Rượu hỗn hợp, dễ dàng say lòng người.
Diệp Khai rất nhanh uống xong ly rượu kia, nhưng trên mặt không có chút men say.
Nữ nhân nhìn thấy đã cảm nhận có chút giật mình.
- Hiện tại cảm giác như thế nào?
Nữ nhân hỏi.
- Cảm giác hiện tại, không có gì đặc biệt.
Diệp Khai hồi đáp, chợt hỏi ngược lại:
- Cô là khách quen, sao lại không biết?
- Ha ha, nếu như tôi nói cho tới bây giờ tôi chưa từng uống qua loại rượu này anh có tin hay không?
Nữ nhân nhoẻn miệng cười hỏi.
Nàng đột nhiên cảm giác được đêm nay mình nói chuyện thật nhiều.
Nếu như nói thường ngày nàng chỉ ở đây uống một ly rượu, sau đó ngồi trên ghế quan sát người khác tìm niềm vui, đợi khi nào thấy mệt mỏi thì lái xe về khách sạn ngủ, ngủ tới mặt trời lên cao, lái xe ra ngoài mua sắm, hoặc là đi du đãng, giết thời gian nhàm chán.
- Việc này sao, có lẽ sẽ tin.
Diệp Khai nhìn Vạn Phương Phương, gật đầu nói:
- Kỳ thật rượu chưa hẳn dùng để bán đấy, bọn họ chẳng qua là bán một loại tâm tình mà thôi, tâm tình tốt thì cảm giác tốt, tâm tình không tốt thì cảm giác không xong, mọi người lui tới đơn giản chỉ vì không muốn bị lâm vào cảm xúc cô đơn tịch mịch.
Vạn Phương Phương nhìn Diệp Khai, đột nhiên cảm giác được người trẻ tuổi này nói rất đúng trọng tâm.
Nàng ở nơi này dạo chơi thời gian đã khá lâu, tự nhiên biết rõ rượu dễ say lòng người, người pha chế làm ra một ly rượu như vậy, người bình thường uống nửa ly còn không chịu được.
Sở dĩ mỗi ngày nàng đều muốn uống một ly, chỉ là muốn thưởng thức khi họ pha chế như thế, tìm chút niềm vui thú mà thôi, về phần nói rượu nàng cũng chưa nếm qua lần nào.
- Kỳ thật cho tới bây giờ tôi chưa từng uống qua loại rượu này.
Vạn Phương Phương nói với Diệp Khai:
- Nữ nhân uống rượu rất dễ dàng xảy ra chuyện.
- Nữ nhân dám đi tới loại địa phương này không phải đều không sợ xảy ra chuyện hay sao?
Diệp Khai cười nói.
Lời nói của Diệp Khai xác thực rất có đạo lý, nữ nhân dám đi tới loại địa phương nào tiêu phí đều là người có bối cảnh, tự nhiên là không sợ xảy ra chuyện gì, hơn nữa nếu trầm mê trong xa hoa trụy lạc, trừ bỏ bị người bắt cóc, những chuyện quan hệ giữa nam và nữ đối với các nàng mà nói cũng không phải là chuyện gì quá đáng không thể chấp nhận được.
Đương nhiên chính mình nguyện ý cùng bị người khác bắt buộc khẳng định là tâm tình hoàn toàn khác hẳn, nếu như nói vẻ bề ngoài của đối phương quá kém, thưởng thức quá thấp thì cũng thật sự là khó chịu nổi.
Nhưng theo tình hình chung mà nói, đi tới địa phương này tiêu phí vẫn tương đối an toàn.
- Chỉ là không thích uống rượu mà thôi, nơi này là địa phương giết thời gian, không phải địa phương gây tê cho chính thân thể của mình.
Vạn Phương Phương nói với Diệp Khai.
- Nói có đạo lý!
Diệp Khai gật nhẹ đầu, sau đó nói với người pha chế:
- Lại đến một ly!
- Anh còn muốn uống sao?
Vạn Phương Phương có chút kinh ngạc hỏi thăm.
- Cảm giác còn có thể, chỉ là không đủ mạnh, muốn gây tê thân thể tôi hiển nhiên còn chưa đủ sức nặng.
Diệp Khai nói với Vạn Phương Phương, sau đó hắn lại hỏi một câu:
- Vì sao cô không nếm thử một chút đi? Kỳ thật tôi cảm thấy đối với một người mà nói không ngừng nếm một thứ mới mẻ, như vậy mới có cảm giác thành công.
- Nhưng là có khả năng bởi vì nếm phải thuốc độc mà chết đi.
Vạn Phương Phương chen miệng nói.
- Ha ha, ít nhất ở trong rượu phát sinh khả năng này không lớn.
Diệp Khai nói, hắn liếc mắt nhìn Vạn Phương Phương, chỉ thấy ngón vô danh của nàng đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng lóe lên dưới ánh đèn:
- Cô đã kết hôn rồi ah!
- Hì hì…
Vạn Phương Phương không trả lời, chỉ nở nụ cười, sau đó vươn tay ra để gần Diệp Khai cho hắn quan sát nhẫn kim cương của nàng.
- Sức nặng không nhẹ, thoạt nhìn phải mười ly, chồng của cô thật sự cam tâm dùng tiền cho cô.
Diệp Khai nhìn thoáng qua liền nói.
- Ánh mắt không tệ, đúng là mười ly!
Vạn Phương Phương có chút kinh ngạc nói.
- Giá trị trên triệu đi.
Diệp Khai nói.
- Không rõ ràng lắm, nghe nói rất đáng tiền.
Vạn Phương Phương quơ quơ tay, tâm tình cũng không kích động.
- Thiệu tổng là người như thế nào?
Diệp Khai đột nhiên hỏi.
Mặc dù nói Diệp Khai đã có cân nhắc qua, thông qua phương thức như thế nào tiếp xúc với Vạn Phương Phương mới không làm cho nàng nghi ngờ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thông qua một phen đối thoại với nàng hắn bỗng nhiên phát giác nữ nhân này không đơn giản như nàng biểu hiện, bởi vậy bỏ qua ý nghĩ ban đầu, hỏi thẳng.
- Hắn? Hì hì, có gì để nói chứ.
Vạn Phương Phương có chút kinh ngạc, nhưng chỉ là chuyện trong nháy mắt, sau đó hỏi ngược lại:
- Tôi đã nghĩ, nơi này đột nhiên có người lạ chạy tới, nhìn vào lại không chút hợp nhau, vì sao lại không có chuyện gì cố ý tiếp xúc với tôi đây? Ngay vừa rồi tôi còn đang suy nghĩ, hắn làm nghề gì?
- Tôi sao?
Diệp Khai cười cười nói:
- Kỳ thật tôi là người của Ban kỷ luật thanh tra, hơn nữa là một cán bộ.
- Cán bộ Ban kỷ luật thanh tra? Thoạt nhìn không giống lắm.
Vạn Phương Phương nghiêng đầu nhìn Diệp Khai, lắc đầu nói:
- Tôi đã gặp nhiều cán bộ Ban kỷ luật thanh tra, uống rượu thì rất giỏi, nhưng làm việc thì, hì hì…
Nghe ý tứ trong lời nói của Vạn Phương Phương, hiển nhiên có chút bất mãn.
- Như thế nào, Vạn tổng xem thường cán bộ Ban kỷ luật thanh tra chúng tôi sao?
Diệp Khai cười hỏi:
- Hay là do cán bộ Ban kỷ luật thanh tra của Lăng Thành đều đã bị Thiệu tổng lôi xuống nước rồi hả?
- Nói gì đó?
Vạn Phương Phương trợn mắt lườm Diệp Khai, sắc mặt như thường nói:
- Xem ra anh thật sự là cán bộ Ban kỷ luật thanh tra, nói chuyện châm chích như vậy, nếu như không phải làm quan nói chuyện còn nghe hay hơn hát, nhất là trước mặt nữ nhân.
Nói tới cũng thật kỳ quái, hai người sau khi ám chỉ thân phận của mình xong vẫn có thể vui vẻ ngồi chung một chỗ trò chuyện, tiếp tục đề tài vừa rồi, nếu để cho người bên ngoài biết được nội dung cuộc trò chuyện của họ chỉ sợ là phải nhảy dựng lên.
- Cô làm sao thấy được tôi làm quan đây?
Diệp Khai hỏi.
Kỳ thật hắn nghĩ lần này đi ra đã rất điệu thấp lắm rồi, là một đệ tử đại thế gia, Diệp Khai bị nhiễm thói hư tật xấu trong quan trường rất ít, cũng không hề cảm thấy mình nhưỡng thành tác phong quan liêu giấu trên lừa dưới như người khác, nhất là đêm nay cố ý thay đổi quần áo của thanh thiếu niên trẻ tuổi, kiểu tóc cũng rất bình thường.
Nhưng không hề nghĩ đến vẫn bị Vạn Phương Phương nhìn ra.
Rất hiển nhiên trước khi hắn thổ lộ xuất thân với Vạn Phương Phương, người ta cũng đã chú ý tới hắn.
Chỉ là trong lòng cả hai có điều cố kỵ nên phải nói chuyện tào lao để dò xét đối phương.
Phải biết rằng tuy nói chuyện vớ vẩn không đâu, nhưng chỉ trong dăm ba câu cũng nhìn ra được tính tình của một người, nhất là đối với người như Vạn Phương Phương mà nói, sinh ra một đôi hỏa nhãn kim tinh, bằng không Thiệu Giang Bình sẽ không nể trọng nàng như vậy.
Một người nhận lấy coi trọng của người khác, tuyệt đối không thể nào không có nguyên nhân, chỉ là ở dưới tình huống không hay biết mà người ngoài nhìn vào lại cho rằng người kia gặp được vận khí, được bánh nóng từ trên trời rơi xuống mà thôi.
Nhưng tình huống thực tế lại là do sau lưng người ta làm ra cố gắng hoặc là có được tư chất nổi trội hơn người khác quá nhiều.
- Hì hì, một thân quan khí, tử khí thẳng xuyên hoa cái, đây không phải quan viên bình thường có được, anh cũng không phải chỉ là một tiểu quan mà thôi!
Vạn Phương Phương nhìn nhìn Diệp Khai, nói với hắn.
- Vạn tổng còn có thể xem tướng?
Diệp Khai có chút kinh ngạc nói.
- Hì hì, việc này có gì kỳ lạ đâu, cha tôi năm đó trà trộn giang hồ, dù sao cũng có một ít bổn sự hộ thân, bằng không đã sớm chết đói, đáng tiếc chính là ông không gặp được thời, không công lại lãng phí một thân bổn sự, bằng không hiện tại khẳng định đã có được ngày tháng tốt lành không cần lo lắng áo cơm.
Vạn Phương Phương có chút cảm khái nói.