Hôm nay xem như em gái tìm được đối tượng mà mình ưa thích, theo đạo lý mà nói hắn cũng không có lý do gì để phản đối.
Chỉ là nghĩ tới thế lực của Thiệu Giang Bình trong Lăng Thành, Vạn Bảo Quốc liền cảm thấy em gái làm như vậy thật sự là quá mức lộ liễu, vạn nhất để Thiệu Giang Bình hay biết sẽ không được yên thân.
Ngược lại Diệp Khai nằm trên giường một lát, lại phủ khăn tắm để thân trần bước xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm, trước khi đi còn chào Vạn Bảo Quốc sau đó dặn Vạn Phương Phương:
- Hai anh em nói chuyện, anh đi tắm trước!
- Ân!
Vạn Phương Phương gật nhẹ đầu.
Hai anh em nhìn theo Diệp Khai đi vào phòng tắm, nghe được tiếng nước chảy, lúc này Vạn Bảo Quốc mới hỏi thân phận của Diệp Khai.
- Em gái, người kia là ai? Sao em ở chung một chỗ với hắn, còn công khai ngang nhiên như vậy?
Vạn Bảo Quốc có chút khẩn trương hỏi thăm:
- Nếu để Thiệu tổng hay biết thì phải làm sao bây giờ?
Vạn Bảo Quốc lo lắng đương nhiên là có đạo lý, hắn làm việc dưới tay Thiệu Giang Bình đã nhiều năm, được ủy thác trách nhiệm, đương nhiên biết rõ mạng lưới quan hệ của Thiệu Giang Bình rất lợi hại, nếu lộ ra tin tức Vạn Phương Phương có người khác, thậm chí không cần chính hắn động thủ đã có thật nhiều người đến xử lý chuyện này.
Nghĩ tới đây, Vạn Bảo Quốc lại nói tiếp:
- Cho dù hắn không nỡ động tới em, nhưng mà chàng trai kia nhất định là không thoát được, em làm như vậy là hại người hại mình ah!
Vạn Phương Phương nhìn thoáng qua phương hướng phòng tắm như có điều suy nghĩ đáp:
- Không có việc gì đâu, hiện tại Thiệu Giang Bình ốc còn không mang nổi mình ốc, chẳng lẽ anh còn không biết hắn đang bị phiền toái quấn thân sao?
- Việc này thì anh biết, người của Ban kỷ luật trung ương đã xuống đây rồi.
Vạn Bảo Quốc đáp:
- Nhưng mặc dù Thiệu tổng thế nào cũng là người có thế lực nhất trong Lăng Thành, cho dù hắn gặp xui xẻo nhưng cũng khó ứng phó hơn những kẻ khác.
- Anh có biết anh ấy là ai không?
Vạn Phương Phương lắc đầu, cười hỏi Vạn Bảo Quốc, sau đó lại dùng ngón tay chỉ vào phòng tắm.
- Là ai? Không phải chỉ là mặt trắng nhỏ mà em bao dưỡng thôi!
Vạn Bảo Quốc không đồng ý nói.
Sinh hoạt cá nhân của em gái hắn xác thực không muốn đi can thiệp, chỉ là nàng công khai câu kết nam nhân làm bậy khó tránh khỏi sẽ bị người nhìn thấy được, một khi tuyên dương ra ngoài, Thiệu Giang Bình nhất định không chịu được bị đội nón xanh, đến lúc đó chọc ra tranh chấp thì càng khó giải quyết.
Vạn Bảo Quốc nghĩ tới việc đó tự nhiên là muốn kiên trì khuyên nhủ em gái mình, bằng không mà nói hậu quả thật lớn.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa phì, cho dù Thiệu tổng không xong, muốn thu thập một người bản địa Lăng Thành vẫn chỉ là một bữa ăn sáng.
Nhất là hiện tại người của Ban kỷ luật trung ương còn chưa chính thức đi vào Lăng Cương, Thiệu tổng vẫn còn lực lượng.
- Ha ha, đại ca, anh nói chuyện thật là khó nghe, cái gì mà mặt trắng nhỏ chứ.
Vạn Phương Phương oán trách một tiếng, sau đó mới nhỏ giọng nói ra:
- Anh ấy là người phụ trách tổ công tác của Ban kỷ luật trung ương lần này.
- Cái gì?
Vạn Bảo Quốc nghe xong lập tức chấn động.
Hắn ngược lại không hề cảm thấy em gái sẽ đem chuyện này ra lừa gạt hắn, thế nhưng nghe được tin tức kinh người này, tự nhiên trong khoảnh khắc cũng không kịp tiêu hóa.
- Em nói là thật sự?
Thật lâu Vạn Bảo Quốc mới hỏi một tiếng.
- Đương nhiên là thật sự, anh đừng xem người ta còn trẻ tuổi, người ta đã là quan viên cấp chính sảnh rồi đâu.
Vạn Phương Phương hồi đáp.
Vạn Bảo Quốc trầm mặc một lúc, sau đó chợt nghiến răng nghiến lợi nói:
- Giỏi cho Thiệu Giang Bình, em gái tôi vô danh đi theo ông thì cũng thôi đi, hiện tại vì chuyện của mình còn đem em gái tôi chắp tay tặng người!
Hắn nghe xong lời Vạn Phương Phương nói ra thân phận của Diệp Khai, cảm giác đầu tiên chính là Thiệu Giang Bình vì muốn giải quyết khó khăn của mình mà để Vạn Phương Phương dùng sắc đẹp hấp dẫn Diệp Khai, cho nên hắn mới nhìn thấy tình cảnh như hiện giờ.
Mặc dù nói hai năm qua Vạn Bảo Quốc làm việc cho Thiệu Giang Bình, nhưng dù sao Lăng Cương cũng là xí nghiệp nhà nước, Vạn Bảo Quốc cũng xem như là người có mặt mũi, lúc đi ra ngoài cũng được mọi người xưng hô là “Vạn tổng”!
Hôm nay em gái của hắn lại bị Thiệu Giang Bình biến thành lễ vật đưa tới đưa đi, cung cấp hầu hạ lên giường với người khác, loại chuyện này hắn làm đại ca, bảo hắn làm sao nhịn được?
- Đại ca, anh nói bậy gì vậy chứ? Không có chuyện này!
Vạn Phương Phương nghe xong lập tức lườm hắn.
Rất hiển nhiên Vạn Bảo Quốc đã hiểu lầm.
- Nếu không phải Thiệu Giang Bình bức bách em, vì sao em lại cùng người của Ban kỷ luật trung ương hỗn chung một chỗ?
Vạn Bảo Quốc tự nhiên là không tin lời của em gái.
Sự thật đã rành rành, em gái đã lên giường với Diệp Khai, hơn nữa hắn còn tận mắt nhìn thấy, làm sao giả dối? Hơn nữa nếu không phải Thiệu Giang Bình bức bách, em gái làm sao nhanh như vậy đã dính líu với người của Ban kỷ luật trung ương, còn lên giường với người ta?
- Ai, anh không rõ nội tình trong chuyện này thì đừng có đoán mò, trước kia giữa em và Thiệu Giang Bình cũng không có quan hệ thân mật gì, chẳng qua mượn chiêu bài của hắn tránh né chút phiền toái mà thôi.
Vạn Phương Phương nhìn thấy vẻ mặt của đại ca, cũng không có cách nào, đành đem toàn bộ sự tình kể lại với hắn.
- A? Còn có chuyện như vậy?
Vạn Bảo Quốc nghe xong nguyên nhân, cũng có chút ngẩn người.
Trong mấy năm nay hắn vẫn cho rằng em gái là người tình của Thiệu Giang Bình, nhưng không hề nghĩ đến trong đó còn có nội tình phức tạp như vậy, trách không được Thiệu Giang Bình không thể hỏi thẳng vấn đề với Vạn Phương Phương mà lại nhờ hắn đi hỏi thăm, nguyên lai bởi vì quan hệ giữa hai người cũng không giống như người ngoài phỏng đoán.
Vạn Bảo Quốc gãi gãi đầu, trong lòng suy nghĩ hồi lâu mới phát hiện Thiệu Giang Bình cũng chưa bao giờ thừa nhận qua hắn cùng Vạn Phương Phương có quan hệ nam nữ.
Bởi như vậy bản thân Vạn Bảo Quốc cũng cảm thấy không được tự nhiên, dĩ vãng không biết nội tình, trong lúc vô hình lại đem Thiệu Giang Bình là em rể không thể lộ ra ánh sáng, hiện tại lại không phải, chuyện này thật là…ai…
- Vậy giữa em cùng hắn là chuyện gì xảy ra vậy?
Vạn Bảo Quốc vẫn cảm thấy có chút nói không thông.
Cho dù em gái cùng Thiệu Giang Bình không có quan hệ gì, nhưng Diệp Khai là quan hệ ra sao, không lẽ người ta vừa mới đến Lăng Thành thì em gái mình đã chủ động dán lên người ta, đem thân thể mình chủ động hiến dâng lên?
Cho dù người kia là quan viên cấp chính sảnh, cũng không đến mức cần làm như vậy đi? Hắn vẫn cảm thấy chuyện này thật nói không thông.
- Ai, đều là chuyện mệnh trung chú định mà thôi…
Vạn Phương Phương thở dài nói:
- Em ở trong Lăng Thành thời gian lâu như vậy, rốt cục chờ được hắn, anh có biết thân phận của hắn hay không?
- Cái gì? Hắn là ai?
Vạn Bảo Quốc hỏi.
- Hắn là người của Diệp gia trong thủ đô, ông nội hắn chính là thủ trưởng số hai Diệp Tương Kiền!
Vạn Phương Phương nói ra.