Nhưng vào thời kỳ đó ở trong nước hết thảy quan niệm sở hữu tư nhân đều bị rơi vào phê phán triệt để, rất nhiều quan niệm trợ giúp củng cố sở hữu tư nhân đều bị phá hư, cho nên mọi người đều rộng mở tri thức của mình truyền bá ra ngoài.
Như vậy trong cả nước chỉ cần bất kỳ sở nghiên cứu nào, bất kỳ nhân viên nghiên cứu nào có được đột phá trong kỹ thuật, những nhân viên liên quan hoặc là hạng mục liên quan đều không cần lặp lại nghiên cứu, cùng nhau cộng hưởng thành tựu kỹ thuật mới nhất.
Nhưng với hiện tại mà xem trước kia làm như vậy đã có một chút không ổn, từ sau khi chuyển hóa thành kinh tế thị trường, kỹ thuật độc quyền cũng là thành quả lao động, tự nhiên phải phù hợp với quy luật kinh tế, thể hiện được giá trị, vô điều kiện cướp đoạt thành quả lao động của người khác như vậy đã là cách làm vi phạm xu thế chủ lưu hiện tại.
Diệp Khai nói chuyện cùng người của nhà máy thật lâu mới cáo từ rời đi.
- Lãnh đạo, người trong xí nghiệp cũng thật sự thú vị!
Thư ký Đường Mộc ngồi trong xe quay đầu nhìn Diệp Khai nói ra.
- Ah…
Diệp Khai gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ hôm nay ăn hết một quả dưa hấu của ông lão, khẳng định phải làm chút sự tình mới xem như có hồi đáp.
Huống hồ nếu như có thể đem nhà máy phát triển, dù công hay tư đều có chỗ tốt.
Phương diện máy sổ khống cao đoan trong nước vẫn luôn kém cỏi vô cùng, độ chính xác khi gia công vẫn không cách nào phát triển, nếu như có thể làm cho nhà máy Đông Sơn dẫn đầu đột phá, vậy khẳng định là một việc tốt phi thường.
Bởi vậy hắn rất nhanh liền nghĩ đến mình cần thông qua Chung Ly Dư từ bên Nga lấy về một ít gì đó, hẳn là hiện tại cũng có công dụng rồi, coi như trong nhà máy phái người qua Đức học tập, căn cứ Hoa Đông Thần Vận cũng có thể cho được trợ giúp…
Diệp Khai còn đang cân nhắc làm sao giúp đỡ nhà máy Đông Sơn, lại nhận được lời mời của phó chủ tịch tỉnh Nhạn Nam Tề Vũ Thanh, nói là sau khi công tác thay đổi chế độ nhà máy Lăng Cương trải qua thảo luận cẩn thận, hiện tại đã chính thức bắt đầu khởi động, mời Diệp Khai đi qua khảo sát chỉ đạo.
Tề Vũ Thanh được sự trợ giúp của Diệp Khai gặp được bộ trưởng Niếp Vân Phi, thuận lợi tấn thăng làm lãnh đạo cấp phó tỉnh bộ, hơn nữa còn là phó chủ tịch tỉnh Nhạn Nam chủ quản kiến thiết công nghiệp, địa vị thật trọng yếu.
Lần này hắn đại biểu bên tỉnh Nhạn Nam đưa ra lời mời với Diệp Khai, thứ nhất là vì cảm kích sự hỗ trợ của Diệp Khai lúc trước, thứ hai là bởi vì việc thay đổi chế độ tại Lăng Cương, tổng giám đốc Lăng Cương Thiệu Giang Bình bội phục Diệp Khai sát đất, thời khắc trọng yếu như vậy nhất định là muốn mời Diệp Khai tham gia.
Nói cách khác, vẫn còn thấy thiếu một chút gì đó.
Sau khi Diệp Khai nhận được lời mời, liền xem xét lại một chút an bài công tác của mình, cảm giác trước khi mình quay trở về thủ đô tham gia nghi thức đính hôn có thể đi tới thành phố Lăng Thành chuyển một vòng, động viên cho Thiệu Giang Bình cũng là một lựa chọn không tệ.
Dù sao bất kể là Thiệu Giang Bình cũng tốt, hay Tề Vũ Thanh cũng vậy, thậm chí đều đã trở thành đại tướng được Diệp Khai kéo về dưới cờ Diệp hệ, năng lực đều thật xuất chúng, phát triển trong tương lai cũng làm cho người thật chờ mong, làm tốt quan hệ với bọn họ, cho họ thêm ủng hộ cũng là chuyện nhất định phải làm.
Còn một điều thật trọng yếu, đó là kế hoạch của Diệp Khai dùng việc thay đổi chế độ Lăng Cương làm cơ sở, đối với việc gây dựng lại nhà máy Long Thành, tương lai có thể đem hai xí nghiệp cùng nhau sát nhập, hơn nữa khởi công xây dựng xí nghiệp tập đoàn gang thép bên trong căn cứ Hoa Đông Thần Vận, hình thành một xí nghiệp liên hợp thể toàn vẹn có được thực lực hùng hậu, để có thể tự mình thực hiện được việc chế tạo ra nhà máy gang thép quy mô lớn như trong sự tưởng tượng của chính mình.
Còn có một việc tương đối trọng yếu, là trải qua hai nhà Diệp Sở cùng câu thông, dự định ngày 26 tháng 6 sẽ tổ chức nghi thức đính hôn cho Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên, đem chuyện của hai người chính thức xác định xuống.
Nghi thức đính hôn lần này xem như là chính thức, cần phải chiêu cáo cho giới đại chính hào môn, đoán chừng người tới tham gia sẽ khá nhiều, lai lịch cũng sẽ khá rộng, đương nhiên chủ yếu vẫn là người trong phương diện chính trị, người quân đội cũng sẽ không ít, ngoài ra còn có một ít nhân vật quan hệ mật thiết với Diệp gia, chẳng hạn như một số lão đồng chí đã về hưu.
Ngày 22 tháng 6, Diệp Khai đi tới thành phố Lăng Thành.
Hắn cũng không liên hệ với chính phủ địa phương mà trực tiếp đi qua Lăng Cương.
Lần này ngoại trừ nhóm cảnh vệ của Lý Hải, cũng chỉ có thư ký Đường Mộc đi theo hắn.
Trải qua một đoạn thời gian thử việc, Diệp Khai cảm thấy Đường Mộc cũng không tệ lắm, mắt sắc nhanh tay, làm người chăm chỉ mà ý nghĩ cũng chu đáo, chỉ cần là chuyện gì không tới mức quá khác thường hắn đều sớm an bài chu đáo cũng biết điều, thường xuyên biết xin chỉ thị của lãnh đạo.
Cho nên Diệp Khai cảm thấy có một thư ký như vậy cũng là chuyện không tệ, chính mình có thể thoát thân ra một ít sự vụ vụn vặt, mà có chút sự tình bản thân mình bất tiện đi làm cũng có được người phát ngôn trong hệ thống chính phủ thay cho mình.
- Không khí bên này cũng không tới mức không xong như trong tưởng tượng.
Sau khi Đường Mộc tới đây, cảm giác đầu tiên là tuy bên này cũng thuộc khu ô nhiễm khá nghiêm trọng, nhưng so với tình huống trong truyền thuyết vẫn còn khác nhau rất lớn.
- Lần trước cậu không đến, tình huống khi đó còn rất tồi tệ.
Lý Hải chen miệng nói.
- Gần đây có mấy trận mưa, tinh lọc không khí, hơn nữa hiện tại Lăng Cương đã có thêm thiết bị hạn chế ô nhiễm, gia tăng bảo vệ môi trường, cho nên những tình huống trước kia đều được chuyển biến tốt đẹp.
Diệp Khai ngồi sau xe nói.
Xe vừa ngừng lại bên ngoài nhà khách Lăng Cương, đã sớm có người chạy ra, nhìn lại là nhóm người của tổng giám đốc Thiệu Giang Bình.
- Thiệu tổng, mọi người tới thật nhanh…
Diệp Khai bước xuống, liền mỉm cười nói với Thiệu Giang Bình bọn họ.
- Vì không muốn làm chậm trễ khách quý, chúng tôi có bố trí người ở phía trước, thấy được xe tới liền thông qua bộ đàm báo về, bên này có thể sớm biết được lãnh đạo đã đến.
Thiệu Giang Bình bắt tay Diệp Khai, kiên nhẫn giải thích.
- Ha ha, đây là lễ lớn của Lăng Cương các vị, mọi người nên đi đón khách nhân khác, tôi ở lại đây là được rồi.
Diệp Khai bắt tay Thiệu Giang Bình nói.
- Không có Diệp chủ tịch sẽ không có Lăng Cương hiện tại, người khác thì không sao cả, chỉ có Diệp chủ tịch nhất định phải chiêu đãi thật tốt.
Thiệu Giang Bình nói.
Diệp Khai cười cười, dùng tay vỗ vỗ vai Thiệu Giang Bình, ý tứ tương đối hài lòng.
Thiệu Giang Bình thấy được trong nội tâm lập tức buông lỏng hơn rất nhiều.
Kỳ thật hiện tại Thiệu Giang Bình không sợ bất kỳ ai, chỉ sợ một mình Diệp Khai, bởi vì Diệp Khai đang cầm lấy bím tóc của hắn, vô luận hắn giày vò thế nào cũng chạy không thoát lòng bàn tay của Diệp Khai.
Nhưng theo tình huống hiện tại mà xem, nếu như Diệp Khai không so đo chuyện trước kia, như vậy một khi Lăng Cương thay đổi chế độ, tình huống sẽ chuyển thành tốt đẹp, như vậy chuyện trước kia có thể lau đi sạch sẽ, về sau hắn có được cổ phần xí nghiệp, làm việc cho chính mình, cũng không cần tiếp tục đùa nghịch những chuyện mờ ám như trước kia, đi ham những món lợi nhỏ.
Trễ hơn một chút, phó chủ tịch tỉnh Nhạn Nam Tề Vũ Thanh cũng chạy tới, vào buổi tối, chủ tịch thành phố Long Thành Mộc Uyển Dung cũng đến, còn có một cục trưởng của Ủy ban kế hoạch quốc gia, thêm vài trưởng phòng, mặt khác cũng có một ít lãnh đạo cấp bậc tương ứng với Bộ ủy.
Lúc ăn cơm chiều, Thiệu Giang Bình thống kê lại công tác, lãnh đạo cấp cục đến hơn mười vị, lãnh đạo cấp phòng có hơn trăm vị, ngoài ra còn một ít đơn vị có nghiệp vụ liên quan, tụ tập lại chừng hơn ba trăm người.
Thoạt nhìn trong hội nghị báo cáo việc thay đổi chế độ nhà máy Lăng Cương sáng mai sẽ kín người hết chỗ, bởi vì các đồng chí tại địa phương cũng sẽ tới, đương nhiên không cần an bài chỗ ăn ở cho bọn họ, chỉ cần cung cấp chỗ nghỉ ngơi dừng chân cùng cơm trưa là được, vì vậy áp lực công tác chiêu đãi cũng không quá nặng nề.
Nhưng lúc ăn cơm chiều đã xảy ra một ít chuyện không hài hòa.
Bên Ủy ban kế hoạch quốc gia đối với công tác thay đổi chế độ của Lăng Cương sinh ra cách nhìn khác nhau, cơ hồ bắt đầu gây cãi lên.
Nguyên nhân gây cãi kỳ thật vô cùng đơn giản, bởi vì quan niệm của mọi người bất đồng, một nhóm người cảm thấy với xí nghiệp ưu tú như Lăng Cương, không cần thay đổi chế độ cũng được, một bộ phận khác lại cho rằng càng là xí nghiệp ưu tú càng cần thay đổi chế độ, bằng không mà nói cuối cùng cũng sẽ đi theo hướng suy sụp như những xí nghiệp khác.
Lý do chính là trước kia có thật nhiều xí nghiệp không xong, trải qua thay đổi chế độ hiện tại đã khởi tử hồi sinh, điều này có thể nói rõ chế độ bất đồng mang tới kết quả cũng khác nhau, xí nghiệp tốt cần đi đầu thay đổi chế độ, để có thể theo kịp việc thích ứng thị trường, càng làm càng tốt.
- Xí nghiệp quốc hữu không còn vì lợi nhuận mà cạnh tranh kịch liệt, xí nghiệp như vậy đã đánh mất tính tích cực trong việc sản xuất cùng tính chủ động.
Một trưởng phòng của Quốc Vụ Viện nói ra:
- Về phần công nhân viên chức của xí nghiệp quốc hữu, không nhìn thấy được nguy hiểm sẽ bị thất nghiệp, cũng không thấy khả năng thu lợi, lượng công việc có bao nhiêu cũng không liên hệ gì tới tiền lương của công nhân viên chức, hơn nữa đối với việc sản xuất hay kinh doanh của xí nghiệp cũng không có quyền lên tiếng, xí nghiệp quốc hữu vì vậy đã đánh mất đi sinh cơ. Sản phẩm của một xí nghiệp hoặc cách phục vụ có thể không được thị trường tiếp nhận, quyết định cho một xí nghiệp có thể sinh tồn được hay không, quyết định cho một xí nghiệp có đạt được tài nguyên tự nhiên cùng sự tiếp nhận của xã hội hay không, xí nghiệp phải dùng thị trường làm xu hướng quyết định việc sản xuất của chính mình, việc kinh doanh, sách lược phục vụ, hấp dẫn sự chú ý của người tiêu thụ, hấp dẫn tài chính, nhân tài, nguyên liệu tài nguyên. Chỉ thông qua việc thay đổi chế độ cho xí nghiệp quốc hữu, mới có thể kích hoạt được tính tích cực, tính chủ động cùng tính sáng tạo, như vậy sẽ làm xí nghiệp tràn ngập sức sống cùng có được quyền chủ động, xúc tiến thể chế kinh tế thị trường càng hoàn thiện cùng phát triển.
Vị cục trưởng bên Ủy ban kế hoạch quốc gia kia dằn chén rượu lên bàn, mặt trầm như nước nói:
- Chỉ biết nói suông, nếu như Lăng Cương thể chế không tốt, như thế nào lại lấy được nhiều thành tựu như vậy?
Những lời này của hắn kỳ thật cũng có rất nhiều người nhận đồng.
Nếu như Lăng Cương đã lấy được thành tựu lớn như vậy, cũng đã nói rõ thể chế kinh tế hiện hành không có vấn đề gì, bằng không mà nói anh phải giải thích như thế nào?
Nếu như nói bản thân thể chế thật sự có vấn đề, như vậy lẽ ra Lăng Cương kinh doanh không được tốt mới đúng đi, hiện tại đã có ngoại lệ, như vậy không thể đem toàn bộ vấn đề quy tội cho nguyên nhân thể chế kinh tế, đây là không chịu trách nhiệm.
Ủy ban kế hoạch quốc gia được thành lập năm 1952, sau khi cải cách mở ra được một thời gian ngắn, cơ cấu này được xem như là thành lũy của kinh tế có kế hoạch, cho tới năm 1988, Ủy ban kinh thương quốc gia được sát nhập vào trong Ủy ban kế hoạch quốc gia, định vị làm cơ cấu quản lý vĩ mô cao tầng, không còn giữa chức năng quản lý ngành sản xuất vi mô.
Thẳng tới vài năm sau, Ủy ban kế hoạch quốc gia biến thành Ủy ban cải cách phát triển, vẫn là bộ môn tay nắm quyền cao, có được danh xưng tiểu Quốc Vụ Viện, đủ thấy ảnh hưởng to lớn, quyền hạn trọng yếu.
Một cục trưởng của Ủy ban kế hoạch quốc gia địa vị cũng phi thường trọng yếu, ít nhất so với nhóm quan chức thành phố thuộc tỉnh địa phương, tuyệt đối có thể ngửa đầu nhìn lên.
Lăng Cương thay đổi chế độ trên thực tế là muốn tách ra khỏi hàng ngũ xí nghiệp quốc hữu, ít nhất là bên chính phủ đã hạ thấp lực ảnh hưởng đối với xí nghiệp, mặc dù là bên Ủy ban kế hoạch quốc gia cũng không còn lực ảnh hưởng với họ lớn như trước, cho nên người của Ủy ban kế hoạch quốc gia cảm thấy việc thay đổi chế độ là muốn đoạt quyền từ trong tay bọn hắn, vì vậy tâm tình đương nhiên là không tốt.
Trên thực tế lần này nhóm quan chức bên Ủy ban kế hoạch quốc gia được mời đến, mặt mày của ai cũng tối sầm.
Nếu như là xí nghiệp suy sụp muốn thay đổi chế độ, đây cũng thôi đi, dù sao vò mẻ lại sứt, cho là giảm gánh nặng cho quốc gia, thế nhưng xí nghiệp có chất lượng tốt như Lăng Cương vì sao cũng cần thay đổi chế độ?
Chuyện này làm cho rất nhiều người nghĩ không thông, nhưng tài liệu văn bản đồng ý cho Lăng Cương thay đổi chế độ xác thực là từ trong Quốc Vụ Viện ban hành xuống, bọn họ cũng không cách nào mở lời phản đối, thậm chí còn phải kiên trì đi tới tham gia nghi thức hôm nay, trong nội tâm đương nhiên là không cao hứng.
Nhưng vào lúc này phát ra lời phàn nàn trên bàn rượu, biểu đạt ý kiến không thống nhất cũng không thể nói gì bọn họ.
Diệp Khai lạnh nhạt không nói chuyện, hắn nói với Đường Mộc đang ngồi bên cạnh lắng nghe câu chuyện gây cãi ở bàn bên kia:
- Con cá này làm khá ngon, cậu ăn nhiều một chút đi!
- Lãnh đạo, ngài cảm thấy lời của bọn họ nói như thế nào?
Đường Mộc nghe được Diệp Khai nói chuyện với hắn, lên tiếng nhỏ giọng hỏi.
- Loại chuyện này mỗi người một ý thôi!
Diệp Khai hắc một tiếng đáp.
Kỳ thật Diệp Khai cũng không nguyện ý tranh giành miệng lưỡi trong những vấn đề này.
Bởi vì ý nghĩa thật sự không lớn khi làm như vậy, cũng không đạt được ý nghĩa gì thực tế đối với công tác thay đổi chế độ của xí nghiệp quốc hữu hiện tại.
Phải biết rằng Lăng Cương thay đổi chế độ đã nhận được Quốc Vụ Viện phê chuẩn, anh chỉ là một cục trưởng nho nhỏ đi tới tham gia nghi thức hôm nay, không có chuyện gì tự nhiên đi đề cập công tác này có hợp lý hay là không, chẳng phải là tự tìm phiền toái cho chính mình?