- Đây là bổn phận trách nhiệm của cháu!
Diệp Khai mỉm cười nói:
- Là quan viên địa phương, tự nhiên phải bảo vệ một phương bình an, nếu quả thật làm cho đập nước sụp đổ, gần vạn quần chúng bên dưới chỉ sợ phải bị thương vong thảm trọng!
Tuy loại chuyện này là sự kiện thiên tai đột phát, nhưng một khi phát sinh sẽ liên lụy rất phức tạp, không cần nói gì khác, chỉ nói ở trong khu trực thuộc của anh phát sinh tai nạn lớn, thương vong thảm trọng, đủ cho mặt mũi của anh cảm thấy thật hổ thẹn.
Lúc đó đừng nói chi nếu để nhiều người tử vong, anh là quan viên chủ chính lại không kịp thời giám thị tới, không có được ý thức công tác phòng bão lụt, hơn nữa còn không thể phòng ngừa rắc rối xuất hiện, sẽ khiến cho địch thủ trên chính đàn tìm được lý do công kích anh.
Nhưng hiện tại thì khác hẳn, Diệp Khai phòng ngừa chu đáo, chẳng những xem trọng công tác phòng bão lụt của huyện khu hơn nữa còn sớm làm an bài, sau khi phát hiện được tình hình nguy hiểm của huyện Từ Lăng liền kịp thời ra tay, sơ tán quần chúng, tránh khỏi nguy hiểm càng lớn hơn xuất hiện, hơn nữa thông qua quyết sách khoa học chế định ra phương án phù hợp ứng phó nhu cầu bức thiết, giảm thấp khả năng vỡ đập gây lũ, bảo toàn được tài sản của quần chúng, cống hiến như vậy đúng là rất lớn.
Hiện tại không ai có thể phủ nhận trong vòng vài ngày này Diệp Khai làm ra những việc như vậy đã có thể xưng tụng là một phần công đức lớn, chiến tích chói mắt.
Đây cũng là một đại sự đầu tiên mà từ khi Diệp Khai nhậm chức quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn, có thể nói là đã đắc thắng ngay cuộc chiến đầu tiên.
Suy nghĩ lại chủ tịch thành phố Đông Sơn Mạnh Chiêu ngày trước, tùy ý cho thị trấn Khang Thành chịu đựng một tai họa ngầm ngay trên đỉnh đầu thật nhiều năm, tùy ý cho thân thích của hắn thu lợi ích từ bên trong, lại tổn hại tới an toàn tính mạng của dân chúng, so sánh với cách làm việc của Diệp Khai là có thể lập tức nhìn ra ưu khuyết.
Như Diệp Khai mới được xưng tụng là quan phụ mẫu, như Mạnh Chiêu chỉ có thể gọi là sâu mọt.
Lê thúc nghe được lời nói của Diệp Khai, liên tục gật đầu khen ngợi nói:
- Tâm tính như cháu vậy là tốt, trong lòng chứa đựng công việc, chứa đựng quần chúng mới có thể đem sự tình làm thật tốt đẹp, những kẻ chỉ biết chạy quan muốn quán, hoặc là có thể nổi lên nhất thời nhưng ở thời gian dài sẽ lộ ra được mục rỗng, không cách nào bước lên được vị trí cao hơn.
Sau đó Lê thúc lại nói với Diệp Khai:
- Sự tình của Lý Kiều Ba cháu không nên nhúng tay, hiện tại chức vụ chủ yếu của cháu là công tác kinh tế, nếu vượt nhập loại chuyện này rất dễ dàng bị đối thủ bắt lấy tay cầm, vốn cháu là ở bên đạo lý, nếu phái người đi giết Lý Kiều Ba sẽ biến thành đuối lý, việc này bất lợi đối với việc phát triển của cháu.
Hôm nay tuy Diệp Khai còn kiêm nhiệm chức vụ phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, nhưng trên thực tế công tác là kiến thiết kinh tế địa phương, thật sự không thích hợp nhúng ta vào những sự kiện ám sát mặt trái, điều này cực kỳ bất lợi đối với hình tượng chính trị của hắn.
Cho dù hoàn cảnh chính trị trong nước bất đồng với nước ngoài, nhưng cạnh tranh vẫn đồng dạng tồn tại.
Diệp Khai nghe vậy thoáng suy nghĩ, sau đó lên tiếng:
- Lê thúc yên tâm đi, giết người chưa hẳn phải dùng đao!
- Ah?
Lê thúc nghe hắn nói như thế không khỏi nhìn hắn, trong mắt lộ dáng tươi cười.
…
Diệp Khai nằm trên giường hai ngày rốt cục hồi phục lại.
Trong thời gian đó những lãnh đạo địa phương đều đến thăm hỏi, bị người của quân đội ngăn cản, khiến những lãnh đạo thành phố Đông Sơn đều hồ nghi, không biết rốt cục Diệp Khai xảy ra chuyện gì, hay là thật sự bị bệnh?
Thẳng tới thời điểm Diệp Khai xuất hiện trong Ủy ban thành phố, mọi người mới nhìn ra được Diệp chủ tịch hẳn thực sự bị thương, trên trán còn dán băng trắng.
Tuy thân thể khôi phục nhưng ngoại thương trong khoảng thời gian ngắn còn chưa thể hoàn toàn lành lặn như ban đầu, chỉ đành chờ thời gian.
Trên thực tế bên huyện Từ Lăng vẫn một mực lưu truyền chuyện của Diệp Khai, nói hắn làm sao quyết đoán di dời quần chúng, cứu vãn tính mạng tài sản của mọi người, sau đó làm sao thay đổi thành công dòng chảy con sông, giúp mười thôn bên dưới tránh bị lũ lụt cuốn trôi, tránh được việc huyện Từ Lăng bị hồng thủy trùng kích.
Nghe nói lần này Diệp Khai bị thương cũng vì ngồi trực thăng đi khảo sát công tác nổ núi, trực thăng xuất hiện trục trặc rơi xuống núi mà bị tổn thương, nếu không phải Diệp chủ tịch mạng lớn chỉ sợ đã chết cùng phi công mất rồi.
Nói tóm lại trải qua một phen giày vò, những người trong Ủy ban thành phố đối mặt với Diệp Khai đã nghiêm túc kính nể, trân trọng mà nhìn.
Cho dù trong nội tâm mọi người ai cũng có ý nghĩ tranh quyền đoạt lợi cùng thiên vị, nhưng vô luận là ai khi nghe bên cạnh mình xuất hiện một cán bộ ưu tú như thế, trong lòng vẫn sẽ sản sinh ý bội phục.
Dù sao người bình thường xác thực là không làm được điểm này, Diệp chủ tịch vì công tác, vì dân chúng trong khu quản hạt suýt chút nữa đã phải bồi cả tính mạng của mình không phải sao?
- Diệp chủ tịch, thân thể của ngài đã khá hơn chút nào không?
Thư ký trưởng Ủy ban thành phố Vương Sơn Khuê lộ vẻ phi thường nhiệt tình, từ sáng sớm đã đi tới văn phòng làm việc của Diệp Khai báo cáo công tác, ân cần thăm hỏi sức khỏe của hắn.
- Các đồng chí nghe được tin Diệp chủ tịch vì việc công mà bị tổn thương nằm viện, đều cảm thấy phi thường lo lắng, mấy lần đi qua thăm hỏi đều bị người của quân đội ngăn cản, trong lòng chúng tôi đều nóng như lửa đốt ah!
- Cảm tạ các đồng chí quan tâm!
Diệp Khai gật nhẹ đầu, không tự chủ được dùng tay sờ sờ lên băng gạc trên trán, có chút tò mò hỏi thăm:
- Là những ai qua thăm tôi vậy?
- Là mấy vị ủy viên thành ủy cùng phó chủ tịch thành phố, nhưng lại chia nhau đi qua.
Vương Sơn Khuê hồi đáp, hắn nhìn nhìn Diệp Khai, trong lòng tự nhủ lãnh đạo đối với công việc này vẫn rất xem trọng đi!
Diệp Khai gật nhẹ đầu, không nói gì thêm, nhưng hiển nhiên cũng đang suy nghĩ chuyện này.
Vương Sơn Khuê nhìn biểu lộ trên mặt Diệp Khai, trong nội tâm khẽ động, hắn chợt nhớ tới một câu chuyện cười, nghe nói là lãnh đạo bị bệnh, thật nhiều người đi thăm, có người cảm thấy nhiều người đến thăm như thế chưa chắc sẽ được lãnh đạo nhớ rõ, cho nên không đi.
Kết quả về sau lãnh đạo không ngừng chèn ép người kia, sau đó lại nói, ai đi tôi không biết, nhưng ai không đi thì tôi nhớ rõ ràng.
Lần này Diệp chủ tịch bị thương tĩnh dưỡng, tự nhiên cũng muốn hỏi thăm một tiếng là ai không đi thăm hắn đi?
- Trương bộ trưởng bên chính hiệp không có đi…
Vương Sơn Khuê bỗng nhiên nói một câu.
- Ah…
Diệp Khai gật nhẹ đầu.
Sau khi Vương Sơn Khuê rời khỏi, thư ký Đường Mộc chợt cầm một bình giữ ấm đi vào:
- Nhị thiếu gia, đây là súp bổ mà Sở đại tiểu thư đã đưa tới, có thể dùng bổ não, dặn tôi nhìn cậu uống hết!
- Anh là thư ký của tôi, từ lúc nào trở thành thư ký của vợ tôi rồi hả?
Diệp Khai trừng mắt lườm hắn, cũng không nói thêm gì nữa mở nắp, không dùng muỗng, trực tiếp bưng lên uống cạn một hơi.
Đường Mộc nhìn thấy không khỏi có chút líu lưỡi, sau đó cười nhận lấy bình rỗng:
- Tôi gọi điện thoại báo cho Sở đại tiểu thư, phải nói đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ!
Diệp Khai gật đầu cười, ý bảo hắn đi ra ngoài.
Kỳ thật hiện tại não của hắn đã khá hơn nhiều, chỉ ngẫu nhiên cảm thấy có chút không khỏe, theo bác sĩ nói đây chỉ là hiện tượng bình thường, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều tránh rượu cùng thuốc lá kích thích thì một tuần có thể hoàn toàn lành hẳn.
Diệp Khai xử lý một đống tài liệu văn kiện chồng chất trên bàn, hắn vừa mở ra liền phát hiện một ít vấn đề, trên thực tế là một chủ tịch thành phố, nhiệm vụ của hắn cũng không thực sự nặng nề như thế, nếu như lãnh đạo thả quyền đều có thể đem những chuyện này giao cho thủ hạ đi hoàn thành.
Đương nhiên, nếu lãnh đạo xem trọng quyền hành thì khó tránh khỏi phải đối mặt với thật nhiều công việc.
Cho nên lãnh đạo bình thường đều thích ôm quyền trong tay thực ra mới là người không hiểu rõ cách làm lãnh đạo, còn những lãnh đạo bình thường nhìn giống như không có việc gì làm ngược lại mới là người thực sự hiểu được làm sao lãnh đạo người khác, chẳng hạn như tổng thống nước Mỹ, người ta còn thường xuyên có được thời gian để nghỉ ngơi không phải sao.
Trên thực tế không có người nào mà không thể thiếu, cũng không có ai là không thể bị thay thế.
Diệp Khai hiểu việc này rất rõ ràng, hắn không cần đem quyền hành gắt gao chộp vào trong tay, cho nên chỉ cần hướng dẫn cán bộ thủ hạ bên dưới làm việc thì cũng không xảy ra vấn đề gì.
Về phần nếu có ai xảy ra vấn đề, thì trực tiếp đi gõ người đó là được rồi, muốn sửa chữa người không phải là việc thật dễ dàng sao?
Qua một lát, Đường Mộc quay lại cầm hai phong thư.
- Nhị thiếu gia, vừa rồi đi ra ngoài gặp phải hai người, đã kín đáo giao hai phong thư này cho tôi.
Đường Mộc nói:
- Tôi có mở ra xem, phát hiện là chuyện tố cáo cục trưởng Cục tài chính Khang Kiện Dân!
- Ah, Khang Kiện Dân sao vậy?
Diệp Khai hỏi.
- Nghe nói là bao dưỡng tình nhân, có được thật nhiều nhà ở!
Đường Mộc nói ra:
- Hơn nữa nghe nói gần đây cùng phó cục trưởng Cục dân chính Hà Mộ Chi đầu cơ trục lợi vật tư cứu tế, thoạt nhìn là nhân viên nội bộ tố cáo.
- Không tới mức vậy đi?
Diệp Khai nghe xong lập tức sững sờ:
- Quyền hành của Cục tài chính lớn như vậy, cần gì phải đi theo Cục dân chính trộn lẫn làm chi, đầu cơ trục lợi vật tư cứu tế? Đáng giá mấy đồng tiền? Hơn nữa còn là chuyện dễ đi lên đầu sóng ngọn gió…
- Đúng vậy, tôi cũng có chút không tin, nhưng nhìn vào biểu hiện trong thư hình như trong tay đối phương có bằng chứng đấy…
Đường Mộc cũng đồng ý, hắn đem thư giao cho Diệp Khai.
Diệp Khai vừa xem quả nhiên bên trong ghi chép thật rõ ràng, xem xét cũng biết là nhân viên nội bộ tố cáo.
Hơn nữa bên trong còn nêu lên một việc phi thường trọng yếu, cục trưởng Cục tài chính Khang Kiện Dân cùng phó cục trưởng Cục dân chính là bạn học cũ, mà bộ trưởng Trương Thiếu Kiệt bên chính hiệp lại là chồng của Hà Mộ Chi, quan hệ giữa hai nhà vô cùng mật thiết.
- Nói cách khác, Trương Thiếu Kiệt là chỗ dựa của Khang Kiện Dân…
Thấy được điều này, trong nội tâm Diệp Khai liền sáng sủa:
- Đường Mộc, nghe nói Trương Thiếu Kiện không tới thăm tôi, có việc này sao?
- Nhị thiếu gia, Trương bộ trưởng xác thực là không có tới thăm ngài!
Đường Mộc gật đầu đáp.
- Ah, vậy thì tốt, mượn hắn khai đao đi…
Diệp Khai gật nhẹ đầu, sau đó nói với Đường Mộc:
- Anh gọi chủ nhiệm văn phòng Tôn Thánh qua đây, tôi có chút việc cần nói chuyện với hắn.
- Dạ!
Đường Mộc gật nhẹ đầu quay người đi ra ngoài.
Qua không bao lâu, liền thấy chủ nhiệm văn phòng Tôn Thánh đi nhanh vào phòng:
- Diệp chủ tịch, ngài tìm tôi?
- Phải, Tôn chủ nhiệm, có chuyện cần anh đi kiểm tra đối chiếu sự thật một chút.
Diệp Khai ra hiệu cho Tôn Thánh ngồi xuống, sau đó đem hai phong thư đưa cho hắn, gọi hắn đọc qua.