Lòng tin của Mộc Uyển Dung đối với Diệp Khai thật sự là quá đầy đủ, cho nên nàng mới nói như vậy.
Tiết mục được biểu diễn hơn một giờ, hình thức nội dung đều tương đối phong phú, có nhân tố lưu hành, có phong cách truyền thống Đông Sơn, đặc sắc địa phương, mọi người xem thật thoải mái.
Nhất là Diệp Khai, Mộc Uyển Dung cùng Giang Hiểu Mai, kỳ thật đều được xem là nhân vật mới đến Đông Sơn, xem những tiết mục này không khỏi trầm trồ khen ngợi, có cảm giác thật mới mẻ.
- Tiết mục văn nghệ địa phương Đông Sơn bảo tồn thật không tệ, tôi nghĩ ở phương diện này có thể bồi dưỡng nhiều hơn một chút.
Giang Hiểu Mai bỗng nhiên gom tới nói với Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung.
- Giang phó chủ tịch nói không sai, tiết mục văn nghệ địa phương đặc sắc trước mắt có thể bảo tồn xuống, hơn nữa còn hoàn hảo như vậy xác thực là không nhiều lắm, chỉ là tính cực hạn cũng rất mạnh, nếu như tổng hợp dung nhập một ít nhân tố lưu hành, làm thêm phổ cập hóa cải biến, cho dù đổ lên tiết mục cuối năm trên đài tôi đoán cũng sẽ không có vấn đề gì lớn!
Diệp Khai thuận miệng nói.
Giang Hiểu Mai nghe xong lời này, lập tức liền nhấc lên hứng thú:
- Ý nghĩ của Diệp chủ tịch rất tốt, tôi hoàn toàn ủng hộ, tôi nghĩ cũng không cần đợi, chậm trễ không bằng nhanh chóng, hôm nay cứ đem chuyện này định ra, tranh thủ làm mấy tiết mục để sang năm đưa lên tiết mục cuối năm thế nào?
- Ách?
Diệp Khai nghe xong lập tức sững sờ, không nghĩ tới Giang Hiểu Mai đối với công việc này để bụng như vậy, thật không biết trong nội tâm nàng đang suy nghĩ chuyện gì.
Không biết từ lúc nào phó bí thư Lý Văn Hải cũng đã gom tới:
- Giang phó chủ tịch nói thật không sai, nghe nói Diệp chủ tịch là người thủ đô, ở phương diện này nhất định là có phương pháp, nếu như có thể đem văn hóa địa phương Đông Sơn đổ lên tiết mục cuối năm, đối với việc bảo hộ cùng sự nghiệp du lịch của Đông Sơn hoặc là tuyên truyền đối ngoại đều rất có lợi đó ah!
Mộc Uyển Dung chỉ nhìn họ không nói chuyện, bưng ly rượu của mình khẽ lắc nhẹ, sau đó nhẹ nhàng uống một hớp, trong lòng của nàng hiểu rất rõ chuyện này tuy nghe không tính là việc lớn, nhưng muốn đưa lên tiết mục trên đài cuối năm thật sự không phải là chuyện dễ dàng.
Không nói tới trong cả nước có thật nhiều thành phố địa cấp cùng huyện khu như vậy, trên cơ bản mỗi địa phương đều có đặc sắc riêng của mình, đều mơ tưởng muốn được lên đài truyền hình quốc gia cuối năm, chỉ nói ở tại thủ đô, việc tranh đoạt cơ hội cũng đã vô cùng kịch liệt.
Chỉ theo việc an bài tiết mục liền có thể nhìn ra được các bộ môn đảng, chính, quân đều phải có tiết mục được chọn lựa, địa phương cũng sẽ được an bài cố định, tỷ như những đài bên Hong Kong vân vân, cũng cần có ca sĩ đặc biệt cần mời tới, một ít siêu sao uy tín lâu năm cũng sẽ có mặt, bởi vì người xem ưa thích họ thôi, ngoài ra còn để cho tổng đạo diễn tự do phát huy đã không còn bao nhiêu không gian.
Giang Hiểu Mai xuất thân từ Bộ ủy thủ đô, không có khả năng không hiểu rõ vấn đề bên trong này, cho dù là nhân vật thực quyền chính bộ cấp thủ đô muốn đem người của mình xếp vào trên đài truyền hình quốc gia cuối năm cũng không phải là chuyện dễ.
Một ít diễn viên đã có chút tên tuổi cũng phải bỏ ra món tiền khổng lồ để mình có cơ hội lên đài truyền hình cuối năm cũng cần phải dọn dẹp quan hệ đủ mọi phương diện, chỉ là bên tổng đạo diễn cũng phải trả trên triệu tiền thù lao mới được, một câu thôi, cạnh tranh rất kịch liệt, rất khó xử lý.
Hơn nữa cho dù là giai đoạn đầu tiên thông qua, cũng phải lưu tâm tới một lần diễn thử cuối cùng, không tới ngày biểu diễn chính thức tiết mục tùy thời đều sẽ bị nắm xuống, chuyện này cho dù chính tổng đạo diễn cũng chưa chắc có thể làm chủ.
Giang Hiểu Mai đưa ra chuyện này còn cố ý điểm ra Diệp Khai là nhân sĩ thủ đô, hi vọng hắn có thể chi trì văn hóa Đông Sơn tham dự vào đài truyền hình cuối năm, rõ ràng là tồn tại tâm tư làm hắn mất mặt xấu hổ.
Theo ánh mắt quan sát của Mộc Uyển Dung, đây giống như một loại ép buộc.
Nhưng bởi vì quan hệ đặc thù giữa Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai, loại ép buộc này làm cho nàng cảm thấy rất không thoải mái, dù sao lai lịch của Giang Hiểu Mai nàng cũng tinh tường một ít, biết rõ nàng tới từ Đoàn trung ương, thế nhưng lại không biết rõ tình huống cụ thể, chỉ biết vị phó chủ tịch thường vụ kia xưa nay cũng có diễm danh, nhưng không nghe truyền ra chuyện xấu gì khác.
Về phần nói vì sao nàng mới tới thành phố Đông Sơn liền toát ra tư thế muốn gây khó khăn với Diệp Khai, Mộc Uyển Dung thật sự không hiểu rõ ràng, ít nhất mọi người cũng có thể bảo trì hòa khí trên mặt mũi thôi.
- Đề nghị của Giang phó chủ tịch là không tệ, nhưng tôi chỉ dính chút quang của nhân sĩ thủ đô mà thôi, trên thực tế cũng không có lực ảnh hưởng gì, ngược lại Giang phó chủ tịch trước kia là bộ trưởng giáo học Đoàn trung ương, ở phương diện này hẳn là có chút ưu thế đấy, cô tới phụ trách chuyện này là vô cùng thích hợp!
Diệp Khai cũng không phải là người không có chuyện thì tự đi kiếm chuyện phiền toái cho mình, tuy hắn có thể giải quyết vấn đề này, muốn hắn liên hệ với người của CCTV cũng không có gì khó khăn, nhưng muốn phối hợp tiết mục với họ thì có chút áp lực.
Chỉ nói đơn thuần các đơn vị muốn có một tiết mục trên đài cũng đã phải trả giá lớn, cùng lợi nhuận đạt được đều có quan hệ trực tiếp với nhau, trừ phi đem tiết mục biến thành chuyên mục có thể khai triển giá trị kinh doanh mới có thể tạo được chỗ tốt cho Đông Sơn.
Nói như vậy còn không bằng trực tiếp tài trợ phí quảng cáo, bao xuống một chuyên mục trên CCTV càng dễ dàng hơn một ít.
Cho nên Diệp Khai trực tiếp đem quả bóng đá ngược trở về.
Ca ngợi người khác sao, Diệp Khai không ngại đi làm, nhất là thời điểm sẽ có lợi cho mình, vậy thì càng không cần keo kiệt.
Mộc Uyển Dung cười thầm nhìn Diệp Khai, trong nội tâm đối với cách làm của Giang Hiểu Mai có chút khinh bỉ, nếu như nói ai cũng đối đãi Diệp Khai như một thanh niên trẻ tuổi tính tình nóng nảy lông bông thì nhất định kẻ đó phải có hại chịu thiệt, bởi vì trên người Diệp Khai không hề có đặc tính mặt trái của tuổi trẻ dễ phạm phải kia, chẳng hạn như xúc động, dễ giận hay cảm xúc không ổn định gì đó.
Trái lại Diệp Khai am hiểu nhất một việc là giả heo ăn thịt hổ, hắn cũng rất vui vẻ chơi trò như vậy.
- Diệp chủ tịch, ngài là chủ tịch một thành phố, ở đại sự truyền thừa văn hóa Đông Sơn trọng đại như vậy không nên biểu hiện thờ ơ như vậy ah!
Giang Hiểu Mai tựa hồ nắm bắt điểm này, không hề có ý định nhẹ nhàng buông tha Diệp Khai, mà theo đuổi không bỏ, tỏ vẻ:
- Chuyện này rất trọng yếu, ngài nên ủng hộ!
- Không sai, Giang phó chủ tịch nói chuyện này trong thành phố đương nhiên là phải ủng hộ đấy…
Diệp Khai liếc xéo Giang Hiểu Mai, trong lòng tự nhủ thật kỳ quái, mình có bao giờ đắc tội qua nữ nhân này đây? Vì sao cô ta cứ nhắm vào chính mình đây này? Hắn ho khan một tiếng, nói tiếp:
- Nhưng tôi chính yếu nhất vẫn là nắm bắt kiến thiết kinh tế, không có tiền, sinh hoạt văn hóa cũng không phát triển nổi, cho nên nếu như Giang phó chủ tịch nguyện ý thì chuyện này giao cho cô được rồi, cần ủng hộ nhân lực vật lực trực tiếp hỏi tôi là được.
- Làm như vậy có chút không ổn đâu?
Ở bên cạnh Mộc Uyển Dung lập tức liền nói chuyện.
- Mộc bí thư, cô có dặn dò gì?
Diệp Khai làm ra tư thái thật đầy đủ, thoạt nhìn bộ dạng phi thường tôn trọng.
- Diệp chủ tịch phải quản lý công tác kiến thiết kinh tế toàn thành phố, nhất định không thể phân tâm trong chuyện này, mà Giang phó chủ tịch là phó chủ tịch thường vụ thành phố, phải phối hợp Diệp chủ tịch làm tốt công tác, không khả năng có quá nhiều thời gian.
Mộc Uyển Dung chậm rãi thong dong nói:
- Cân nhắc từ phương diện này, tiết mục có thể lên đài truyền hình quốc gia cuối năm hay không kỳ thật chỉ là như thêu hoa trên gấm, cũng không quá thích hợp hiện trạng phát triển của Đông Sơn hiện tại, nếu như nhất định phải thao tác, không phải không thể, nhưng tôi cho rằng không cần vận dụng một vị phó chủ tịch đi xử lý, tối đa là lựa chọn một cán bộ cấp phó sảnh khác đi làm đội trưởng là được rồi.
Nàng vừa nói như vậy, người chung quanh lập tức liền yên tĩnh.
Rất hiển nhiên, muốn xử lý việc này là phải dùng nửa năm thời gian hao tổn tại thủ đô, nếu như làm trễ nãi sự phát triển của Đông Sơn sẽ bị quan trường Đông Sơn cho biên giới hóa, cho dù làm thành cũng khả năng vứt bỏ vị trí hiện tại đang có tại Đông Sơn.
Chuyện buồn nôn người như vậy khẳng định không ai muốn đi làm, nhất là mọi người suy nghĩ một chút xác xuất thành công của việc này thấp phi thường, nếu làm được chẳng khác gì được ông trời rơi bánh nóng đánh trúng.
Nhóm phó chủ tịch thành phố cũng không phát sầu, bởi vì trên tay mọi người đều có một đống lớn sự tình cần làm, cho nên hoàn toàn có lý do thoái thác chuyện này, nhưng trong nội tâm nhóm cán bộ phó sảnh không nắm bắt công tác liên quan tới kinh tế thì trở nên bồn chồn, có thể xui xẻo bị rơi trúng đầu mình hay không thật khó mà nói ah!
Quả nhiên ánh mắt Mộc Uyển Dung lướt qua trên mặt mọi người một vòng, rơi lên trên người chủ nhiệm văn phòng thành ủy Tôn Kế Hải:
- Đồng chí Tôn Kế Hải trẻ trung khỏe mạnh, kinh nghiệm phong phú, là người chọn lựa tốt nhất!
Ngữ khí của Mộc Uyển Dung phi thường khẳng định, có loại lực lượng không cho cự tuyệt, điều này khiến nội tâm Tôn Kế Hải lập tức chấn động, trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh.
- Quả nhiên chuyện này rơi xuống trên đầu mình rồi!
Tôn Kế Hải thầm nghĩ trong lòng, nhưng không thể nói gì.
Chính hắn kỳ thật đã biết trước nếu tân nhậm bí thư thành ủy đến nhậm chức, chủ nhiệm văn phòng thành ủy như hắn nhất định là trốn không thoát, nếu không bị biên giới hóa thì bị nắm xuống, tình huống hiện tại thật rõ ràng, Mộc Uyển Dung dựa theo nguyên nhân Giang Hiểu Mai lôi ra chuyện này mà trực tiếp đem hắn đá tới thủ đô.
Tôn Kế Hải tự nhiên là không muốn đi thủ đô, không nói chuyện này thật sự khó xử lý, chỉ nói bản thân hắn ở lại Đông Sơn dù sao cũng là một ủy viên thường ủy, có chút quyền lực, đi thủ đô hắn chỉ là một cán bộ phó sảnh, tính toán là gì đây? Nếu thật cần làm việc còn không bằng chủ nhiệm văn phòng đại diện tại thủ đô đâu.
Chuyện đi cầu người ta làm việc thật không dễ dàng xử lý như thế.
Trong nội tâm hắn đã đem việc này biến thành bản thân bị đi đày.
- Tôi cảm thấy lời đề nghị của Mộc bí thư rất tốt, đồng chí Tôn Kế Hải phi thường phù hợp!
Diệp Khai lập tức biểu lộ sự ủng hộ của mình.
Giang Hiểu Mai nhíu mày, tựa hồ là có chút hoài nghi, nhưng không tỏ vẻ phản đối, chỉ nói:
- Tôi đối với tình huống cán bộ Đông Sơn không biết, nên không tỏ thái độ rồi.