Quan Môn

Chương 968

Đối với chuyện Nam Cung gia muốn quay về đại lục, lúc trước Diệp Khai đã nói qua với Diệp Tử Bình, bởi vậy hắn cũng hiểu rõ tinh tường nội tình bên trong, chỉ là không nghĩ tới Diệp Khai còn lấy một tỷ đô la từ trên người bọn họ.
Mặc dù nói Diệp Khai luôn mồm tỏ vẻ với Nam Cung Vân đây là ý tứ của cao tầng, nhưng trên thực tế cao tầng thật không có ý này, ít nhất là không có ý nghĩ lấy đi một tỷ đô la của Nam Cung gia.
Đứng ở vị trí của những vị lãnh đạo trung ương, không có khả năng làm ra những chuyện không phẩm vị như vậy, yêu cầu một tỷ đô la kia là do Diệp Khai đứng trung gian mưu lợi bất chính mà thôi.
Ý nghĩ của hắn cũng thật bình thường, chuyện lớn như vậy hắn xuất lực rất nhiều, còn gánh chịu phong hiểm, không có một tỷ đô la tiền chạy việc, ai sẽ đi làm việc cho Nam Cung gia không công đây?
Hơn nữa Nam Cung gia lại không thiếu tiền, cho hắn chút kinh phí làm việc là thuận lý thành chương thôi.
- Tiền mua đường nha, đương nhiên phải đưa chứ!
Diệp Khai cười đáp:
- Lần này Nam Cung Kinh Hồng trở về tựa hồ là có mục đích, dù sao phải cho hắn ra chút máu mới được!
Diệp Tử Bình gật nhẹ đầu, lại hỏi thăm trong điện thoại:
- Hôm nay cô bé kia đã tới, mẹ của con tự mình mang theo thư ký đến sân bay tiếp đón về, hiện tại đang ở trong nhà!
Diệp Khai ah một tiếng, biết rõ Diệp Tử Bình nhắc tới Từ Chỉ Đồng, chỉ là hắn cảm thấy có chút kỳ quái:
- Không phải đã an bài chỗ ở rồi sao, vì sao lại đưa tới trong nhà vậy?
- Lúc xuống máy bay bị trật chân, mẹ của con xem qua cảm thấy không thể đem con gái người ta bỏ lại bên ngoài một mình, cho nên mang về.
Diệp Tử Bình giải thích.
Diệp Khai nghe xong ngược lại có chút vò đầu.
Đi tới trong nhà Diệp Tử Bình, chẳng phải nói Từ Chỉ Đồng sẽ biết rõ toàn bộ tình huống của hắn sao?
Mặc dù việc hắn là con cháu Diệp gia có ít người biết đến, nhưng trên quan trường Đông Sơn lại rất ít người biết được, lần này nếu Từ Chỉ Đồng đến nhà ở thì Điền Thanh sẽ biết, Điền Thanh mà đã biết đoán chừng sẽ có nhiều người khác cũng biết.
- Ai, chuyện này sẽ náo lớn đấy…
Diệp Khai không tiện nói mẹ mình quá nhiệt tâm, dù sao là hắn an bài Từ Chỉ Đồng đi qua, lại nhờ mẹ mình chiếu cố, hiện tại Mạnh Chiêu Hoa chỉ là tận tâm làm theo lời nhờ vả của con trai, hắn cảm thấy không có gì để nói.
- Lai lịch cô gái kia thế nào vậy?
Diệp Tử Bình lại hỏi, nhưng ngữ khí có chút không hài lòng:
- Vì sao những cô gái bên cạnh con đều là người xinh đẹp, làm vậy thật không tốt đâu, hiện tại con đã là chủ tịch thành phố, phải chú ý ảnh hưởng. Chuyện của Chung Ly Dư cha không nói con rồi, nhưng con lại cứ liên tục tìm thêm nhiều nữ nhân như vậy là sao đây? Ân?
- Cô bé đó không phải nữ nhân của con đâu…
Diệp Khai nghiêm mặt nói:
- Đây là nhân chứng trọng yếu trong một vụ án, trước đó phát sinh sự kiện hạ độc cho nên con chuyển nàng qua chỗ của cha, nhét vào bên trong đài truyền hình Minh Châu đợi một thời gian, vừa có thể ở bên kia học tập công tác, vừa có thể tị nạn thôi.
Hắn đem tình huống của Đông Sơn giải thích với Diệp Tử Bình nghe qua, kể cả chuyện ngày đó suýt chút nữa hắn bị hạ độc.
- Tình huống tỉnh Hà Đông lại bết bát tới như vậy?
Diệp Tử Bình nghe xong lập tức phi thường tức giận.
Điều này cũng thật khó trách, mặc cho ai nghe xong con mình suýt chút nữa bị người hạ độc hại chết đều sẽ cảm thấy thật tức giận, huống chi là một thượng vị giả như Diệp Tử Bình.
Tình huống tỉnh Hà Đông Diệp Tử Bình hiểu biết không rõ ràng, dù sao không phải phạm vi thế lực truyền thống của Diệp gia.
Nhưng lúc trước Diệp Khai bị người vận tác đẩy tới tỉnh Hà Đông làm việc không biết có mục đích gì sau lưng hay không, trong nội tâm Diệp Tử Bình có vài phần minh bạch, đơn giản chỉ là hi vọng đem Diệp Khai phóng tới địa phương nhân sinh không quen, làm hắn bó tay bó chân khó thể phát triển.
Nhưng mà không ai có thể ngờ Diệp Khai vừa tới Long Thành lập tức xé mở chiếc lưới, khiến cho cả tỉnh Hà Đông đều phải chấn động, hoàn toàn làm rối loạn bố trí của đối phương, cuối cùng thậm chí còn đem cả phó bí thư Tỉnh ủy Cố Bình kéo xuống ngựa.
Sự biến hóa này làm thật nhiều người bất ngờ.
Vừa lúc bí thư Tỉnh ủy Hà Đông Nhạc Sơn muốn chỉnh hợp tài nguyên chính trị Hà Đông, xem trọng Diệp Khai, vì vậy thừa cơ hội quan trường Đông Sơn đang động đất đẩy hắn tới đảm nhiệm chức quyền chủ tịch thành phố.
Điều động quan viên trong tỉnh bí thư Nhạc Sơn đủ quyền làm chủ, cho nên an bài này vượt ngoài dự kiến rất nhiều người, nhưng dù sao ván đã đóng thuyền, bọn hắn không thể nói được gì, chỉ hi vọng Diệp Khai làm ra sự cố lúc đó dễ dàng gạt bỏ hắn.
Đáng tiếc chính là vận khí Diệp Khai quá tốt, rất nhanh đã tìm được lỗ hổng của quan trường Đông Sơn, hơn nữa còn làm lớn ra, một lần hành động bắt lấy phó chủ tịch thường vụ Tống Lâm Sinh, thuận tay gạt bỏ đội ngũ phạm tội của Tống Hỏa Sinh, danh khí phóng lớn, rốt cục không còn người nào có thể áp chế.
Dưới loại tình huống này, có người hạ độc Diệp Khai cũng là hành động bất đắc dĩ cuối cùng.
Trên thực tế nếu như Diệp Khai thật sự bị giết bằng thuốc độc, tuyệt đối làm cho quan trường Đông Sơn xong đời, Diệp gia giận dữ, tất nhiên sẽ có rất nhiều người phải chôn cùng.
Thậm chí ngay cả trong cao tầng, người từng thúc đẩy chuyện này cũng phải ảm đạm xuống đài.
Bởi vậy sau khi Diệp Tử Bình nghe Diệp Khai kể lại, đầu tiên liền cảm thấy tức giận.
- Bình tĩnh, bình tĩnh đi cha…
Diệp Khai vội vàng an ủi:
- Loại chuyện này con đã gặp nhiều rồi, sớm tập mãi thành thói quen, nếu như không phát sinh tình huống gì ngược lại sẽ cảm thấy không phù hợp logic đấy!
Diệp Khai trò chuyện với Diệp Tử Bình vấn đề này, khiến cho hắn quên mất chuyện vừa nói.
Hai cha con hàn huyên một lát thì cúp điện thoại.
Diệp Tử Bình gác máy, bỗng nhiên phát giác chính mình lại bị Diệp Khai đẩy qua chủ đề khác, không khỏi cười mắng một tiếng:
- Tiểu tử này, công lực nói sang chuyện khác ngày càng lợi hại.
Thoáng nở nụ cười, Diệp Tử Bình lại cân nhắc chuyện Diệp Khai bị người hạ độc, không khỏi hừ lạnh một tiếng nói:
- Hừ, xảy ra loại chuyện này Diệp gia há có thể bỏ qua? Dù sao phải cầm lại một bồi thường lớn mới được!
Diệp gia ở tỉnh Hà Đông xác thực không có nhân vật đắc lực nào thuận tay, vì vậy vẫn không thể chen ngang vào.
Hiện tại nếu đã có tay cầm, đương nhiên có thể cân nhắc một chút, bỏ vào một ít quân cờ tiến hành kiềm chế, ít nhất có thể cùng Diệp Khai hình thành hô ứng lẫn nhau, hình thành thế chân vạc hỗ trợ cho nhau.
Đương nhiên, muốn thao tác tốt chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn một phen, Diệp Tử Bình suy nghĩ đợi khi mình quay về thủ đô, gặp lão gia tử một chút, nghiên cứu lại chuyện này.
- Lão Diệp, sao giờ này anh còn chưa nghỉ ngơi?
Đúng lúc này Mạnh Chiêu Hoa từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Diệp Tử Bình đang ngồi trong phòng sách xem tư liệu liền lên tiếng hỏi.
- Ah, vừa rồi đang nói chuyện điện thoại với con trai bảo bối của em, lại thuận tiện xem một ít tài liệu.
Diệp Tử Bình nở nụ cười đáp, đưa tay xem đồng hồ:
- Ah, không ngờ đã hơn mười một giờ!
- Sớm tắm rửa rồi đi ngủ đi, công tác có bao giờ làm xong đây?
Mạnh Chiêu Hoa nói.
Kỳ thật lên tới cấp bậc như Diệp Tử Bình, thật sự không có nhiều việc cần hắn đích thân giải quyết, việc lặt vặt đều đã có thuộc hạ đi xử lý.
- Được rồi, thế nào, cô bé kia không việc gì chứ?
Diệp Tử Bình gật nhẹ đầu, hỏi thăm tình huống của Từ Chỉ Đồng.
- Không có chuyện gì rồi, vừa để bác sĩ xem qua, chỉ bị bầm tím mà thôi, không thương tổn gân cốt, nghỉ ngơi hai ngày thì tốt rồi.
Mạnh Chiêu Hoa trả lời, sau đó bà có chút cảm khái nói:
- Con của chúng ta chuyện gì cũng tốt, chỉ là con gái bao quanh quá nhiều, em cũng không biết ai có quan hệ với nó, khiến lúc nói chuyện có chút xấu hổ. Anh nói xem, việc này nếu để cho tiểu Huyên biết được, đoán chừng trong lòng con bé sẽ không thoải mái.
- Mấy chuyện này là của bọn trẻ, hẳn là có ăn ý, chúng ta đừng quan tâm!
Diệp Tử Bình cũng cảm thấy rất đau đầu, nhưng chuyện của người trẻ tuổi xác thực là không quản được.
Nhất là trong một ít đại chính hào môn tại thủ đô, chuyện đồng sàng dị mộng không ít, Diệp Tử Bình luôn có chút khinh thường hành vi này, nhưng một khi đổ xuống trên đầu con trai mình, hắn cũng không biết nên làm sao mới đúng.
Diệp Khai là một thanh niên có chủ kiến, cũng có vòng luẩn quẩn của riêng mình, có sự nghiệp của mình, là quan viên cấp chính sảnh, hắn đã không cần người khác chỉ điểm phải làm gì.
- Cô gái này cũng rất xinh đẹp đấy, mặc dù là con gái rượu nhưng nhìn khí chất cũng được, miệng rất ngọt, gọi bác gái bác gái không ngừng.
Mạnh Chiêu Hoa nói, sau đó liền phàn nàn:
- Trong nhà không có con trai ở chung, mà anh lại bề bộn công việc, một mình em ở nhà thật buồn chán, có một cô bé làm bạn cũng không tệ lắm.
- Tùy em, người tiểu Khai an bài tới có lẽ không vấn đề gì.
Diệp Tử Bình gật đầu nói:
- Cô gái kia là nhân chứng của tiểu Khai, đặt ở nhà xem như bảo hộ, nàng làm công tác gì vậy?
- Nghe tiểu Khai nói nàng làm phóng viên đài truyền hình, ngẫu nhiên còn đảm nhiệm chủ trì, cho nên tiểu Khai nhờ em liên hệ đài truyền hình Minh Châu cho nàng thực tập công tác, xem như bồi dưỡng một chút.
Mạnh Chiêu Hoa đáp.
- Nếu em ưa thích thì để trong nhà cũng được.
Diệp Tử Bình gật đầu.
- Anh nói con trai mình rốt cục lại có bao nhiêu nữ nhân đây?
Mạnh Chiêu Hoa bỗng nhiên hỏi.
- Việc này anh làm sao mà biết được?
Diệp Tử Bình ngạc nhiên hỏi.
- Em tính sơ qua, Chung Ly Dư nhất định rồi, Tạ Quân Ngọc cũng có chút ý tứ, còn có Mộc Uyển Dung lại quan hệ không rõ ràng, còn giống như có quan hệ không tệ với nha đầu của Đường Tế Xuyên, lại có bạn học Ninh Sương, quan hệ thanh mai trúc mã, ai, đây là những người em biết, còn người em không biết còn bao nhiêu đâu…
Mạnh Chiêu Hoa phàn nàn, nhưng khi quở trách con trai vẻ mặt lại không hề có chút mất hứng.
- Hắc, con trai quá ưu tú, loại chuyện này thật khó tránh khỏi.
Diệp Tử Bình nghe vợ tính toán, không khỏi nở nụ cười khổ.
Tuy hắn không tán thành hành vi của Diệp Khai, nhưng chuyện tới trước mắt hắn cảm thấy mình không lý do gì đi trách cứ con mình, tối đa chỉ dặn hắn thu liễm một chút mà thôi.
Con gái thời bây giờ vốn ưa thích làm thiêu thân lao đầu vào lửa, huống chi Diệp Khai còn là đại bóng đèn đầy sức hấp dẫn như thế đâu…
Bình Luận (0)
Comment