-- Thật quá kiêu ngạo rồi!
Bùi Quân Thu chứng kiến hình vẽ sau lưng Diệp Khai, lập tức căm tức nói.
Theo khả năng tay nghề mà nói, Bùi Quân Thu cùng Mộc Uyển Dung mỗi người mỗi vẻ, Bùi Quân Thu vẽ rất sống động, xem xét liền nhận ra biểu lộ hung hăng càn quấy của con thỏ, khó trách Mộc Uyển Dung vừa nhìn thấy liền giận dữ.
Mà tài vẽ của Mộc Uyển Dung cũng không kém, nàng vẽ thật thoải mái, tuy thật tùy ý nhưng cũng thật sinh động, trên hình vẽ là một con sói cùng một con thỏ.
Chỉ là con thỏ nằm rạp trên mặt đất vểnh mông thật cao, nhìn qua giống con thỏ mà Bùi Quân Thu vẽ trước đó, trong khi con sói dùng một chân đè lên bờ mông con thỏ đem eo của mình uốn thấp, tư thái như cúi người khom lưng.
Nhất là biểu tình của con sói càng thêm càn rỡ, vô cùng đắc ý.
Phối hợp với ánh mắt như có nước mắt của con thỏ, thật sự không cần giải thích thêm chuyện gì.
Khó trách Bùi Quân Thu tức giận như thế, trước đó nàng vẽ con thỏ chẳng qua muốn tuyên thệ chủ quyền mà thôi, không nghĩ tới Mộc Uyển Dung lại đối chọi gay gắt, đáp lễ nàng như thế, thật làm cho nàng tức giận.
- Không phải chỉ là một bí thư thành ủy thôi sao, hung hăng càn quấy cái gì?
Bùi Quân Thu tức tối nói:
- Diệp Khai, lần sau anh dùng tư thế này đến ăn thịt nàng! Em chụp ảnh!
Vẻ mặt Diệp Khai như cười khổ, nhưng trong bụng lại cười nở hoa.
Hai nữ nhân lợi dụng sau lưng hắn đấu đá nhau, kỳ thật trong lòng hắn cũng không có tâm lý bài xích bao nhiêu, Mộc Uyển Dung hay Bùi Quân Thu cũng tốt, đều là nữ nhân của hắn, loại chuyện tư tình này tuy là hai nữ nhân đấu tranh, nhưng đối với hắn mà nói lại như điều hòa thêm gia vị trong sinh hoạt.
Nếu như cứng nhắc ở mãi tại Đông Sơn, không hề có chút vui thú trong sinh hoạt, làm vậy còn ý nghĩa gì đây?
Mặc dù Diệp Khai đi tới thành phố Đông Sơn là vì muốn tạo chiến tích, nhưng tạo chiến tích kỳ thật cũng là chuyện đơn giản, chỉ cần đầu tư quy hoạch, tăng lên trình độ phát triển kinh tế của thành thị, cải thiện sinh hoạt của nhân dân, đả kích tội phạm vân vân, nói trắng ra chỉ cần là thực sự làm công tác thì cũng không có gì khó khăn.
Nếu như vậy Diệp nhị thiếu tự nhiên cần chế tạo một chút tình thú sinh hoạt để tăng thêm gia vị cho cuộc sống, chẳng hạn như trò chơi hiện tại.
- Bùi tổng, em là năm mươi bước cười người trăm bước thôi, em vẽ thứ kia trước, người ta không phản kích mới là lạ!
Diệp Khai hời hợt nói với Bùi Quân Thu.
- Hừ, anh quả nhiên có quan hệ với nữ nhân kia!
Bùi Quân Thu hừ một tiếng nói, nàng trừng mắt mất hứng véo thịt mềm bên hông Diệp Khai, không thuận theo nói:
- Thiệt thòi cho em canh giữ tại Hải Đông, buôn bán lời nhiều tiền cho anh như vậy, còn mỏi mắt chạy tới đầu tư cho anh, Diệp nhị thiếu anh đối xử với người ta như vậy đó sao?
- Lời này không đúng…
Diệp Khai nghe xong lập tức biểu lộ ý kiến:
- Hải Đông cũng tốt, địa phương khác cũng vậy, anh chỉ nghĩ kế cho em lời chút tiền tiêu vặt mà thôi, từ ban đầu anh không hề động đầu óc lấy tiền của em, em nói như vậy xem anh là gì chứ?
Diệp Khai đối với tiền tài vốn nhìn rất nhạt.
Hiện tại hắn là quan viên cao cấp, trên cơ bản không cần dùng đến tiền, trước kia đặt mua tài sản hiện tại đều do Chung Ly Dư quản lý, chủ yếu dựa vào sản nghiệp bên Nga, về phần sản nghiệp trong nước hắn cũng đã giao cho Chung Ly Dư quản lý.
Sản nghiệp lớn như căn cứ Hoa Đông Thần Vận hắn còn không để ý, chẳng lẽ còn mong nhớ số tài sản của Bùi Quân Thu? Hoàn toàn không cần thiết!
- Hiện tại người ta còn là người của anh rồi, chẳng lẽ tài sản còn đưa cho người khác họ?
Bùi Quân Thu nhìn Diệp Khai nói ra.
- Ý em muốn thì cứ xem là vậy đi…
Diệp Khai vỗ vỗ trán, trong lòng tự nhủ nữ nhân đúng là tính quật ah, bên trong xương cốt Bùi Quân Thu kỳ thật cũng là người thật bảo thủ truyền thống nữ tính.
Diệp Khai ở lại với Bùi Quân Thu tới rạng sáng năm giờ, hai người lăn từ trên giường xuống đất, lại từ đất lên phòng khách, cuối cùng giết tới phòng tắm, giằng co tới long trời lở đất.
Thẳng tới khi đem Bùi Quân Thu biến thành vô lực, mê mang ngủ thiếp trên giường Diệp Khai mới lặng lẽ chuồn đi, quay về đại viện thành ủy chạy tới phòng làm việc ngủ một giấc.
Rạng sáng hôm sau bên Ủy ban tỉnh đã gọi điện thoại tới, thông tri thành phố Đông Sơn chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết đã đến thành phố Đông Sơn khảo sát.
Buông xuống điện thoại của Ủy ban tỉnh, ngay lập tức Mộc Uyển Dung lại gọi tới.
- Long chủ tịch đã đến…
Mộc Uyển Dung nói với Diệp Khai.
- Đã sớm đến, vốn chơi trò cải trang vi hành, hiện tại không nhịn nổi, không thể không chuyển sang công khai.
Diệp Khai nghe xong đem sự tình nói ra:
- Lão Long cũng không có biện pháp, ai bảo đồng bọn hợp tác của hắn quá kém cỏi đây?
- Nguyên lai là như vậy…
Mộc Uyển Dung nghe xong lời kể của Diệp Khai mới hiểu ngày hôm qua còn xảy ra chuyện của Cù Sĩ Vinh.
Theo đạo lý mà nói Cù Hữu Nghĩa là đồng bọn hợp tác của Long Chính Tiết, lực ảnh hưởng khá lớn, đáng tiếc Cù Sĩ Vinh thật quá vô dụng, chưa từng mang tới được chuyện gì tốt cho hắn, ngược lại còn ảnh hưởng bố cục chiến lược của Long Chính Tiết cùng Cù Hữu Nghĩa tại Đông Sơn.
Dựa theo kế hoạch trước kia, Long Chính Tiết cùng Cù Hữu Nghĩa nhất định sử dụng kinh tế thẩm thấu làm chủ, áp lực chính trị làm phụ hi vọng dùng không gian đổi thời gian, chậm rãi đem quyền lực cùng lực ảnh hưởng của Diệp Khai tại Đông Sơn trấn áp xuống, nhưng lại không nghĩ đến chuyện của Cù Sĩ Vinh làm hành động của bọn họ phải trở nên công khai.
Hiện tại thấy đánh lén vô vọng, Long Chính Tiết chỉ đành phải chuyển ra ánh sáng, biến hành vi cải trang vi hành thành chính thức khảo sát.
Từ chuyển biến này nhìn lại, trên thực tế hành động của Long Chính Tiết đối với Diệp Khai đã xem như thất bại.
- Bất kể nói như thế nào lần này việc khảo sát của vị chủ tịch tỉnh kia chúng ta đều phải xem trọng…
Mộc Uyển Dung trầm ngâm một thoáng nói ra:
- Công tác tiếp đãi cần làm tốt đấy, chờ một chút anh liên hệ với thư ký của Long chủ tịch hỏi thăm hắn xem có chuyện gì cần đặc biệt chuẩn bị hay không?
- Được!
Diệp Khai gật nhẹ đầu đồng ý.
Hiện tại Long Chính Tiết còn chưa tuyển chọn thư ký chuyên trách riêng cho mình, có một số việc đều do Đổng Siêu Toàn đến xử lý, từ phương diện này mà xem Đổng Siêu Toàn ngược lại có cơ hội trở thành thư ký riêng cho Long Chính Tiết, khó trách gần đây cái đuôi của hắn lại nhếch lên trời, nhất định là bị nhận lấy tin tức tốt như vậy kích thích.
Nhưng cho dù Đổng Siêu Toàn thuận lợi trở thành thư ký riêng của Long Chính Tiết, không khả năng càng tiến thêm một bước, Diệp Khai ngược lại không hề xem hắn vào trong mắt.
Quả nhiên khi Diệp Khai gọi điện thoại qua, thái độ của Đổng Siêu Toàn vẫn tương đối đoan chính, nói rõ tình huống của đoàn người Long chủ tịch, hơn nữa còn nói vấn đề an bài ăn ở nghỉ ngơi.
Diệp Khai đem công tác tiếp đãi đặt ở khách sạn Đông Sơn, là khách sạn tiếp đãi chuyên dụng của Ủy ban thành phố trước kia.
Mặc dù nói hoàn cảnh Mỹ Vị Cư là tốt nhất, phục vụ thật chu đáo, nhưng Diệp Khai cân nhắc điều kiện vượt chỉ tiêu khiến Long Chính Tiết bắt điểm yếu, hắn lựa chọn phương án bảo thủ, tránh khỏi phải dùng nhiều tiền còn bị Long Chính Tiết phê bình.
Phải biết rằng giữa hai người như nước lửa bất dung, hắn tuyệt đối không cần đi lấy lòng Long Chính Tiết.
Nhưng tới cuối cùng, Đổng Siêu Toàn chợt nhắc tới vấn đề khác:
- Diệp chủ tịch, về chuyện của Cù Sĩ Vinh, cha của hắn chủ tịch tập đoàn Vạn Hòa Cù Hữu Nghĩa muốn đi thăm con hắn, có thể an bài một chút hay không?
Khi Đổng Siêu Toàn hỏi vấn đề này, trong lòng cũng không nắm chắc.
Mặc dù hắn bị Cù Hữu Nghĩa nhờ vả hỏi thăm Diệp Khai chuyện này, nhưng Diệp Khai có cho mặt mũi hay không thì hắn không thể biết được, phải biết trong thành phố Đông Sơn, Diệp Khai chính là địa đầu xà, nhất là hệ thống cảnh sát bị hắn nắm giữ, Long Chính Tiết cũng không khả năng mở miệng hỏi thăm việc này.
Bằng không mà nói sẽ lộ ra tình trạng Long Chính Tiết biến thành người bao che cho Cù Sĩ Vinh.
Là một cán bộ cao cấp có lòng dạ, Long Chính Tiết nhất định sẽ không phạm sai lầm như thế.
Cho nên chuyện này chỉ có thể giao cho Đổng Siêu Toàn đi hỏi, xem như Diệp Khai không cho mặt mũi cũng không làm xấu hổ Long chủ tịch.
- Được, có thể, đây là yêu cầu chính đáng!
Diệp Khai trả lời thật sảng khoái.
Đổng Siêu Toàn nhận được đáp án, trong nội tâm lại có vài phần hoài nghi, không nghĩ tới Diệp Khai tại sao dễ nói chuyện như vậy đây? Thống khoái tới mức làm Đổng Siêu Toàn cảm thấy có chút kinh ngạc.
- Tôi thay mặt Cù chủ tịch cảm ơn Diệp chủ tịch!
Tuy trong nội tâm hắn thật hoài nghi, nhưng vẫn mở miệng cảm tạ.
- Đổng thư ký trưởng khách khí, không có chuyện gì đâu.
Diệp Khai hồi đáp.
Hai người không còn thái độ đối chọi gay gắt, hơn nữa Đổng Siêu Toàn đã biểu lộ tôn trọng đầy đủ đối với Diệp Khai, cho nên xưng hô cũng biến thành sửa đổi, Đổng Siêu Toàn không móc mỉa chức vị của hắn là “quyền” chủ tịch, hắn cũng không cần mở miệng gọi là “phó” thư ký trưởng.
Sau khi buông điện thoại xuống, trong lòng Đổng Siêu Toàn vẫn suy nghĩ chuyện này, cảm thấy Diệp Khai xác thực khó đối phó, dù Long Chính Tiết cùng Cù Hữu Nghĩa liên hợp lại cũng không trấn áp được hắn, mình chỉ là một phó thư ký trưởng cấp phó sảnh, thật sự là không nằm được trong mắt hắn đi.
Đương nhiên, nếu Đổng Siêu Toàn có thể trở thành thư ký riêng của Long Chính Tiết, có lẽ Diệp Khai còn liếc nhìn hắn một chút, nhưng hiện tại thì không cần nói tới.
Nói đến cùng vẫn là vấn đề cấp bậc thôi!
Nói chuyện xong với Diệp Khai, Đổng Siêu Toàn đi qua phòng của Cù Hữu Nghĩa, đem tình huống nói cho hắn biết, sau đó nói:
- Cù chủ tịch, nếu Diệp Khai đã chịu nhả lời, vậy có phải chúng ta lập tức đi thăm lệnh công tử?
- Đó là tự nhiên!
Cù Hữu Nghĩa gật đầu nói.
Đối với việc con trai bị nhốt trong Cục cảnh sát, Cù Hữu Nghĩa ngoại từ phẫn nộ còn lo lắng, Diệp Khai đã đồng ý cho đi thăm hỏi, hắn đương nhiên là không muốn chậm trễ!