- Đặng phó chủ tịch, có một tình huống anh cần chú ý một chút…
Sau khi Diệp Khai trở về liền gọi điện thoại cho Đặng Kim Hữu, an bài công việc.
- Được, tôi hiểu, tôi hiểu…
Đặng Kim Hữu nghe Diệp Khai nói chuyện, không ngừng gật đầu.
Chờ sau khi nói xong điện thoại, Đặng Kim Hữu gọi đội trưởng Viên Phương của chi đội hình sự đến.
- Đặng chủ tịch tìm tôi sao?
Viên Phương gõ cửa phòng làm việc của Đặng Kim Hữu, đi vào.
- Phải, có chút việc cần giao cho anh xử lý.
Đặng Kim Hữu vẫy vẫy tay, ý bảo hắn ngồi xuống sau đó dặn dò:
- Vừa rồi Diệp chủ tịch gọi điện cho tôi, có nói tới vấn đề của Đông Sơn Tự.
- Ah?
Viên Phương nghe được có chút khó hiểu.
Đông Sơn Tự có vấn đề gì chứ? Bên đó chỉ có một đống gạch ngói hoang tàn chồng chất, ngay cả người nhặt ve chai cũng không đến, địa phương như vậy lại có vấn đề gì đây?
- Theo Diệp chủ tịch nói bên Đông Sơn Tự có một chiếc chuông lớn phải không?
Đặng Kim Hữu chưa từng đi qua Đông Sơn Tự, vì vậy đối với tình huống bên kia không biết rõ ràng, hắn mang theo vẻ dò hỏi nhìn Viên Phương.
- Đúng vậy, có một chiếc chuông lớn, nghe nói là đồ cổ thời Đại Tống.
Viên Phương nghe xong lập tức trả lời:
- Nhưng chiếc chuông kia khá lớn, tuy Đông Sơn Tự bị hủy nhưng chuông vẫn còn, còn có hòa thượng dựng lều ở lại đó, mỗi ngày sớm tối đều gõ chuông, không ít người qua xem náo nhiệt nhìn vị hòa thượng kia gõ chuông hàng ngày đấy.
- Ah, vậy thì nói rõ xác thực có vấn đề này tồn tại.
Đặng Kim Hữu gật đầu nói:
- Diệp chủ tịch nói đã nhận được tin tức khả năng gần đây sẽ có người đánh chủ ý với chiếc chuông kia, cho nên hi vọng Cục cảnh sát thành phố quan tâm một chút, đem kẻ trộm bắt lại, đừng cho những phần tử tội phạm thực hiện được ý đồ!
- Có người muốn trộm chiếc chuông lớn kia, không phải là điên rồi sao?
Viên Phương nghe xong liền cảm thấy có chút không sao tưởng tượng nổi.
Nếu như chiếc chuông kia là do hoàng đồng tạo thành có lẽ sẽ có người đánh chủ ý với nó nhiều một chút, nhưng đó là chuông do thanh đồng đúc thành, cho dù muốn nấu lại tái tạo cũng vô cùng phiền toái, nhất là thể tích chuông khá lớn, sức nặng cũng không nhỏ, còn nằm trên núi, đừng nói leo lên cây tháo xuống khó khăn cỡ nào, chỉ nói từ trên núi vận chuyển xuống cũng đủ làm cho người đau đầu rồi.
Vì mấy trăm tới hơn ngàn đồng tiền mà phải phí nhiều khí lực đi lên núi trộm chuông, còn phải mạo hiểm bị người phát hiện khi vận chuyển xuống núi, huống hồ còn chưa chắc tìm được địa phương có can đảm thu tang vật, chuyện ngu ngốc như vậy lại có ai nguyện ý đi làm đây?
Viên Phương thật sự cảm thấy người nguyện ý thỉnh người làm ra loại chuyện này nhất định là muốn tiền muốn điên rồi, nhưng phàm là ăn trộm có chút bổn sự thậm chí không ai đi làm chuyện đó chứ đừng nói chi là vì trộm chuông, còn phải sớm điều nghiên địa hình mà đi chuẩn bị ăn trộm.
Hắn cho rằng Diệp chủ tịch nhất định là bị người tung tin vịt rồi.
- Nếu như Diệp chủ tịch đã dặn dò chúng ta làm việc, chúng ta phải dụng tâm một chút, vạn nhất thật sự có người chạy tới trộm chuông thì sao bây giờ?
Đặng Kim Hữu là ai, nhìn biểu tình của Viên Phương liền hiểu rõ ý tứ hắn, vì vậy khuyên bảo hắn:
- Nếu thật sự để chiếc chuông kia bị ăn trộm, Diệp chủ tịch tức giận không nói, ngay mặt mũi chúng ta cũng không có ánh sáng!
- Phải, Đặng chủ tịch nói đúng, tôi đi an bài chuyện này!
Viên Phương nghe xong lập tức tỉnh lại, cho rằng thái độ của mình xác thực là có chút vấn đề.
Nếu như là lãnh đạo an bài công tác xuống dưới, tự nhiên là có đạo lý riêng, chỉ cần đi làm tốt việc này là được, cần gì phải phân tích nguyên nhân bên trong, tại sao nhất định phải tìm cho ra địa phương không hợp lý để làm gì?
Nếu như mình có cấp dưới không biết nghe lời như vậy, đoán chừng trong nội tâm cũng sẽ cảm thấy không được cao hứng đi?
Viên Phương nghĩ thông suốt điểm này, tâm tình lập tức đổi mới thật lớn, liền cam đoan với Đặng Kim Hữu sẽ an bài nhân thủ đắc lực đi theo dõi chuyện này.
Nguyên lai Viên Phương chỉ tính toán tùy tiện phái hai người mỗi ngày đi lên núi nhìn xem một chút là được, nhưng bây giờ nghe lời nói của Đặng Kim Hữu hắn cảm thấy ý nghĩ của mình như vậy là không đúng, vì vậy an bài sáu nhân viên cảnh sát phân thành ba đợt, một ngày ba ca canh giữ gần chiếc chuông lớn của Đông Sơn Tự, hi vọng sẽ có thu hoạch.
Bởi vì lãnh đạo đã động miệng, thuộc hạ chạy gãy chân, sau khi nhận được nhiệm vụ này sáu nhân viên cảnh sát hiển nhiên có chút không vui, bởi vì theo họ xem ra chiếc chuông lớn kia không hề có giá trị.
Năm đó xảy ra biến động cũng không ai đập phá chuông cổ, về sau khi cần luyện thép quy mô cũng không ai đem chuông làm hỏng, đã như vậy cũng chỉ có thể nói chiếc chuông kia không hề có chút cảm giác tồn tại, bọn họ không cho rằng sẽ có người nào ăn no nhàn rỗi đi trộm chuông.
Tuy rằng không tình nguyện nhưng cân nhắc lúc lãnh đạo an bài nhiệm vụ có vẻ phi thường trịnh trọng, cho nên sáu người tự mình điều chỉnh thứ tự trách nhiệm, cuối cùng mới đi lên núi canh gác.
Dự tính hai người canh tám tiếng, một người xem một người ngủ, mỗi người chỉ cần canh gác bốn giờ mà thôi, cũng không phải là chuyện gì khổ cực, chỉ cần trường kỳ canh giữ nơi này, không thấy có ai đến thì cũng chỉ có chút cảm giác buồn bực nhưng thời gian rồi cũng sẽ qua.
…
- Rốt cục anh đã phát hiện ra gì vậy?
Bùi Quân Thu quấn quýt lấy Diệp Khai truy hỏi.
Nàng hiểu thật rõ thói quen của Diệp Khai, nếu như không có lợi ích thì hắn tại sao phải đi quan tâm vấn đề an toàn của chiếc chuông kia?
Mặc dù nói chiếc chuông của Đông Sơn Tự được xem như là đồ cổ, hơn nữa có gần ngàn năm lịch sử, nhưng theo giá trị mà giảng cũng không đáng giá như vậy, dù sao người sưu tầm chuông nhỏ vẫn có, nhưng người sưu tầm chuông lớn như vậy thật sự là không có.
Vừa chiếm diện tích vừa bất tiện vô cùng, anh đi sưu tầm loại đồ vật như vậy chẳng phải muốn nói với người khác, vật này anh lấy ra từ trong chùa chiền hay sao? Làm người sưu tầm đối với loại sự tình như thế vẫn vô cùng kiêng kỵ.
Vạn nhất có một ngày hòa thượng trong chùa tìm đến tận nhà nói vật này là đồ vật trong chùa chúng tôi, thỉnh thí chủ bố thí trả lại, lúc đó anh phải làm gì đây?
Cho nên Bùi Quân Thu không tin lời Diệp Khai nói sẽ có người trộm chuông, tuyệt đối chỉ là ngụy trang mà thôi.
- Thật sự là có chút phát hiện, anh cảm thấy được chiếc chuông kia năm xưa hẳn nằm ngay bên trên lối vào cung điện ngầm dưới đất.
Diệp Khai nói với Bùi Quân Thu.
- Vì sao vậy? Sao anh lại biết?
Bùi Quân Thu nghe xong có chút kinh ngạc nói.
Vì vậy Diệp Khai đem phát hiện của hắn nói ra:
- Văn tự điêu khắc bên trong chuông là bốn chữ “Trấn Cung Chi Bảo”, rất hiển nhiên bên trong Đông Sơn Tự ngoại trừ cung điện ngầm dưới đất cũng không còn cung điện nào khác, cho nên sự tình thật rõ ràng, địa phương đặt chuông chính là cung điện ngầm bên dưới!
- Ý của anh là nói bên dưới gốc đại thụ kia chính là vị trí của cung điện dưới đất?
Bùi Quân Thu chợt hiểu ra:
- Nếu như vậy thì trực tiếp đào lên là được rồi, dù sao là động tác của chính phủ, việc bảo hộ cung điện dưới đất là đương nhiên nên em nghĩ sẽ không ai nói được gì, tránh khỏi việc bị những người khác mang lòng dã tâm với đồ vật bên dưới!
- Đạo lý tự nhiên là như thế, nhưng anh ngược lại hi vọng có người đến tầm bảo…
Diệp Khai cười cười nói.
- Chẳng lẽ anh biết có người muốn tới tầm bảo sao?
Bùi Quân Thu có chút hoài nghi hỏi.
- Không kém bao nhiêu đâu.
Diệp Khai gật đầu nói:
- Hiện tại đã tập trung vào mục tiêu.
Khi Diệp Khai nói lời này cũng không phải nói mò, từ khi hắn phát hiện Cù Hữu Nghĩa phi thường hứng thú trong việc trùng kiến Đông Sơn Tự, trong lòng luôn có nghi kỵ, mà theo hắn tinh tế nghiên cứu phương án khai phát khu du lịch của Cù Hữu Nghĩa, càng thêm khẳng định điểm này.
Nhất là hôm nay vô tình gặp trên núi, từ trong mắt Cù Hữu Nghĩa chứng kiến thần sắc hoài nghi lẫn cảnh giác, càng làm Diệp Khai tin tưởng vững chắc suy đoán của mình có đạo lý.
Căn cứ vào việc cân nhắc trong phương diện này, Diệp Khai an bài Đặng Kim Hữu đi giải quyết.
Bởi vì hắn biết rõ sau khi mình đưa Bùi Quân Thu đến Đông Sơn đầu tư hạng mục trùng kiến Đông Sơn Tự được truyền ra, chỉ sợ Cù Hữu Nghĩa sẽ rất khó tiếp tục giữ bình tĩnh, cho nên hắn khẳng định phải nhanh chóng giải quyết xong chuyện đó để tìm bảo tàng bên dưới cung điện Đông Sơn Tự.
Bằng không mà nói một khi chuyện đã định hắn sẽ mất đi cơ hội động thủ.
- Ai, không nói chuyện này nữa, ban ngày leo núi mệt mỏi quá đi, hiện tại em chỉ muốn ăn cơm, sau đó tắm rửa đi ngủ thôi.
Bùi Quân Thu vuốt vuốt bắp chân có chút nhức mỏi, không ngừng kêu khổ nói.
- Việc này chỉ oán chính em thôi, bình thường phải rèn luyện nhiều hơn mới được.
Diệp Khai cười nói:
- Ăn rồi ngủ, sẽ mập nhanh lắm đấy!
Quả nhiên chưa đầy một giờ trôi qua, ngay khi Bùi Quân Thu đi tắm rửa Diệp Khai nhận được điện thoại của Đặng Kim Hữu.
- Diệp chủ tịch, ngài đúng là liệu sự như thần ah!
Trong điện thoại thanh âm Đặng Kim Hữu cả kinh, nhìn ra được tâm tình lão Đặng khá kích động.
- Làm sao vậy, lão Đặng?
Diệp Khai phi thường bình tĩnh hỏi ngược lại.
- Diệp chủ tịch, tôi muốn báo cáo với anh một chút về chuyện chiếc chuông của Đông Sơn Tự.
Đặng Kim Hữu lớn tiếng nói trong điện thoại:
- Người của chúng tôi vừa truyền về tin tức, thật sự có người đánh chủ ý với chiếc chuông kia đâu!
- Không phải chứ?
Diệp Khai nghe xong lập tức kinh ngạc nói.
Mặc dù hắn nói có khả năng sẽ có người đi trộm chuông, nhưng trên thực tế là muốn quan sát động tĩnh, lần này nhân viên cảnh sát được phái ra báo cáo có người có ý đồ trộm chuông, điều này làm trong lòng hắn có chút kinh ngạc rồi.