Quân Môn Nịch Ái

Chương 15


"Lấy độc trị độc! Này sao được, này cũng quá nguy hiểm!" lời nói khiếp sợ buột miệng thốt ra, bên cạnh đã có người bắt đầu nói thầm phản đối.
Mắt phượng đạm nhiên quét về phía người nọ, "Nếu cậu có biện pháp cứu người, vậy đi cứu đi."
Tại bên trong thế tục, người ưa gây chuyện phiền toái vĩnh viễn đều không ngừng lại được, những người chỉ biết động mồm mép đó, vĩnh viễn sẽ không biết, rất nhiều thời điểm chỉ bởi vì lời nói của bọn họ, làm một sinh mệnh cứ như vậy lặng yên biến mất, mà những người đó, sẽ không có một tia tỉnh ngộ cùng thương hại nào.
"Tôi không được." Người nói chuyện là một bác sĩ, hơn nữa vừa rồi là anh ta tiếp khám cho thiếu niên này, thấy tất cả mọi người đem ánh mắt đặt ở trên người mình, lập tức liền bị dọa sợ, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Mai lão cùng tất cả mọi người không có biện pháp, anh ta sao có thể có biện pháp lại không phải thần, có thể khống chế được mệnh một người đang kề bên bờ tử vong.
"Nếu không được, vậy đừng ở nơi đó hạt kêu to." Một câu của Mộc Lân, không lưu tình chút nào, làm cả khuôn mặt vị bác sĩ vừa nói chuyện từ đỏ chuyển sang xanh, nhưng là lại không có cách nào phản bác.
A..

Anh ta nhưng thật ra muốn nhìn, cô một thiếu nữ, có thể cứu một người cơ hồ như cả hai chân đều đã bước vào quỷ môn quan trở về hay không.
"Cứu, hay là không cứu." Hoặc là nói, là đánh cược hay không đánh cược.

Lấy độc trị độc, đó là lập tức trí mạng a; nếu là không đánh cuộc, có lẽ còn có một chút thời gian nói di ngôn.
"Cứu." Lúc mọi người vẫn còn chưa phản ứng lại, một đạo thanh âm già nua lại cường mà hữu lực vang lên bên tai mọi người, chính giữa phân ra một chỗ trống, một đạo thân ảnh chậm rãi xuất hiện ở trước mắt mọi người, bộ dáng nửa tuổi già sức yếu, nhưng mà bước chân phía dưới lại vô cùng trầm ổn.
"Ba, ngài như thế nào tới!" Nhìn đến ông lão, ông trương có chút kinh ngạc; không phải ông đã gọi người trước đừng đem sự tình truyền tới trong tai lão gia tử sao.
"Cháu nội bảo bối của ba đều ra chuyện như vậy, ba lại có thể không tới? Con còn muốn gạt ba!" Trương lão gia tử trừng mắt nhìn ông trương liếc mắt một cái, làm ông trương sợ tới mức im lặng, có thể thấy được uy nghiêm của Trương lão gia tử ở trong nhà.
Nhàn nhạt nhìn thoáng qua vợ mà con trai đang ôm trong lòng ngực, Trương lão gia tử thở dài một hơi, đi đến trước mặt Mộc Lân, ngôn ngữ kiên định, "Cứu đi." Ông ấy vừa rồi ở bên ngoài, đã đại khái hiểu biết tình huống, tình huống hiện tại là, cứu, còn có một khả năng, không cứu, như vậy liền chỉ có thể trơ mắt nhìn cháu nội của chính mình ở trước mắt biến mất.
"Được." Mộc Lân gật đầu, nhưng mà ngay sau đó lại đột nhiên nhìn về phía Chu Kiến Tỉnh, "ông Chu, cháu hiện tại cứu người, xem như bắt đầu tính công sao?" Cái này cô trước phải biết rõ ràng rồi mới tính xem thu phí như thế nào.
"Ngạch.." bị Mộc Lân hỏi Chu Kiến Tỉnh theo bản năng sửng sốt, thực mau hoàn hồn, rồi nói: "Còn không tính, hôm nay chỉ là mang cháu lại đây làm quen bệnh viện một chút mà thôi, thời gian đi làm chính thức của cháu là ngày mai."
Chu Kiến Tỉnh không biết Mộc Lân tại sao lại hỏi như vậy, bất quá nếu Mộc Lân thật sự có đem người cứu sống thì ông cũng rất toàn tâm mà đem hết thảy công lao toàn bộ đều trả cho Mộc Lân, đương nhiên nếu như không cứu được, ông cũng nhất định sẽ che chở cho cô.
Nếu là hôm nay làm Trương gia thiếu nha đầu này một ân tình, như vậy tại đây thành phố B, đường đi của nha đầu sau này sẽ sẽ càng tốt đi.
"Cháu hiểu được." Mộc Lân gật đầu, ở lúc mọi người mặt đầy mộng bức chờ cô thi cứu, cô lại vô cùng vững chắc mà lấy giấy bút từ trong túi nhỏ, viết một chút lại đem tờ giấy đưa đến trên tay của Trương lão gia tử.
"Đây là số thẻ của tôi, sau khi thi cứu xong, phiền đem tiền chuyển vào đây, đến nổi chuyển bao nhiêu, vậy xem các người cho mệnh của người này đáng giá bao nhiêu".

Rốt cuộc, độc dược của cô, trước nay đều không tiện nghi.
"Được." Trương lão gia tử tiếp nhận.
Nhìn bộ dáng Mộc Lân, phảng phất như đã định liệu xong quá trình cứu trị.
Nếu cô gái này thật sự cứu được cháu nội của ông, như vậy không ngừng là tiền khám bệnh, mà là Trương gia bọn họ, thiếu cô một cái mệnh, một ân tình.
Đối với tính toán trong lòng của Chu Kiến Tỉnh, Trương lão gia tử sao có thể sẽ không biết; huống chi, nếu là Mộc Lân thật có thể cứu người mà Mai Thanh Nguyên vẫn chưa cứu được, như vậy liền chứng tỏ y thuật của cô là ở phía trên Mai Thanh Nguyên, kia ông liền làm quen thêm với một cao thủ trung y có gì mà không được.
Nhân sinh trên đời, luôn là không tránh được sinh lão bệnh tử, bên người có một người y thuật cao siêu tuyệt đối không phải là một chuyện xấu.

Tựa như, nếu gặp lại sự tình hôm nay, liền sẽ không phiền toái như vậy, cũng đủ kinh hồn táng đảm.
Đối với tâm tư của Trương lão gia tử, Mộc Lân cũng không chuẩn bị đi suy đoán, đối với cô mà nói, bất luận người nào trước mắt đều chỉ là khách qua đường thôi, giữa bọn họ đều là tiền bạc hai bên đã thỏa thuận xong.
"Cô đi chuẩn bị một bồn nước trong, khoảng nửa bồn rửa mặt liền được." Mộc Lân phân phó cô hộ sĩ đang ngốc ngốc bên cạnh.
"Nga..

Được." Cô hộ sĩ hoàn hồn, liền cất bước hướng về bên cạnh chạy tới, thực mau liền đem lại một bồn nước trong.
"Nếu không muốn chết, liền toàn bộ tản ra cho tôi." thanh âm Mộc Lân bắt đầu trở nên lạnh băng.
"Toàn bộ tản ra." Chu Kiến Tỉnh phân phó.
Tuy rằng không biết Mộc Lân chuẩn bị làm cái gì, nhưng là ông tưởng nhất định cô có dụng ý của chính mình, bọn họ phối hợp liền tốt rồi.
Mọi người lui ra phía sau.
Nhìn Mộc Lân, mọi người Trương gia rất muốn canh giữ bên cạnh người bệnh, nhưng là cuối cùng lại vẫn là thối lui đến nơi xa, Trương phu nhân còn lại là bị ông trương nửa kéo đi ra ngoài, mấy hộ vệ còn lại là bắt đầu làm động tác cách ly ra.
"Đem bồn đặt ở vị trí cô đang đứng, sau đó giúp tôi đem người lật qua, làm mặt cậu ta đối diện với mặt bồn" Không biết từ nơi nào lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng đối phương, thẳng đến khi nuốt xuống, theo sau đối với bên cạnh tùy ý vẫy vẫy tay, "Lại đến một người hỗ trợ." Trên giường thiếu niên nằm như một xác chết, lực của một cô gái vẫn là không thể lật nổi, đến nỗi cô liền không có ý nghĩ sẽ đụng vào.

"Như vậy liền được?" Người tới dò hỏi.
"Đúng vậy." Mộc Lân nói, tùy tay lấy túi nhỏ đang đeo trên người, từ bên trong lấy ra những dụng cụ cần thiết, quay đầu lại, chợt sửng sốt, "ông Mai, ngài như thế nào tại đây?"
"Ông này không phải tới hỗ trợ sao?" Mai Thanh Nguyên ha hả cười, "Cũng không biết Mộc nha đầu có nguyện ý hay không làm ông lão ta giúp cái vội."
"Cháu cũng không dám đem ông trở thành trợ thủ".

Mộc Lân cười khẽ, "Bất quá, nếu ông thật sự không yên tâm cháu, cháu đây cũng không ngại ông xem cháu nha."
"Nha đầu này." Mai Thanh Nguyên cười đến bất đắc dĩ, đừng tưởng rằng ông không biết, nha đầu này nói như thế là tự cấp bậc thang cho ông.

Lễ này, ông nhận.

Bình Luận (0)
Comment