Quân Môn Nịch Ái

Chương 161


Trên xe, hai người lặng im không tiếng động.
Trong lòng đã biết được cảm tình của mình đối với Mộc lân, Cảnh Thần ngược lại có chút không rõ lắm cùng Mộc Lân ở chung như thế nào, ở trên mạng tìm được những chiêu sô theo đuổi bạn gái, cùng vô sô lời âu yếm tại đây một khắc lại căn bản nói không nên lời, hoặc là cũng có thể nói, đầu óc ở thời điểm này cơ bản chính là trống rỗng.
"Làm gì vẫn luôn nhìn tôi." Cho dù là nhắm mắt lại, Mộc Lân cũng có thể cảm giác được ánh mắt cực nóng, còn mang theo một chút ấp a ấp úng từ bên cạnh sau đó hỏi tiếp "Có chuyện gì muốn cùng..

em nói sao?".

Mặc dù không quen xưng em nhưng dù gì cô cũng đồng ý với anh ta rồi.

Người này không lo lái xe, đi nhìn cô làm gì!
Mộc Lân cảm thấy, lúc này Cảnh Thần, thật đúng là không giống Cảnh Thần.
"Khụ khụ.." Bị trảo bao, lược hiện không được tự nhiên ho khan hai cái, thanh âm Cảnh Thần vang lên, "Em có phải hay không còn buồn ngủ, anh đây đem xe chạy ổn một chút." Một câu nói chính là ôn nhu, săn sóc, lại cũng làm Mộc Lân không được tự nhiên.
"Anh chạy xe đã đủ ổn." Mở hai mắt, Mộc Lân nhìn xe chạy chậm rì rì mới thoảng qua đi một vài cây xanh ven đường, nhắc nhở, "Kỳ thật chúng ta có thể lại mau một chút." Liền này tốc độ ốc sên bò, khi nào mới có thể tới mục đích địa a.
"Được." Cảnh Thần gật đầu, nhanh hơn tốc độ.
Thời gian ngừng lại một chút, "Lân nhi." thanh âm dễ nghe lại hơi mang câu nệ lại một lần nữa vang lên.
Mộc Lân nhàn nhạt ừ một tiếng tỏ vẻ đáp lại.
"Nơi này khoảng cách quân cơ đại viện có chút xa, chúng ta một hồi đến nội thành đi trước ăn cơm trưa, cơm trưa xong lại đi châm cứu cho ông nội." Phảng phất như là đang hỏi ý kiến của Mộc Lân.
Mộc Lân không có gì đặc biệt yêu cầu, "Anh xem làm liền được." Cô lười đến rối rắm nhiều như vậy.
Cảnh Thần ừ nhẹ một tiếng, trường hợp lại lần nữa khôi phục yên lặng.
"Kỳ thật." Mộc Lân nghiêng người nhìn về phía Cảnh Thần, "Em còn là tương đối thích dáng vẻ trước kia của anh." Tự tin, trương dương, trầm ổn, trí tuệ, bá đạo, thậm chí còn mang theo điểm bĩ bĩ ấu trĩ, hôm nay Cảnh Thần, thật sự không giống Cảnh Thần.
Khóe miệng nhẹ dương, Cảnh Thần đáy mắt ôn nhu xẹt qua, "Anh hiểu được." Mộc Lân trong miệng thích, biết rõ không phải anh muốn cái loại này thích, nhưng là, Cảnh Thần trong lòng lúc này như cũ bách hoa nở rộ, dị thường sáng sủa.
Mộc Lân không biết, tùy ý một câu nghe vào Cảnh Thần trong tai, kia đó là mười phần mười cổ vũ, mời anh bá chiếm cô thân cùng tâm.
Chí tại tất đắc.

* * *
Sao Nhân Gia.
Tên này lấy diệu, rõ ràng là một nhà ăn nho nhỏ lại lấy một cái tên như vậy, thật đúng là, tương đương làm người chú ý a.
Nơi này buôn bán, nhìn như là dị thường đông khách
"Đi thôi, chúng ta đi vào." Đem xe đậu ổn, Cảnh Thần đi đến bên người Mộc Lân nói: "Nơi này đồ ăn hương vị cũng không tệ lắm, anh nghĩ em hẳn là sẽ thích."
Mộc Lân gật đầu, cô đối với việc ăn, cũng không có yêu cầu gì quá lớn, bất quá lại là không thể tưởng được, Cảnh Thầnnhư vậy cũng sẽ chuyên môn chạy tới một chỗ bình dân như vậy ăn cơm, nghĩ đến nơi này hương vị xác thật không tồi.
Bước vào trong tiệm, lúc này trong quán cơ bản đã ngồi đầy, tiếng người cường thịnh.
Nghe được tiếng chuống cửa báo có khách nhân vào, một người đang ở bàn tiếp tân dặn dò nhân viên gì đó quay đầu lại, nhìn đến Cảnh Thần đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó kinh hỉ đầy mặt, thẳng tắp nghênh đón lại đây.
"Đầu nhi, anh hôm nay như thế nào sẽ đến nơi này?" Nhìn Mộc Lân, đột nhiên như nghĩ tới cái gì, đối với Mộc Lân khom người chào, "Tẩu tử khỏe!" Này một tiếng rống a, làm những khách nhân bên cạnh một trận ngốc lăng, ánh mắt động tác nhất trí nhìn về phía Mộc Lân cùng Cảnh Thần hai người, cũng sợ tới mức Mộc Lân sửng sốt.

||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||
Mộc Lân cảm thấy, người nam nhân trước mặt này đôi mắt nhỏ của cậu ta là tương đương kích động; xem ra, Cảnh Thần vẫn là lần đầu tiên mang nữ sinh tới nơi này, trách không được sẽ bị hiểu lầm.
Bất quá cái này xưng hô..

Tính, vẫn là làm Cảnh Thần đi giải thích đi.
Nhưng mà, Mộc Lân cho rằng Cảnh Thần sẽ phủ định, Cảnh Thần lại chỉ là nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai đối phương, nói: "Anh hôm nay chuyên môn mang Lân nhi tới nơi này ăn cơm, còn có vị trí sao? Cao Phương."
Người tên Cao Phương chạy nhanh gật đầu, "Đương nhiên là có." Đầu nhi quang lâm, không có chỗ cũng phải làm cho có chỗ, nhưng nói xong lại dừng một chút, có chút ngượng ngùng nhìn Cảnh Thần cùng Mộc Lân, "Ngượng ngùng a, đầu nhi, chị dâu, hôm nay khách nhân tương đối nhiều, cho nên, không có phòng; em ở trong đại sảnh cho tìm cái góc thanh tĩnh có thể chứ?"
Cảnh Thần thích thanh tĩnh, Cao Phương vẫn luôn nhớ rõ.
Cảnh Thần nhìn về phía Mộc Lân, "Lân nhi, em cảm thấy sao?"
"Em không ý kiến." Mộc Lân lắc đầu; cô kỳ thật rất muốn nói, cô có ý kiến chính là đối phương vẫn luôn ở kêu tẩu tử.
Tính, dù sao kêu một chút cũng sẽ không thiếu khối thịt.
Mộc Lân không biết, này kỳ thật kêu là biến tướng thỏa hiệp, cũng là đối với Cảnh Thần mặc kệ; nói cách khác, kỳ thật đáy lòng căn bản là không bài xích xưng hô này, lần trước cũng thỏa hiệp xưng em, lần này cũng biến tướng thỏa hiệp, xem ra ngày thông suốt cũng không còn xa..

* * *
Cao Phương đem hai người dẫn tới một góc gần cửa sổ ngồi xuống.
Cảnh Thần nhìn Cao Phương, "Cậu tới vài món sở trường là được, còn có, Lân nhi thiên vị đồ chay."
"Tốt, đầu nhi tẩu tử thỉnh chờ một lát, đồ ăn thực mau liền đến." Nói xong lúc sau liền xoay người bận việc đi.
Phương thuốc đi rồi, Mộc Lân nhìn Cảnh Thần, thuận miệng nói: "Vừa mới cậu ta gọi em là tẩu tử, anh như thế nào không sửa đúng một chút."
"Không thể sửa đúng." Cảnh Thần lắc đầu.
"Vì sao?" Mộc Lân khó hiểu.
"Tiểu tử này từ rời đi Chim Ưng khi đó lớn nhất nguyện vọng chính là có thể nhìn thấy chị dâu tương lai, hôm nay đem em ngộ nhận, anh đây sao không đâm lao phải theo lao, làm mộng tưởng của cậu ta thành hiện thực." Cảnh Thần khóe miệng độ cung du dương, có nề nếp..

Vô nghĩa thêm lừa dối.
"Thật sự?" Mộc Lân nhìn anh ta ánh mắt cực độ hoài nghi, chỉ tiếc Cảnh Thần trên mặt lại như cũ đứng đắn chính khí thêm chính sắc, không chút nào lộ một tia sơ hở, "Thật sự."
"Kia tùy anh đi." Vẫn là câu nói kia, dù sao cô cũng sẽ không thiếu khối thịt, lại không biết, ở lúc cô rũ mắt trong nháy mắt, Cảnh Thần đáy mắt xẹt qua một tia ý cười thực hiện được.
Đốn một lát, Mộc Lân giương mắt nhìn Cảnh Thần, hỏi, "Anh vừa mới nói cậu đã từng là thành viên của Chim Ưng, kia chân của cậu ta cũng là lúc ấy ở Chim Ưng bị thương?" Làm bác sĩ, Mộc Lân có chú ý tới bộ dáng lúc đi đường cùa Cao Phương.
"Ân." Cảnh Thần gật đầu, "Là ở một lần nhiệm vụ bị thương; lúc ấy viên đạn đánh vào đầu gối, lấy ra lúc sau, kia chân cũng liền phế đi." Cái kia vẫn luôn lấy chính mình là quân nhân, là Chim Ưng một thành viên, đã từng vượt qua một đoạnthời gian vô cùng suy sút.
Chân phế đi, cũng liền đại biểu cho cậu ta cần thiết rời đi bộ đội, rời đi chiến hữu, rời đi Chim Ưng, rốt cuộc không tư cách trở về.
"Vậy anh hôm nay chuyên môn mang em tới nơi này ăn cơm, là muốn cho em giúp cậu ta nhìn xem phải không?" Viên đạn đánh vào đầu gối, đầu gối cơ hồ tất cả đều là xương cốt, kia nói cách khác viên đạn lúc ấy nhất định là dính ở trên xương cốt, nếu lúc ấy cô cũng ở, lập tức giải phẫu nói có lẽ còn có thể có tự tin làm chân khôi phục tốt một chút, nhưng là hiện tại..

Mộc Lân biết chính mình cũng là không có biện pháp.
Cảnh Thần nhìn Mộc Lân, thoáng lắc lắc đầu, "Kỳ thật cũng không được đầy đủ, nơi này đồ ăn xác thật hương vị không tồi, em thật vất vả ra tới một chuyến, anh muốn mang em tới nếm thử; đến nỗi chân của cậu ta.." Cảnh Thần thoáng thở dài, "Kỳ thật anh biết cơ bản đã là không có khả năng tốt hơn, nhưng là anh hy vọng cậu ta có thể thoải mái một chút." Cảnh Thần ý tứ thực rõ ràng.
"Em..


đã biết." Mộc Lân gật đầu, cô hiểu ý anh, "Làm quân y tương lai của Chim Ưng, mà cậu ta đã từng là thành viên của Chim Ưng, em có thể cố mà giúp cậu ta nhìn xem, bất quá.." Vòng vòng nửa ngày, Mộc Lân khóe miệng độ cung lại đột nhiên gia tăng, "Thù lao này như thế nào tính?"
Cô là một người thực tế, đi vào hiện thế bên trong, dù sao cô đã phá lệ vô số lần, nên cứu cứu, không nên cứu cũng cứu, cũng không kém lúc này đây.
Rốt cuộc cô hiện tại là quân y, mà không phải Độc Y.
* * *
Nghe được Mộc Lân nói, Cảnh Thần trên mặt lược hiện bất đắc dĩ, "Em nghĩ muốn thù lao gì?" Nếu này đây là lấy thân báo đáp nói anh sẽ càng nguyện ý.
Lời tuy như thế, nhưng mà Cảnh Thần lại thật sự cảm thấy, hiện tại Mộc Lân cùng lần đầu tiên nhìn thấy Mộc Lân, có rất lớn khác nhau; nhiều thêm vài phần..

Người vị.
Cảnh Thần vĩnh viễn nhớ rõ ấn tượng khi đó, khi đó Mộc Lân cho anh cảm giác không giống người, đảo như là rừng rậm bên trong một sợi u hồn, không có mục đích tồn tại.
Mà như bây giờ, rất tốt, trải qua trong khoảng thời gian này, trên người xác thật nhiều vài phần người vị.
Về sau, anh sẽ không lại mặc kệ để cô ở một mình.
Nhìn Cảnh Thần, Mộc Lân như suy tư gì, "Tạm thời không nghĩ tới, chờ nghĩ đến rồi nói sau." Ngừng lại một chút lại tiếp tục nói: "Bất quá, Cảnh Thần, em phải cùng anh nói thật."
Cảnh Thần nhướng mày.
"Tuy rằng là đáp ứng anh giúp cậu ta nhìn xem chân kia, nhưng là em cũng chỉ có thể nói, tận lực thử xem." Chân của Cao Phương cùng Hứa Dịch bạch không giống nhau.
"Ân." Cảnh Thần gật đầu, bổn ý của anh vốn dĩ liền không phải để Mộc Lân chữa khỏi, đương nhiên có thể trị khỏi liền càng tốt.
Trong truyền thuyết Độc Y độc thuật rất cao, y thuật cũng rất cao, nhưng là rốt cuộc Mộc Lân cũng chỉ bất quá là cá nhân, nhân loại lại như thế nào lợi hại, luôn có cực hạn vô pháp đột phá, huống chi là y thuật.
Tự cổ chí kim trung y đều là thứ mà nhân loại vô pháp lí giải
* * *
Thời gian từng phút từng phút trôi qua thực mau, liền có hai người từng bưng đồ ăn đã đi tới.
Nhan sắc tươi mát, mùi hương nồng đậm, nhìn xác thật làm người ăn uống mở rộng ra.
Nhưng mà Cảnh Thần lại vào lúc này buông xuống chiếc đũa, ánh mắt hơi mang quan sát đặt ở khuôn mặt thanh tú của cô gái bên cạnh Cao phương.
Ngượng ngùng sờ sờ đầu tóc ngắn của mình, Cao phương cười hàm hậu, đối với Cảnh Thần cùng Mộc Lân giới thiệu nói: "Đầu nhi, tẩu tử, đây là tức phụ vừa qua khỏi cửa của em, thế nào, còn hành đi." Phảng phất là đang chờ Cảnh Thần ý kiến.
"Không tồi." Cảnh Thần trên mặt cương nghị lược hiện độ cung, "Mới nửa năm không thấy, không thể tưởng được cậu thế nhưng đã cưới vợ, xem ra anh phải trở về làm đám tiểu tử kia cho cậu lễ vật kết hôn."
"Khi nào kết hôn?" Cảnh Thần hỏi.
"Liền hai tháng phía trước." Trên mặt như cũ là vô cùng hàm hậu, "Thiến Nhi phía trước tới trong tiệm ăn cơm, bọn em xem như..


Nhất kiến chung tình, em ấy không chê em một chân què, kết giao một đoạn thời gian liền đi lãnh chứng, không làm hôn lễ, Thiến Nhi nói một ít không cần thiết xài tiền liền không cần lãng phí."
Nhìn thật đúng là nghe lời vợ.
Cô gái kêu Thiến Nhi chồng như vậy giới thiệu, mặt đẹp cũng thoáng đỏ lên, nhìn Lăng Khởi cùng Mộc Lân, theo Cao phương kêu, "Đầu nhi, tẩu tử."
Cô biết chồng mình đã từng là quân nhân, thậm chí vẫn là một người đặc chủng quân nhân, ngay từ đầu không biết, sau lại mới biết được chân của anh là ở một lần nhiệm vụ bên trong bị thương, liền không chút do dự gả cho anh ấy.
Ở trong lòng của rất nhiều thiếu nữ đều tồn tại mộng tưởng gả cho binh ca ca, quân nhân, đại biểu chính là đỉnh thiên lập địa! Cô chưa bao giờ ghét bỏ chân bị thương của anh, ngược lại cảm thấy, chân kia, là thứ mà bọn họ đời này nên tự hào nhất, mà đối với Cao Phương chân kia tuy rằng làm cậu bị bắt rời đi đầu nhi, rời đi Chim Ưng, nhưng nó là minh chứng cho việc cậu cũng đã từng là thành viên Chim Ưng, cậu đã thật thỏa mãn.
* * *
Cảnh Thần gật đầu, cặp mắt mang theo điểm điểm vui mừng, nhìn hai người, "Nếu đã đi theo Cap Phương kêu tôi một tiếng đầu nhi, vậy lễ vật kết hôn của hai người tôi sẽ chuẩn bị" Dừng một chút lại tiếp tục nói: "Hôm nay nguyên bản là chuyên môn làm Lân nhi tới giúp cậu nhìn xem chân, hiện tại xem ra, thật đúng là tới đúng rồi."
"Xem chân?" Hai người không hẹn mà cùng nhìn Cảnh Thần.
Cảnh Thần nhìn Mộc Lân, Mộc Lân gật đầu, "Nga, đúng, anh ấy nói không sai, chờ một lát cơm nước xong lúc sau lại giúp cậu coi một chút."
"Này..

Có thể hay không quá phiền toái." Cao Phương có chút ngượng ngùng nhìn Mộc Lân, đảo không phải cậu hoài nghi Mộc Lân, rốt cuộc cậu tin tưởng Cảnh Thần, như vậy liền nhất định tin tưởng Mộc Lân, nhưng là chân đều què hai năm, sao có thể còn có thể chữa khỏi, đã từng bác sĩ đã nói qua, chỉ có thể như vậy.
Mộc Lân tỏ vẻ, xác thật trị không hết, nhưng là có thể tốt hơn một chút; tùy ý nhàn nhạt lắc đầu, "Không phiền toái." Huống chi người làm cô phiền toái không phải bọn họ, mà là Cảnh Thần, đem cô ném vào tân binh doanh không nói, hiện tại tân binh doanh huấn luyện còn không có kết thúc đâu, lại đem cô trở thành quân y tới sử dụng.
Mộc Lân tưởng, mình có phải hay không hẳn là đi theo anh ta thu điểm lợi tức, vừa nghĩ, đã một bên bắt đầu hạ đũa thúc đẩy, ăn trước đồ ăn.
Nhìn Mộc Lân, Cảnh Thần đáy mắt xẹt qua một tia nhàn nhạt sủng nịch, đối với Cao Phương nói: "Trước không cần sốt ruột ngượng ngùng, em ấy là Mộc Lân, làm em ấy nhìn xem, anh tưởng liền tính xem không chữa khỏi hết, hẳn là cũng có thể so hiện tại dễ chịu một chút."
Mộc Lân.
Hai vợ chồng theo bản năng tương tự liếc mắt một cái.
Là bọn họ biết đến cái kia Mộc Lân sao?
* * *
Nghe được Cảnh Thần nói tên của mình, Mộc Lân nghiêng đầu, nhàn nhạt ừ một tiếng, phảng phất là ở trả lời nghi hoặc trong lòng của hai người lúc này, nửa ngày, Mộc Lân lại một lần nhìn hai người, mở miệng, "Có cơm sao, tôi muốn ăn cơm."
"Nga, có, có, em lập tức lấy." Bừng tỉnh lại đây Cao Phương chạy nhanh nói.
Nhưng mà.
"Từ từ." Mộc Lân ngay sau đó lại thật thật tại tại cự tuyệt, đưa tới ba người nghi hoặc, nhìn Mộc Lân, chỉ thấy cô một bàn tay cầm chiếc đũa, một bàn tay hơi hơi chống cằm nhìn Cảnh Thần, "Em muốn anh đi.".

Bình Luận (0)
Comment