Quân Môn Nịch Ái

Chương 30


Cảnh xuân tươi đẹp, gió xuân tinh tế, Mộc Lân an tĩnh đi ở bên trong quân cơ đại viện, khóe miệng tươi cười thanh thiển, bình tĩnh mà đạm nhiên.

Mộc Lân trên người có một loại khí chất, một loại, làm người không tự chủ được muốn tới gần.

Nhìn trên mặt cô thanh thiển tươi cười, uyển chuyển, lại tốt đẹp.

"Nhìn ra phía trước 100 mét, giống như có một người đẹp.

" Cách đó không xa, chính diện mà đến ba cái thân ảnh tuổi trẻ tuấn dật, mang theo điểm điểm tiêu sái.

"Giống như trước nay chưa thấy qua?" Trong đó một người như suy tư gì vuốt cằm nỉ non.

"Muốn hay không qua đi nhận thức một chút?" Mỹ nhân như thế này chính là rất ít thấy.

Người nói chuyện lúc đầu kiến nghị.

"Tôi không sao cả.

" Một người không sao cả nhún vai, "Bất quá đừng đùa quá mức.

" Người xuất hiện tại đây trong đại viện, nói vậy đều vẫn là có thân phận nhất định, không biết rõ ràng phía trước không nên dễ dàng trêu chọc.

Từ quỷ môn quan đi qua một lần, tính cách của thiếu niên giống như thay đổi một người, ngoan rất nhiều, suy nghĩ sự tình cũng thâm rất nhiều.

"Yên tâm đi.

" Trong đó một người đưa cái thủ thế OK, tỏ vẻ hiểu ý.

Huống chi, bọn họ chỉ là muốn qua đi nhận thức nhận thức thôi.


* * *
Ba người đi đến bên cạnh Mộc Lân đứng yên.

"Người đẹp, giống như trước nay chưa thấy qua cô?"
Cảm nhận được hơi thở dần dần tới gần, Mộc Lân hơi hơi lui về phía sau một bước, giương mắt nhìn lên, chờ nhìn đến một người trong đó, khóe miệng lại hơi hơi gợi lên, vẫn chưa để ý tới người nói chuyện, mà là nhàn nhạt nhìn về một người ở phía cuối cùng.

"Là cậu.

" Trương gia tiểu thiếu gia.

"Cô nhận thức tôi?" Trương Minh Triết hơi mang nghi hoặc nhìn Mộc Lân; trong trí nhớ, cũng không có một tia ký ức nào liên quan đến thiếu nữ trước mặt này.

"Gặp mặt một lần.

" Mộc Lân cười nhạt.

"Nguyên lai hai người đã sớm nhận thức, kia sớm nói sao.

" người nói chuyện đầu tiên vẻ mặt kinh hỉ, ngay sau đó dùng khuỷu tay thọc thọc phần eo Trương Minh Triết, "Ai, nói nói, thời điểm nào nhận thức một đại mỹ nhân như vậy?" anh em tốt, cư nhiên đều không giới thiệu một chút.

Nghĩ lại một lần nhìn về phía Mộc Lân, duỗi tay, trên mặt biểu tình cà lơ phất phơ, "Chào cô, tôi kêu Dương Việt Bân, tên này kêu Hạ trạch dương, người đẹp cô tên gì?"
"Mộc Lân.

" Mộc Lân vẫn chưa duỗi tay, chỉ là đạm cười nói ra tên bản thân.

Thiếu niên trước mắt tuy rằng bộ dáng nhìn qua có vẻ lưu manh, nhưng là trong ánh mắt, lại là thanh triệt.

"Mộc Lân.

" Tên rất đặc biệt, "Thật cao hứng nhận thức cô.

" Dương Việt Bân cười đến sang sảng.

Thấy bạn tốt của mình đã một bộ dáng tự quen thuộc, Trương Minh Triết tùy tay đem người cấp kéo đến một bên, sắc mặt hơi mang cảnh giác nhìn về phía Mộc Lân, "Cô là ai, vì cái gì sẽ nhận thức tôi?" Tâm phòng bị người không thể không có, sinh hoạt tại bên trong đây đại viện bọn họ càng thêm yêu cầu cảnh giác, đặc biệt là nhà bọn họ gần nhất liên tục có chuyện phiền toái, đối với cô gái đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, lại phảng phất nhận thức mình, cậu không thể không đề cao cảnh giác.

"Mệnh của cậu là do tôi kéo trở về, tô muốn thật muốn đối với các cậu động thủ hoặc là có mục đích khác, tôi nghĩ, các cậu muốn trốn cũng không được.

" Mộc Lân tươi cười thanh thiển, nhàn nhạt tự nói.

Tại đây đơn giản ôn hòa tươi cười, mang theo, lại là độc tố trí mạng.

Mệnh cậu?
Trương Minh Triết nhíu mày, ngay sau đó lại đột nhiên bừng tỉnh, "Là cô!"
Cậu cảm thấy tên này nghe quen tai, nguyên lai là cô ấy!
"Cô như thế nào lại ở chỗ này?" Trương Minh Triết theo bản năng hỏi, cô ấy không phải bác sĩ sao?
"Tôi tới thế cảnh lão bắt mạch.

" Mộc Lân tùy ý nói.

Cảnh lão.

Như suy tư gì gật gật đầu; thân thể cảnh lão ở trong đại viện cũng không tính bí mật, kia đều là bệnh cũ; bất quá cậu không thể tưởng tượng được, cảnh lão cư nhiên sẽ làm Mộc Lân giúp chính mình xem bệnh.


Ngẫm lại cũng đúng, lúc ấy cậu không phải đã không cứu được, cuối cùng còn không phải được cô gái trước mặt này nhìn qua cùng chính mình không sai biệt lắm cấp cứu sao.

Đây cũng là Trương phu nhân nói cho Trương Minh Triết.

"Ngày đó, cảm ơn cô.

" Ân cứu mạng, không phải nói một câu cảm tạ là có thể đủ triệt tiêu.

"Bạc hóa hai bên thỏa thuận xong.

" Mộc Lân cười nhạt, nhấc chân hướng về đình hóng gió đi đến, Trương Minh Triết nhấc chân đuổi kịp, mặt khác hai người hai mặt nhìn nhau lúc sau cũng theo đi lên.

"Vô luận như thế nào vẫn là đến cảm ơn cô.

" Nếu không phải cô, liền tính nhà bọn họ có lại nhiều tiền, cậu cũng sống không được.

Mộc Lân ngồi xuống, đạm cười không nói.

* * *
"Tôi nói các người hai rốt cuộc là quen biết vẫn là không quen biết, đừng ở chỗ này cho chúng tôi đánh đố được không? Chỉ số thông minh của tôi không cao như vậy.

" Dương Việt Bân có chút sốt ruột nổi nóng.

Bên cạnh Hạ trạch dương trợn mắt trắng, đối với chỉ số thông mình của bạn tốt thực sự lo lắng.

.

Nghe hai người nói chuyện, sau đó kết hợp sự tình khoảng thời gian trước của Trương Minh Triết, không phải có thể kết luận.

Bất quá không thể tưởng được, người đem Minh triết từ trên tay Minh Vương kéo về, tuổi cư nhiên cùng bọn họ không sai biệt lắm, thật là thiên hạ to lớn việc lạ gì cũng có.

Thấy hai bạn tốt đều làm lơ chính mình, Dương Việt Bân như cũ chỉ có thể ở bên cạnh giương mắt nhìn.

"Cô có phải hay không có chuyện gì muốn hỏi chúng tôi?"
Ngay từ đầu cậu hẳn là nhìn ra được Mộc Lân cũng không nghĩ cùng bọn họ nói thêm cái gì, nhưng là vừa mới rồi lại đột nhiên hướng về đình hóng gió bên này, chắc là có chuyện gì muốn hỏi bọn họ.


"Cũng không phải là việc gì lớn, tôi chính là muốn biết, các cậu, có nhận thức Cảnh Thần hay không.

" Cô tưởng, hẳn là nhận thức đi.

"Cảnh gia đại thiếu, đương nhiên nhận thức.

" Dương Việt Bân rốt cuộc có cơ hội xen mồm, có chút đắc ý nhi nhướng mày.

Cảnh gia đại thiếu a, bọn họ trong đại viện là thần tồn tại, sao có thể không quen biết, bọn họ thấy, còn phải xưng hô một tiếng Cảnh gia đâu.

"Anh ta là trưởng tôn của cảnh lão gia tử.

" Trương Minh Triết nói: "Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?" Cô ấy không phải ở giúp cảnh lão bắt mạch, Cảnh Thần là người của Cảnh gia, việc cần hướng bọn họ hỏi thăm sao?
"Kỳ thật cũng không có gì.

" Mộc Lân cười nhạt nói, chân mày mang theo một tia như suy tư gì, nỉ non, "Anh ta nói phải đối với tôi lấy thân báo đáp, tôi suy nghĩ, tôi có phải hay không hẳn là suy xét một chút vấn đề này.

"
Ân.

.

Trước hiểu biết một chút nhân phẩm của anh ta
"Phanh!"
Mộc Lân còn không kịp nghĩ nhiều.

Thanh âm ba cái trọng vật rơi xuống đất, nguyên bản êm đẹp ngồi ba người, đã không chút do dự thay đổi một cái vị trí càng "Thoải mái".

.

Bình Luận (0)
Comment