Mười chín
Sớm mai tỉnh giấc không thấy Nguyên Nhị Tham đâu, cô nghĩ chắc đạo cô đã rời đi mà không chào từ giã.
"Cao nhân" là thế, cách hành xử luôn mơ hồ khó mà đoán được. Thế nên Đường Cần Thư cũng chỉ cười nhẹ rồi lại đến nha môn đi làm bình thường.
Nhan Cẩn Dung thấy cô tới, quanh co lòng vòng hỏi han hồi lâu, biết được Nguyên Nhị Tham đã rời khỏi, gã thở phào nhẹ nhõm đầy khoa trương. "Ta cứ cảm thấy vị đạo cô đó có gì đấy là lạ."
Thì chỉ có cách nói chuyện hơi sâu xa khó hiểu mà thôi, còn các thứ khác vẫn bình thường đó chứ. "Việc kỳ quái nhất cô ấy từng làm, ấy là muốn độ hóa cho tôi xuất gia đó."
"Này này!"
"Tôi còn đang ăn lương nhà quan, yên tâm." Đường Cần Thư lơ đãng.
Vụ thu hoạch mùa thu năm nay, Nhan Cẩn Dung không cần đi tuần tra giám sát, bởi vì năm nay đến mùa kiểm tra sửa chữa công trình thủy lợi đê điều cần phải đi thăm đê. Hai người cùng nhau thảo luận về đoạn mương dẫn nước gần một khúc sông chuyển hướng gần đây xảy ra vấn đề. Sau khi kiểm tra chắc chắn không phải vấn đề do tính toán sai lầm, vậy thì chỉ còn khả năng là do sai lầm trong lúc đo đạc hoặc lúc thi công mà thôi.
Hôm nay Nhan Cẩn Dung quyết định ra đó kiểm tra thực địa. Dầu sao nơi đó không xa huyện thành lắm, cưỡi ngựa tầm nửa canh giờ là tới.
Đường Cần Thư bỗng nhiên cảm thấy trong ngực khẽ nhói một chút.
"Dẫn theo ai đó đi cùng huynh đi." Cô nhíu mày. "Ít ra có thêm người hỗ trợ."
Nhan Cẩn Dung chỉ chỉ nha môn vắng vẻ chỉ còn chưa đến một nửa nhân viên. "Ai nấy đều phải đi tuần tra giám sát vụ thu hoạch rồi, ta dẫn theo người đi nữa thì nha môn chẳng còn mấy mống. Không sao đâu, đo đạc mương máng nhẹ nhàng ấy mà, cần gì phải điều động nhiều người chứ."
Cô vẫn cảm thấy bất an trong lòng. Nhất định là vì hôm qua nghe Nguyên Nhị Tham lảm nhảm nhiều quá...
"Đừng xuống gần mép nước quá nhé."
"Uầy." Nhan Cẩn Dung cười. "Hôm nay, trông cô giống biểu muội hơn rồi đấy!"
Trước khi Đường Cần Thư kịp rút bội đao ra, Nhan Cẩn Dung đã chạy mất dạng. "Mùa thu hanh khô, ta muốn ăn canh bí đao nấu với nghêu nhé!"
"Xí." Đường Cần Thư làu bàu. "Còn đòi hỏi chọn món nữa, ai chịu được." Nói thế nhưng cô vẫn nhờ thím giúp việc mua hộ nguyên liệu nấu canh.
Bận bịu tới gần trưa, Nguyên Nhị Tham bỗng dưng xuất hiện, đứng ngay trước án thư của cô.
Trên lý thuyết, điều này là không thể. Nha môn đâu phải cái chợ ai muốn vào mặc ai, muốn vào phải trải qua mấy lớp cửa có người canh giữ. Chưa kể mọi người xung quanh dường như không ai nhìn thấy Nguyên Nhị Tham, người nào người nấy vẫn chúi mũi làm việc không ngẩng đầu lên.
Đạo cô than thở. "Làm quần áo cũng phí công. Nấu canh cũng phí công."
Đường Cần Thư bỗng đứng phắt dậy, sau lưng toát mồ hôi lạnh lẫn lông tóc dựng ngược. Ma xui quỷ khiến cô buột miệng. "Nếu là phí công, đạo trưởng lại xuất hiện ở đây làm gì?"
Đến lượt Nguyên Nhị Tham ngẩn ngơ. Bởi vì đạo cô bỗng dưng có linh cảm, lại thêm tò mò cái gọi là duyên phận của mình với Đường Cần Thư, tò mò vì sao đã có duyên phận, nhưng duyên phận lại mỏng manh vô cùng.
Đường Cần Thư thì không hề ngẩn người. Cô hộc tốc lao về phía chuồng ngựa, vội vàng cởi dây cho Đại Hoàng của mình rồi lập tức phóng ngựa lao về phía đường kênh dẫn nước gần khúc sông quanh.
Thuật cưỡi ngựa của cô vốn là xuất sắc thượng đẳng, nhưng không ngờ Nguyên Nhị Tham lại có thể đuổi kịp thậm chí vượt trước mình. Vừa thoáng liếc nhìn, trong não cô bỗng oành một cái. Con ngựa Nguyên Nhị Tham đang cưỡi màu trắng bóc, từ đầu đến chân không thấy một sợi lông nào màu tạp. Nhưng đó không phải điều quái lạ nhất: ngay cả bốn vó ngựa cũng đều trắng như tuyết, hoàn toàn không dính chút bụi đường nào.
Chết rồi. Không lẽ biểu ca thật sự sẽ gặp nạn? Nếu rơi vào trong kênh dẫn nước... tuy mực nước không sâu nhưng dòng chảy rất xiết, thời tiết như thế này khó mà đứng vững trong nước được. Chỗ đó đã có không ít tai nạn chết người.
Liệu mình có đến kịp không?
Nhịp tim của cô càng lúc càng gấp gáp, tăng dần cùng tần số với vó ngựa lao nhanh. Nét mặt cũng trắng bệch hoảng hốt. Nếu quả thực như lời Nguyên Nhị Tham nói, Nhan Cẩn Dung được cứu lên không còn là Nhan Cẩn Dung nữa... vậy thì biết làm sao?
Người cần chết lại được cứu sống, sống lại rồi không phải người ban đầu.
Nhưng chỉ có mình cô biết điều đó, người khác không hề hay biết. Biểu ca yếu đuối là thế, vào một thời điểm không ai hay biết, mất mạng. Đổi lại là một hồn phách không biết là ai.
Nguyên Nhị Tham bảo đó là lẽ trời muốn thế, không phải chuyện mà sức người có thể thay đổi.
Nếu thế chẳng phải đến cả oán hận cũng không có chỗ nào, không có người nào cụ thể để oán hận ư?
Trong lòng cô rối bời, cảm giác hai mắt cay xè muốn khóc lâu lắm rồi mới xuất hiện.
Nhỡ ra... nghĩa là thật ra cô cũng không thể làm gì phải không? Cô cũng không thể nào gϊếŧ kẻ đó, thậm chí cô sẽ còn phải tiếp tục lễ phép với kẻ đó, coi như thân thích mà qua lại.
Nhưng có một điều cô có thể khẳng định, ấy là cô tuyệt đối sẽ không nấu cơm cho một Nhan Cẩn Dung khác, càng sẽ không may áo cho kẻ đó.
Thấy Nhan Cẩn Dung vẫn đang bình yên vô sự đứng giữa bãi sông, tuy bỗng nhiên mây đen vần vũ, mặt trời khuất dạng, đằng xa văng vẳng tiếng sấm, báo hiệu thời tiết chuyển xấu, nhưng trong lòng Đường Cần Thư vẫn cảm thấy nhẹ nhàng trong trẻo.
Cô cuống quýt xuống ngựa chạy về phía Nhan Cẩn Dung. Nhìn rõ vẻ kinh ngạc trên mặt gã. "Biểu đệ, canh nấu xong rồi cơ à? Ta cứ tưởng phải chờ tối về mới được ăn."
Tốt lắm, vẫn là biểu tỷ, à nhầm, biểu ca ẻo lả như cũ...
Nhưng Nguyên Nhị Tham bỗng chạy vượt qua mặt cô, nhanh chóng tóm lấy cánh tay Nhan Cẩn Dung dùng sức kéo gã về phía bãi sông lầy lội đầy bùn ướt.
"Làm gì thế hả?" "Khoan đã!" Nhan Cẩn Dung và Đường Cần Thư đồng loạt gào lên.
Nguyên Nhị Tham không nhịn được hét. "Ta đang cứu hắn! Cô nói đúng, ta xuất hiện ở đây là có duyên cớ cả... Mẹ nó chứ đúng là nghiệt duyên!"
Tuy võ nghệ Nhan Cẩn Dung thuộc hàng cao thủ, nhưng lại không có cách nào tránh khỏi gọng kìm của Nguyên Nhị Tham. Chống cự hồi lâu, gã vẫn bị đạo cô đá vào đùi một cái, mất đà quỳ sụp xuống bãi sông, nơi tiếp giáp giữa bùn lầy và mép nước. Nguyên Nhị Tham ghì đầu gã xuống, vốc một nắm bùn to trét đầy lên trán gã, vừa làm vừa hét lớn ngăn lại Đường Cần Thư đang chạy tới. "Tránh xa chỗ này ra! Ngồi thụp xuống nhanh lên!"
Đường Cần Thư định hỏi gì đó, bỗng ầm vang một tiếng sấm nổ khiến cô ù cả tai không nghe thấy gì nữa cả, chỉ còn thấy liên tục tiếng sấm đùng đoàng giận dữ xung quanh.
Cô nhào tới quỳ xuống cạnh Nhan Cẩn Dung. Nguyên Nhị Tham buột miệng chửi thề một câu rồi lại vốc thêm một nắm bùn to trát lên trán cô.
Mưa như trút nước, sấm sét đùng đùng. Hạt mưa vừa to vừa nặng đập vào người cực kỳ đau đớn, đồng thời khiến cả người lạnh lẽo như chìm trong băng giá. Đường Cần Thư len lén ngẩng đầu lên nhìn, làn sấm chớp ầm vang kia dường như vẫn sát cạnh xung quanh họ, chỉ cần đứng lên đảm bảo có thể trở thành cột thu lôi bị sét đánh thành than.
Trừ tiếng sấm nổ tiếng mưa rơi, cô chỉ nghe thấy thấp thoáng tiếng Nguyên Nhị Tham lẩm bẩm tụng niệm gì đó, nhưng đạo cô niệm với tốc độ quá nhanh khiến cô không thể hiểu rõ nội dung.
"Cúi đầu xuống, áp trán xuống đất!" Nguyên Nhị Tham lại quát, "... không được, phải cởi giày tất, xõa tóc hết ra!"
Nhan Cẩn Dung và Đường Cần Thư lần lượt làm theo. Nhan Cẩn Dung đã thôi vùng vẫy chống cự Bởi vì cho dù gã đã áp chặt trán xuống mặt bùn cát, nhưng lông tơ sau gáy gã vẫn đang dựng đứng vì sợ hãi. Tiếng sấm càng lúc càng lớn, nói đúng hơn là, càng lúc càng gần...
Gã vốn ham thích đọc mấy thứ tạp lục chí quái, nên biết hành động đó chính là nghi thức "đồ thán trai" tức nghi thức trai giới "trét than bùn", cần phải xõa tóc, trét than bùn lên trán, quỳ xuống đất lạy tạ đất trời. Đó vốn là nghi thức "trét than bùn" của đạo Ngũ Đấu Mễ, nhưng trước nay gã vẫn coi đó là mấy trò mê tín do những kẻ lừa đảo mị dân bày ra.
(Ngũ Đấu Mễ, nghĩa là năm đấu gạo. Đạo Ngũ Đấu Mễ, còn gọi là đạo Thiên Sư, đạo Chính Nhất, đạo Chính Nhất Minh Uy, do Trương Lăng hay Trương thiên sư sáng lập ra từ cuối thời Đông Hán cho tới thời Tam quốc, là một trong những giáo phái đầu tiên của Đạo giáo. Có thuyết cho rằng cái tên Ngũ Đấu Mễ là do các tín đồ muốn gia nhập giáo phái phải nộp lên năm đấu gạo, lại có thuyết rằng Ngũ Đấu Mễ là đọc trại đi của Ngũ Đẩu Mẫu tức Bắc Đẩu Mẫu, vì sao đứng đầu các ngôi sao. Nghi thức trai giới "trét than bùn" hay "đồ thán trai" được miêu tả như trên là một nghi thức rất trọng đại của đạo Thiên Sư này. Đạo Tổ khi xưa đã từng trải qua vô vàn khổ nạn, cứu vớt chúng sinh chìm trong bể khổ nguy nan. Thế nên nghi tức "đồ thán trai" này mục đích là để chúng sinh chìm trong nguy nan cầu nguyện tạ ơn cứu khổ cứu nạn vậy. Nên nhớ "đồ thán" còn có trong thành ngữ "sinh linh đồ thán" còn để miêu tả việc toàn bộ thiên hạ chìm trong khổ ải gian nan, dường như cũng xuất phát từ nghi thức trai giới này chăng?)
Kết quả gã cũng vẫn nghiêm túc quỳ gối dập đầu trong màn mưa bão sấm chớp, để xin giữ mạng.
Nhưng gã lạnh quá, càng ngày càng thấy lạnh. Trời mới chớm thu, nhưng gã hốt hoảng cảm thấy mình đang chìm trong giá rét băng sương, cái lạnh như thẩm thấu vào tận trong xương tủy.
"Đừng có run. Không được phép run. Cố mà nhịn." Nguyên Nhị Tham cắn răng gằn giọng. "Cố nhịn tới giờ ngọ ba khắc là được. Đúng giờ ngọ ba khắc Văn Chiêu đế sẽ hạ thánh chỉ chiêu cáo thiên hạ, trả lại danh tiếng cho Phó Tịnh."
Cũng như lúc giông bão bất ngờ kéo đến, mưa tạnh sấm ngừng cũng chỉ trong khoảnh khắc. Chẳng mấy chốc, mặt trời cuối hạ mạnh mẽ như hổ bắt đầu xuất hiện, chói chang nóng bức trên đầu, cứ như thể nãy giờ chưa từng có mưa vậy.
Nếu không phải ba người họ nhìn nhau, ai nấy bẩn thỉu nhem nhuốc như nặn từ bùn ra, thật sự họ cảm giác nãy giờ chỉ là một giấc mộng.
Ngựa của Đường Cần Thư và Nhan Cẩn Dung tuy bị sấm sét dọa chạy mất nhưng cũng không chạy quá xa, chốc lát đã tìm đường về với chủ. Chỉ có con ngựa trắng của Nguyên Nhị Tham là biến mất. Trên mặt đất là một con ngựa nho nhỏ cắt từ giấy trắng giờ đã ướt nhẹp lem luốc.
"Đừng hỏi ta." Nguyên Nhị Tham nôn ra một búng máu, cả người tái mét lảo đảo muốn ngã quỵ. "Ta còn chưa muốn chết."
Đạo cô tự thề với lòng không bao giờ tò mò như thế nữa... Trời mới biết mình chỉ là muốn tận mắt nhìn thấy khoảnh khắc mượn xác hoàn hồn, không ngờ kết quả lại tự tay cắt đứt mối nghiệt duyên mong manh với Đường Cần Thư.
Nghi thức tế trời này chỉ có thể làm một lần, không có lần thứ hai.
Hôm đó, Nhan Cẩn Dung và Nguyên Nhị Tham cuối cùng cũng được ôm bát canh bí đao nấu với nghêu sò chính tay Đường Cần Thư nấu. Nguyên Nhị Tham dù cau có đến mấy cũng phải dịu đi. "Tiểu Đường đại nhân càng ngày tay nghề càng tiến bộ nha. Ta nhớ lần trước ăn cơm cô nấu, cơm còn sống sượng cơ mà."
Đôi anh em họ vừa tiều tụy vừa chật vật kia gắng sức nhếch nhếch khóe môi lên cười gượng. Lần này bị mấy chuyện vừa xảy ra khiến cho sợ hãi nặng nề, quả thực giờ họ chả có sức đâu mà mở miệng nói chuyện.
Ăn xong bữa cơm đó, nói mãi Nguyên Nhị Tham cũng không chịu ở lại, tập ta tập tễnh chạy tới Từ Vân quan ở ngoại thành huyện Đào Nguyên xin trú lại. Rồi đánh tiếng là mình bị nội thương quá nặng cần bế quan chữa trị, từ chối gặp mọi người.
Hai tháng sau, thánh chỉ chiêu cáo thiên hạ để trả lại danh tiếng Phó Tịnh trong chính sử cuối cùng cũng tới huyện Đào Nguyên. Ngày tháng trên thánh chỉ chính là ngày họ bị sét đánh ngoài bãi sông, hơn nữa cũng chính là giờ ngọ ba khắc.
Điều này đã được họ lần lượt gửi thư về nhà xin kiểm chứng thông tin.
Lại một lần nữa họ lại cảm thấy tóc gáy mình dựng ngược lên trước uy lực lẽ trời kia.
Lần cuối cùng họ cầu kiến Nguyên Nhị Tham. Nhưng đúng vào lúc thánh chỉ truyền tới huyện Đào Nguyên, đạo cô đã từ giã quan chủ Từ Vân quan mà đi, bây giờ đã không còn tung tích.
***
Giải thích sơ sơ theo cách hiểu của Mèo qua toàn bộ những truyện đã đọc nha: Phó Tịnh Phó nương nương là người xuyên không đầu tiên, giáng xuống bên Mộ Dung Xung, làm thay đổi tiến trình lịch sử lập ra triều Đại Yến và khiến lịch sử có lối rẽ khác. Nếu như Phó Tịnh được lưu danh sử sách công nhận bởi toàn thiên hạ, thiên đạo tức lẽ trời cũng sẽ thuận thế công nhận bà ấy và mọi chuyện bình thường, cán cân được thăng bằng.
Nhưng do sau này khi đã lên ngôi, Mộ Dung Xung phụ bạc cưới người khác, Phó Tịnh mang thai và bỏ đi trốn biệt, đưa ra lời thề độc cho con cháu không bao giờ giúp người họ Mộ Dung. Thiên đạo do đó không thăng bằng như đã định, khiến cho vô vàn kẽ hở thời gian không gian xuất hiện và đã có hai mươi ba người từ thế giới khác xuyên không đến lối rẽ lịch sử này và mượn xác hoàn hồn (người đáng chết thì không chết, người không đáng chết lại phải chết, nên người đáng chết đành sống lại nhưng không còn là người ban đầu).
Trong số 23 người đó có những người ta đã biết qua các bộ truyện khác như là Phó Giai Lam Phó Thám hoa, Lâm Hoa trong Lưỡng sinh hoa, Tạ Tử Anh trong Nhật ký thuần hóa phu quân, và cả những người chưa từng xuất hiện. Chỉ khi nào Phó Tịnh được chính sử thừa nhận, chiêu cáo thiên hạ thì thiên đạo mới trở nên cân bằng và không còn người bị mượn xác hoàn hồn nữa. Thế nên Nhan Cẩn Dung phải cố chịu đựng qua thời khắc Phó Tịnh được đưa vào chính sử chiêu cáo thiên hạ, thì mới không bị thiên đạo bắt phải chết cho người khác mượn xác hoàn hồn, trở thành người thứ 24.
Câu chuyện vẫn còn tiếp tục, đây chỉ là giải thích sơ sơ những gì xảy ra trong hai chương vừa qua thôi, hehe.