Quan Sách

Chương 1071

Trải qua gần nửa năm học tập, kỳ học này của lớp bồi dưỡng cán bộ cấp Sở, Cục cuối cùng cũng sắp đến ngày tốt nghiệp.

Mà đúng vào lúc này, Trần Kinh lại nhận được điện thoại của Kiều Chính Thanh.

Trần Kinh vừa bắt máy, Kiều Chính Thanh liền đi thẳng vào vấn đề:
- Trần Kinh, tôi gọi điện cho cậu là có mục đích rõ ràng! Chính là việc liên quan tới vấn đề công tác của cậu. Tôi hy vọng cậu có thể đứng vững trước những áp lực từ khắp mọi phía, vẫn có thể tranh thủ về Lĩnh Nam công tác. Nay vừa mới bồi dưỡng được như vậy, cậu sao có thể phủi mông bỏ đi chứ?

Trần Kinh ngạc nhiên tới mức nói không nên lời.

Những lời này của Kiều Chính Khanh quả thực khiến hắn không hiểu chuyện đã ra làm sao cả.

Công tác của mình mình có thể làm chủ sao? Tại sao Kiều Chính Thanh lại muốn hắn trụ vững trước những áp lực.

Trần Kinh trầm ngâm một hồi, đáp:
- Chủ tịch Kiều, cá nhân tôi chắc chắn là hy vọng được về công tác tại Lĩnh Nam, điều này không có gì phải bàn cãi cả. Tôi công tác tại Lĩnh Nam đã nhiều năm như vậy, chuyện tình cảm không cần nói, quan trọng là tôi thân thuộc vỡi Lĩnh Nam, cũng cảm thấy công tác tại Lĩnh Nam có thể phát huy những sở trưởng của mình!

Kiều Chính Thanh nói:
- Cậu nhận thức được như vậy là rất tốt, hiện Lĩnh Nam đang cần cán bộ, đặc biệt là cán bộ có thực lực. Vì vậy lúc này, tôi nhất định sẽ không đồng ý điều cậu đi đâu hết! Đây là ý kiến của tôi!

Kiều Chính Thanh dứt lời liền cúp máy, để lại một mình Trần Kinh ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

Trong những lời của Kiều Chính Thanh, Trần Kinh có thể đoán được dường như công tác của mình sắp có sự điều chỉnh, bản thân có khả năng sẽ không thể tiếp tục ở lại Lĩnh Nam nữa.

Tại sao lại như vậy?

Trong đầu Trần Kinh chợt nảy ra ý nghĩ ấy, sau đó hắn tự nhiên lại nghĩ tới Phương gia.

Lần trước Phương Uyển Kỳ có nói Phương Lộ Bình có ý muốn Trần Kinh về Bắc Kinh công tác, chính là chuyện này sao?

Ôm một bụng đầy nghi hoặc, Trần Kinh phải buồn bực mất mấy ngày liền.

Rốt cục, phía Phương Lộ Bình cũng có tin tới, bí thư của ông gọi điện cho Trần Kinh, nói Phương tổng muốn gặp các con, bảo hai vợ chồng Trần Kinh đưa cả đứa nhỏ tới Phương gia chơi.

Phương Lộ Bình không sống tại Nam Hải, ông sống gần khu biệt thự Bát Nhất. Nơi đây trước kia là biệt viện mà cụ ông thích nhất, sau khi cụ ông qua đời, Phương Lộ Bình liền chuyển đến đây, dường như ông muốn dùng cách này để tưởng nhớ về cụ ông đã quá cố.

Phương Lộ Bình tuy rằng không phải một trong chín đại ủy viên thường vụ Quốc hội, nhưng là Phó tổng bí thư Quốc vụ viện, ông phân quản các công tác thuộc các lĩnh vực như nông thôn, văn hóa giáo dục, thể dục thể thao, công việc cũng vô cùng bận rộn.

Thường thì ông khó có dịp được về nhà ăn bữa cơm gia đình, vì vậy hôm nay tiệc tối trong nhà được chuẩn bị rất thịnh soạn.

Tất cả con cháu của Phương Lộ Bình đều có mặt, cả nhà ồn ào náo nhiệt.

Sau khi kết thúc bữa cơm trong bầu không khí hòa hợp, Phương Lộ Bình mới chỉ vào Trần Kinh, nói:
- Trần Kinh, vào thư phòng cùng ta nói chuyện một lát! Nghe nói thành tích của con ở trường Đảng rất tốt, có thể chuyên tâm học tập, rất đáng biểu dương!

- Cảm ơn chú ba!
Trần Kinh khiêm tốn đáp.

Công tác với cường độ cao trong suốt thời gian dài khiến Phương Lộ Bình khi gỡ bỏ lớp vỏ bọc ra liền trở nên già nua hơn trước rất nhiều.

Nhìn từ phía sau Phương Lộ Bình, tóc ông đã bạc trắng hết cả, lưng cũng hơi còng, những vất vả của người làm lãnh đạo, cuối cùng Trần Kinh cũng có cơ hội mắt thấy tai nghe.

Thư phòng của Phương Lộ Bình rất đơn giản, cũng không có nhiều sách.

Đồ đạc bày biện trong phòng có lẽ cũng đều được lưu lại từ thời lão tướng quân năm xưa.

Cụ ông trước nay chưa từng kiêng kị chuyện đọc sách của mình, thư phòng của cụ sao có thể cất giữ nhiều sách cho được?

Tuy rằng không có sách, nhưng lại không thiếu bản đồ, bốn vách tường treo kín bản đồ quân sự, trên giá sách cũng xếp đầy những tấm bản đồ được gấp gọ gàng.

Mỗi tấc đất trên lãnh thổ Trung Quốc đều có thể tìm được trong căn phòng này, có lẽ đây cũng chính là thú vui duy nhất của ão tướng quân lúc sinh thời.

Ngồi xuống chiếc ghế mây kiểu cũ, Phương Lộ Bình chăm chú nhìn Trần Kinh, nói:
- Cũng sắp tốt nghiệp rồi, cháu có suy tính thế nào về công tác chưa?

Trần kinh đáp:
- Chú ba, cháu vẫn hy vọng có thể quay về công tác tại Lĩnh Nam, cháu thông thuộc với tình hình bên đó hơn!

Phương Lộ Bình nhíu mày, nói:
- Vậy sao? Chủ tịch Chính Thanh gọi điện cho cháu rồi à?

Trần Kinh có phần sửng sốt, gật đầu đáp:
- Vâng, chủ tịch Kiều cũng hy vọng cháu về Lĩnh nam công tác!

Phương Lộ Bình không nói thêm già nữa, ông ngồi trên ghế Thái sư, ánh mắt gắn vào một tập văn kiện trên bàn.

Rất lâu sau đó, ông mới nói:
- Con người chủ tịch Chính Thanh quá cố chấp! Trước đây sao ta lại không phát hiện cơ chứ?

Trần Kinh hé miệng không đáp, đề tài này quả thực hắn không biết phải chen lời thế nào.

Phương Lộ Bình lại đưa mắt nhìn Trần Kinh, lần này ánh mắt ông thăm dò tận sâu đáy mắt hắn.

Lần này Kiều Chính Thanh không đắc cử vị trí đầu não của chính phủ, nhưng lại có thể giành được vị trí Phó chủ tịch thường vụ của tỉnh, với tư cách và kinh nghiệm của ông ta mà nói thì cũng có thể hài lòng rồi.

Công tác của Kiều Chính Thanh rất vững vàng, rất có năng lực, công tác rất đáng tin. Đương nhiên, quan hệ giữa Kiều Chính Thanh và Phương Lộ Bình cũng vô cùng thân thiết, vì vậy khi Kiều Chính Thanh cần Phương Lộ Bình trợ giúp ông ta, Phương Lộ Bình đều vô tư đáp ứng.

Nhưng điều khiến Phương Lộ Bình không ngờ tới được chính là thái độ của Kiều Chính Thanh đối với chuyện sắp xếp một nhân viên lại kiên quyết đến vậy.

Người đó lại chính là Trần Kinh.

Kiều Chính Thanh kiên quyết muốn Trần Kinh về Lĩnh Nam công tác, những người khác muốn sắp xếp thế nào cũng được, chỉ riêng Trần Kinh là ông ta nhất định muốn có.

Cũng vì vậy mà Kiều Chính Thanh tung ra cả quân bài Đường Chí, vốn dĩ vẫn nghĩ Kiều Chính Thanh nhất định sẽ buông tay.

Không nghĩ rằng Kiều Chính Thanh lại không thèm quan tâm Đường Chí, ông ta chỉ muốn Trần Kinh, trong mắt ông ta, một đại thái tử như Đường Chí tới Lĩnh Nam, ông ta căn bản không thể tin tưởng được.

Nhưng Trần Kinh thì không như vậy, Trần Kinh là người có năng lực, tác phong mạnh mẽ, sau khi tốt nghiệp trường Đảng nhất định sẽ được cân nhắc, có Trần Kinh trấn giữ một phương, ông ta có thể bớt lo đi rất nhiều.

Là Phó chủ tịch thường ủy cấp tỉnh tân nhiệm, Kiều Chính Thanh muốn mau chóng thiết lâp bộ máy của mình, mà trong đội ngũ cấp dưới của ông ta, vị trí của Trần Kinh là không thể thay thế được. Nếu phát huy tốt quan bài Trần Kinh, cũng đồng nghĩa trong tay Kiều Chíh Thanh sẽ có thêm một mãnh tướng…

Phương Lộ Bình chỉ không hiểu, lẽ nào Đường Chí quả thực không sánh bằng Trần Kinh?

Đường Chí được bồi dưỡng tại Tây Bắc hệ suốt nhiều năm, từng đảm nhiệm qua vị trí Bí thư thành ủy, kinh nghiệm công tác phong phú.

Hơn nữa mấy năm gần đây Đường Chí cũng gây dựng được nền tảng kha khá ở Bắc Kinh, thành thục, trầm ổn hơn nhiều so với trước kia, nếu xuống công tác tại Lĩnh Nam ít nhất cũng sẽ giữ chức Bí thư thành ủy. Vậy nhưng Kiều Chính Thanh vẫn tình nguyện lựa chọn Trần Kinh, điều này quả thực là…

Hôm nay là lần đầu tiên Phương Lộ Bình đánh giá Trần Kinh kỹ đến vậy.

Ông khá hiểu con người Kiều Chính Thanh, Kiều Chính Thanh không bao giờ dễ dàng coi trong một ai đó, người được ông ta nhắm trúng, khẳng định là kẻ có năng lực hơn người, bằng không cũng có điểm hơn người.

Cuối cùng Phương Lộ Bình cũng ý thức được rằng, Phương gia vốn dĩ trước nay luôn kén rể, hóa ra quả đúng là tiềm lực vô hạn, khó mà lường trước được.

Phương Lộ Bình đưa tay tháo cặp kính lão xuống, nói:
- Giữ cháu lại Bắc Kinh công tác, là đã có suy tính về nhiều mặt. Một mặt là tăng thêm kinh nghiệm công tác tại Bộ và Ủy ban cấp trung ương của cháu. Mặt khác, cháu còn có con nhỏ, hiện tại cũng chính là thời điểm mấu chốt. Cháu công tác tại Bắc Kinh có thể kiêm cả công việc gia đình, đây cũng là tâm tư của ta!

Ông ngừng lại một lát, rồi lại nói:
- Giám đốc Kim của Ủy ban Quản lý và Giám sát Tài chính quốc gia rất coi trọng cháu, đơn vị không tệ, cháu tới đó có thể phát huy sở trường của mình, cũng có cơ hội học hỏi thêm. Chuyện này cứ quyết như vậy đi, cháu cứ suy nghĩ thật kỹ trước đi. Nhân thời gian này, cháu tranh thủ tìm hiểu thêm về tình hình Ủy ban Quản lý và Giám sát Tài chính quốc gia, tiện cho công tác sau này.

Cụ thể sẽ có lãnh đạo của Ban tổ chức tới trao đổi với cháu, Giám đốc Kim cũng sẽ gặp riêng cháu nói chuyện. Những chuyện này tự cháu liên hệ nhé!

Trần Kinh thất kinh, sắc mắt liên tục biến đổi. Nhưng cuối cùng hắn cũng không lên tiếng, mà vẫn ngậm chặt miệng.

Phương Lộ Bình nói không sai, công tác tại Bắc Kinh có thể kiêm thêm chuyện gia đình, Phương Uyển Kỳ nhất định sẽ tán thành cả hai tay.

Thành viên gia đình bao gồm cả cha mẹ, tất cả mọi người đều sẽ tán thành. Dưới tình hình ấy, bản thân có thể tiếp tục trụ vững trước áp lực sao?

Trong một chớp mắt, Trần Kinh bỗng nghĩ tới Lĩnh Nam, nghĩ tới Hải Sơn, nghĩ tới Hoàn Thành.

Đúng là vội vội vàng vàng ra đi, nhanh tới mức không kịp nói lời từ biệt…

Sau đó Phương Lộ Bình không nói chuyện tiếp với Trần Kinh nữa, Trần Kinh cũng đứng dậy cáo từ!

Trên đường về nhà, Phương Uyển Kỳ nhìn Trần Kinh chăm chú, cô hỏi:
- Sao thế? Hồn để đâu mất rồi, có phải vấn đề công tác của anh có mâu thuẫn với chú ba không?

Trần Kinh khẽ mỉm cười, đáp:
- Em nghĩ anh có bản lĩnh thế sao? Mâu thuẫn với chú ba, đúng là chuyện cười mà!

Trần Kinh xoa đầu cô con gái, nói:
- Giai Giai, sau này mỗi ngày cha đều có thể cùng làm bài tập với Giai Giai rồi!

Phương Uyển Kỳ lập tức nhảy dựng lên, trợn tròn mắt:
- Sao cơ? Anh về Bắc Kinh công tác sao?

Trần Kinh hé mở một câu:
- Hiện giờ vẫn chưa khẳng định được, nhưng khả năng lớn là không có gì bất ngờ xảy ra cả. Sao thế? Hai mẹ con không chào đón anh à?

- Nhiệt liệt chào mừng!
Giai Giai vỗ đôi bàn tay bé nhỏ, đáp.

Cô bé lại nói:
- Cha ơi, ngoài cùng làm bài tập với con ra, cha còn phải đưa con đi học nữa. Được không cha?

- Được chứ, đương nhiên là được rồi!
Trần Kinh vui vẻ trả lời.

- Tuyệt vời, cha là tốt nhất, Giai Giai rất yêu cha!
Cô bé vui vẻ hoan hô.

Phương Uyển Kỳ cũng rất vui, vội rút điện thoại báo tin mừng cho hai ông bà Trần Chi Đông, sau đó lại căn dặn buổi tối đầu bếp trong nhà chuẩn bị đồ ăn phong phú hơn một chút, coi như chúc mừng trước việc Trần Kinh ở lại Bắc Kinh công tác.

Thấy cả nhà đều vui mừng, tâm trạng phức tạp của Trần Kinh dần trở nên bình thản.

Cũng phải, mấy năm nay lăn lộn bên ngoài, cũng đã tới lúc hưởng lạc thú được ở bên gia đình rồi.

Cơ hội công tác tại Bộ Ủy trung ương, ở lại Bắc Kinh nhiều hơn, rõ ràng cho Trần Kinh thêm thời gian ở cùng người nhà, đây cũng là một lựa chọn không tệ.



Buổi lễ tốt nghiệp trường Đảng, hiệu trưởng trường, Phó chủ tịch Quan cũng tham gia và có bài diễn văn.

Trong bài diễn văn, ông đánh giá cao thành tích trong khóa học lần này của các hcọ viên tham gia bồi dưỡng, đồng thời cổ vũ mọi người sau khi trở lại vị trí công tác, có thể đưa những kiến thức đã học được ở trường vào thực tiễn.

Mỗi lời của Chủ tịch Quan đều rất chân thành, thân thiết, giống như những lời căn dặn tha thiết của bậc trưởng bối với mọi người vậy, khiến người người nghe đều cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu.

Bài diễn văn không dài, nhưng nhiều lần bị những tràng pháo tay ngắt quãng, cuối cùng, chủ tịch Quan mượn câu nói “học đến hết đời” để kết thúc bài diễn văn của mình.

Ông bày tỏ, biển học vô biên, tri thức chính là sức mạnh. Ở vị trí của cán bộ Đảng ủy, đặc biệt là cán bộ cấp cao của Đảng, cần phải có thái độ học tập nghiên cứu tốt đẹp, cần có tinh thần nghiên cứu học tập khiêm tốn.

Tốt nghiệp trường Đảng không có nghĩa là cũg chấm dứt hẳn việc học ở đó, việc học chân chính vẫn còn trong thực tiễn công tác sau này.

Khoảng thời gian gần nửa năm học tập tại trường Đảng, sau khi kết thúc bài diễn văn, chủ tịch Quan đích thân phát giấy chứng nhận tốt nghiệp cho mọi người rồi tuyên bố kết thúc.

Sau khi kết thúc, mọi người cơ bản đều không có thời gian để nói lời từ biệt.

Rất nhiều người đều kiêm nhiệm công tác, vừa tốt nghiệp liền lập tức phải trở lại cương vị công tác.

Tuy rằng là vậy, nhưng Âu Dương vẫn tiến hành nghi thức bắt tay cáo từ ngắn ngủi như cũ.

Mọi người đều là những người học cùng với nhau, cùng học tập sinh hoạt suốt bốn tháng, chớp mắt đã lại đường ai nấy đi, trước khi đi bắt chặt tay nhau, cũng coi như bữa tiệc chia tay…

(còn tiếp)

DG: dulactieu
Bình Luận (0)
Comment