Trần Kinh không hề nể mặt ban lãnh đạo Toàn Thắng. Sau khi nghe lãnh đạo doanh nghiệp Toàn Thắng báo cáo tình hình ới của nhà máy, sắc mặt hắn trở nên tái xanh, bắt đầu chất vấn Trâu Minh Thuận. Hỏi ông ta có biết hiện nay doanh nghiệp mình đang mắc mợ bao nhiêu, hoạt động kinh doanh của doanh nghiệp đang gặp khó khăn thế nào? Trâu Minh Thuận là kẻ ranh mãnh, thấy tình hình không ổn, lập tức làm kiểm điểm, Trần Kinh bẻ gãy cây bút trong tay mình, nói:
- Anh kiểm điểm cái gì? anh làm kiểm điểm trên phương diện nào? Trâu Minh Thuận lập tức á khẩu. Trần Kinh đưa tay chỉ hàng người và cờ phướn chào mừng bên ngoài, giọng nói vô cùng nghiêm nghị:
- Sớm biết hôm nay các anh làm rùm beng lên như vậy, đáng lẽ tôi phải dẫn theo một người tới cùng mới phải. Chính là Trịnh Viễn Khôn mà các anh đều biết đó, anh nói xem, hôm nay tôi đưa ông ta tới đây, Ngày mai Toàn Thắng sẽ thế nào? Vị trí mà hôm nay các anh đang ngồi sẽ còn được yên ổn mấy ngày đây? Trần Kinh vừa nhắc tới Trịnh Viễn Khôn, sắc mặt rất nhiều người lập tức thay đổi. Trâu Minh Thuận cuối cùng cũng hiểu rằng vì đâu mà Bí thư Trần nổi giận.
Trần Kinh khua khoắng hai tay, trạng thái vô cùng kích động, hắn lại nói:
- Thưa các đồng chí! Hiện giờ Toàn Thắng của chúng ta có thể nói là đang đứng trước đầu sóng gió. Vừa mới gặp phải họa lớn, xây dựng lại doanh nghiệp khiến chính quyền phải trả cái giá quá đắt, bản thân các doanh nghiệp cũng đội lên mình món nợ khổng lồ. Bao nhiêu việc bị gác lại cần phải giải quyết, vào lúc này, chúng ta cần phải tập trung tinh thần và sức lực vào phát triển công tác, vào việc làm thế nào đeẻ phát triển kinh tế của các doanh nghiệp, phải thắt chặt đai quần mà bước qua chuỗi ngày này.
Tôi rất khó tin được, bộ máy lãnh đạo của chúng ta lại có cách giác ngộ như vậy. Tuy nhiên, tôi có thể nói rõ ràng một điểm, tiếp theo đây, thành ủy và chính quyền thành phố cần tiến hành thẩm tra nghiêm ngặt đối với công tác quản lý doanh nghiệp. Thắng làm vua, thua làm giặc, đối với những đồng chí nắm bắt thông tin chậm, phản ứng trì độn, chúng ta sẽ có những biện pháp xử lý!
Trần Kinh nổi giận trong buổi họp báo cáo tình hình, những không ở lại Toàn Thắng lâu. Trần Kinh không ở lại, Trâu Minh Thuận cũng không dám ở lại, tuy nhiên, lúc tan sở, ông ta lại vội lái xe tới thẳng trụ sở chính quyền thành phố, nài ép bằng được Liễu Tân Lâm cùng đi ăn với ông ta. Liễu Tân Lâm thấy vô cùng khó hiểu, bình thường có thấy Trâu Minh Thuận khách sáo thế này bao giờ đâu, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây sao? Liễu Tân Lâm còn nhớ rất rõ, không lâu trước đó, mình đã đích thân tới thị sát Toàn Thắng.
Trâu Minh Thuận không hề ra mặt, chỉ tìm một tay Phó tổng giám đốc thay mặt đối phó cho có. Hơn nữa trong toàn bộ quá trình cộng tác với công tác thị sát, ông ta căn bản không hề nhắc tới chuyện mời cơm. Dù sao mấy năm nay Liễu Tân Lâm gặp nhiều cũng thành quen, trong lòng tuy rằng cảm thất ngột ngạt, nhưng cũng cố gắng nhẫn nhịn cho qua.
Trong tay không có quyền, mong ai chào đón? Hơn nữa con người Trâu Minh Thuận cũng nổi tiếng xảo quyệt, hay nịnh bợ, câu cửa miệng luôn là "khó khăn", nhưng dao găm lại luôn giắt bên mình, tiếp xúc với những kẻ như vậy, phải vô cùng cẩn thận. Trâu Minh Thuận kéo Liễu Tân Lâm lên xe, trong lòng Liễu Tân Lâm liền nghĩ tới những chuyện trước đó, ông ta tỏ vẻ khó xử, nói:
- Lão Trâu, ăn uống thì được, nhưng thời gian không có nhiều, sớm mai tôi còm phải xuống xưởng đóng tàu với Bí thư, buổi tối mà uống nhiều, gây ra sai sót gì, trách nhiệm chẳng ai gánh nổi!
Trâu Minh Thuận cười híp mắt như kẻ chỉ, đáp: - Chủ tịch Liễu, ngài cứ yên tâm! Chỉ là bữa cơm đạm bạc thôi mà, nhất định sẽ không làm trễ nải công việc của ngài! Liễu Tân Lâm vốn muốn nói thêm vài câu, nhưng lại nghĩ thân phận của mình thế nào? Nói quá nhiều ngược lại sẽ khiến người ta nghĩ rằng mình không có uy. Ông ta liền lập tức im lặng, ngửa đầu tựa vào ghế, tỏ vẻ vô cùng mệt mỏi, đưa tay xoa hai huyện thái dương, khép mắt nghỉ ngơi. Thực ra, ông ta không hề nghỉ ngơi đơn thuần.
Ông lộ ra một khe mắt, quan sát thật kĩ Trâu Minh Thuận Nhìn thấy bộ dạng dè dặt của Trâu Minh Thuận, trong lòng ông ta không nhịn nổi cười. Thực ra Liễu Tân Lâm nào có cùng xuống xưởng đóng tàu cùng Trần Kinh? Chuyến thị sát hôm nay may mắn ngoài ý muốn, không hiểu sao ông ta lại được chọn trúng, ngay cả bản thân ông ta tới giờ cũng vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đầu óc liên tục đảo qua đảo lại! Những lời vừa rồi, hoàn toàn là ông ta bịa ra, chính là muốn hù dọa Trâu Minh Thuận một trận. Giờ xem ra hiệu quả cũng không hề tệ, uy lực của Bí thư Trần quả nhiên rất lớn, bản thân còn chưa dính dáng gì tới Bí thư, chỉ là cùng ông ta đi thị sát một chuyến, vậy àm địa vị ông ta hiện giờ đã hoàn toàn khác trước. Trâu Minh Thuận chọn địa điểm dùng bữa tại nhà hàng Kinh Giang. Nơi này không phải khu vực cao cấp nhất, nhưng trước kia từng là phân khu quân đội dùng để tiếp khách.
Sau khi nhà hàng Kinh Giang thay đổi chế độ, quận ủy Cửu Đỉnh tiến hành tu sửa lại tiểu viện phía sau, biến thành nhà hàng tiếp đã của quận ủy. Liễu Tân Lâm từng tới đây một lần, không khí lịch sự, đình đài lầu các đầy đủ, khiến ông rất có cảm tình. Hơn nữa đầu bếp từ Sở Thành tới, nguyên liệu thường niên đều được vận chuyển từ quận Bắc Sơn, sơn hào hải vị muốn gì có đó.
Liễu Tân Lâm thầm cảm thán, Trâu Minh Thuận quả thực là thần thông quảng đại. Trâu Minh Thuận khách sáo mời Liễu Tân Lâm, hai người đi thẳng vào phòng ăn trong Lưu Thủy Các. Sau khi vào phòng, Liễu Tân Lâm mới nhận ra trong phòng còn có không ít người. Phó tổng giám đốc Toàn Thắng, tổng giám đốc Thanh tra thị trường cũng có mặt. Ngoài ra còn có Ủy viên thương vụ phụ trách mảng liên hệ của quận Cửu Đỉnh, Phó bí thư Lạc Hồng Diễm cũng ở đó, còn cả Đội phó Đinh Kiện của cục Công an thành phố. Liễu Tân Lâm vừa nhìn thấy Lạc Hồng Diễm, không khỏi ngẩn người, sắc mặt cũng chút biến đổi. Lạc Hồng Diễm được mệnh danh là nữ cán bộ xinh đẹp đệ nhất, nhưng người theo đuổi cô ở Kinh Giang này nhiều như cá diếc sang sông.
Liễu Tân Lâm và Lạc Hồng Diễm quen biết đã lâu, năm đó khi ông ta còn giữ chức Trưởng ban Ủy ban Cải cách và Phát triển mảng đầu tư, Lạc Hồng Diễm tới Ủy ban Cải cách và Phát triển đều là gặp ông ta. Lạc Hồng Diễm xinh đẹp, tính cách phóng khoáng, ăn nói lại càng thoải mái dễ chịu, qua lại nhiều lần, Liễu Tân Lâm cũng dần thích người phụ nữ này. Có lần, quận Cửu Đỉnh có một hạng mục xử lý ô nhiễm, khi Ủy ban Cải cách và Phát triển chuẩn bị lập dự án, Lạc Hồng Diễm khi đó vẫn là Phó chủ tịch quận, đã dẫn đoàn tới tỉnh thành mở tiệc chiêu đãi Liễu Tân Lâm. Ngày hôm đó mọi người đều rất vui vẻ, uống rất nhiều, sau có người đưa ra ý tưởng, để Liễu Tân Lâm và Lạc Hồng Diễm uống rượu giao bôi. Liễu Tân Lâm lúc đó còn thấy ngại, không ngờ Lạc Hồng Diễm lại vô cùng phóng khoáng, nâng ly rượu lên rồi nói:
- Giao bôi thì giao bôi, tôi và Trưởng ban Liễu giao tình thế nào? Uống một ly giao bôi cũng có là gì đâu? Cô nâng ly rượu đưa cho Liễu Tân Lâm, hai người vòng tay, một ly ấy cũng đủ khiến Liễu Tân Lâm ý lạn tình mê. Về sau Liễu Tân Lâm được phân xuống cơ sở rèn luyện, vừa nghe nói mình sẽ tới Kinh Giang nhậm chức Phó chủ tịch thành phố, hình bóng đầu tiên hiện lên trong đầu ông chính là Lạc Hồng Diễm. Nhưng chẳng ai lường trước được, Liễu Tân Lâm hừng hừng nhiệt huyết tới Kinh Giang, cuối cùng lại gặp phải trở ngại, thất bại mọi đường. Mấy lần quá buồn bực, không kìm nổi gọi điện cho Lạc Hồng Diễm, muốn nói chuyện tán gẫu với cô, giải tỏa tâm trạng. Nhưng khi đó Lạc Hồng Diễm vừa mới nhậm chức Phó bí thư quận ủy, công việc vô cùng bận rộn, không phút nào rảnh rỗi. Liện hệ vài lần, Liễu Tân Lâm cảm thấy con đường làm quan chính là như vậy, cũng không có ý gì đặc biệt, vì vậy dứt khoát không liên lạc nữa.
Ông ta hoàn toàn không nghĩ tới, hôm nay lại gặp được Lạc Hồng Diễm trong tình huống này.
- Chủ tịch Liễu, hôm nay tôi đứng ra mời vài vị lãnh đạo cùng ngài dùng bữa, đây là Bí thư Lạc của quận chúng tôi, vị này là đội trưởng Đinh của cục công an thành phố, ngài cũng đều quen biết chứ? Trâu Minh Thuận cười nói. Liễu Tân Lâm kéo lại dòng suy tưởng, khẽ ho mấy tiếng rồi đáp: - Đương nhiên có quen, một người là bí thư xinh đẹp của chúng ta, một người khác là người đứng đầu cục Công an thành phố, Cục công an thành phố từ khi cục trưởng Thang nhậm chức tới nay trong công tác điều tra xử lý tội phạm, Cục trưởng ĐInh chính là một tài năng lớn, liên tiếp phá mấy án lơn, hầu như ngày nào cũng có mặt trên mặt báo! Đinh Kiện ngại ngùng nói:
- Chủ tịch Liễu, ngài quá lời rồi! đây đều là công lao của Cục trưởng Đinh!
Liễu Tân Lâm xua tay, nói:
- Dịch Dương là cán bộ được bồi dưỡng trọng điểm của chúng ta, công lao của cậu ấy đương nhiên phải công nhận. nhưng cũng không thể bỏ qua năng lực của các cậu, hơn nữa, Đội trưởng Đinh cũng là tướng giỏi dưới tay Dịch Dương, những chuyện này chúng ta đều biết! Phó cục trưởng thường vụ mới nhậm chức của Cục Công an Thang Dịch Dương, Liễu Tân Lâm cơ bản không biết. Nhưng ông ta biết chuyện Thang Dịch Dương hiện vô cùng nổi tiếng tại Kinh Giang, chuyện này chính là một cơn chấn động lớn đối với thành ủy và chính quyền thành phố. Bởi vì Thang Dịch Dương là người vô cùng thân tín với Trần Kinh, Bí thư Trần điều Thang Dịch Dương tới Kinh Giang, ý đồ rất rõ ràng, chính là muốn cài thân tín của mình vào bộ phận chính yếu của Kinh Giang.
Sau khi Thang Dịch Dương tới Kinh Giang, rất giỏi trong công tác điều tra xét xử, lật lại điều tra, giải quyết một số vụ án giết người, cướp bóc ảnh hưởng tới quần chúng nhân dân suốt mấy năm qua. Trong vòng mấy tháng, liên tiếp phá án, gây ảnh hưởng lớn trong xã hội, nhân dân vỗ tay ủng hộ, toàn bộ xã hội mang bầu không khí sục sôi, mà danh tiếng của Thang Dịch Dương cũng vang khắp Kinh Giang. Liễu Tân Lâm gọi một câu Dịch Dương vô cùng tự nhiên, thân mật, khiến người nghe hoàn toàn cho rằng quan hệ giữa ông ta và Thang Dịch Dương là mối quen biết đã lâu. Chỉ một câu ấy, ánh mắt của Đinh Kiện với ông ta đã hoàn toàn khác trước đó. Lạc Hồng Diễm cũng sớn đã đứng dậy, cô vẫn ý như trước đây, nụ cười trên gương mặt vô cùng kiều diễm: - Chủ tịch Liễu, từ lâu vẫn luôn ngóng ngài tới quận Cửu Đỉnh chỉ đạo công tác. Hôm nay cuối cùng cũng gặp được ngài, tôi cũng đã nói với giám đốc Trâu rồi, hôm nay chúng ta phải vui hết mình đấy, ngài cũng không thoái thác chỗ tình đồng chí từ cấp cơ sở đâu chứ!
Liễu Tân Lâm khẽ nhíu mày, nụ cười của Lạc Hồng Diễm quen thuộc là vậy, nhưng dường như cũng vô cùng xa lạ, ông ta hắng giọng, đáp: Bí thư Hồng Diễm, hôm nay không uống rượu. Tôi đã thông báo cho giám đốc Trâu rồi. Mây hôm nay tôi bị Bí thư Trần kéo đi, theo chân lãnh đạo không dễ dàng gì, uống rượu nhỡ việc.
Cuộc họp tại Toàn Thắng hôm nay mọi người cũng đều thấy rồi đấy, Bí thư Trần tuy còn trẻ, nhưng tác phong làm việc lại không chút lưu tình. Hiện giờ áp lực mỗi ngày của tôi vô cùng lớn, cô thấy như hôm nay đấy, Bí thư nổi giận, các cô đã thần bay phách lạc rồi, miễn cưỡng còn kéo tôi qua đây. Nói một câu thật lòng, mấy hôm nay tôi cứ nhìn thấy rượu là lại đâu đầu, chúng ta ăn chút gì đi đã, đôi cũng phải bồi dưỡng một chút mới được! Hàng mi Lạc Hồng Diễm cong thành hình trăng lưỡi liềm, cô nói:
- Chủ tịch Liễu quả là lãnh đạo đích thực, tác phong làm việc vững vàng. Hôm nay chúng ta cùng học theo ngài, giám đốc Trâu, kêu người mang rượu xuống, thay bằng nước ép, đội trưởng Đinh còn chuyện công vụ, cũng không nên uống rượu! Chúng ta không thể để lãnh đạo gặp sai sót được! Cứ vậy, rượu được mang hết xuống, mọi người vây quanh Liễu Tân Lâm ở vị trí chủ tọa, Lạc Hồng Diễm dựa sát bên phải ông ta. Liễu Tân Lâm thậm chí có thể ngửi được mùi phụ nữ thoang thoảng tỏa ra từ người cô ta. Biểu hiện trên bàn tiệc của Lạc Hồng Diễm vô cùng sinh động, quan tâm cẩn thận Liễu Tân Lâm, mỗi khi một món ăn mới được mang lên, cô ta đều đứng dậy đích thân gắp đồ ăn cho Liễu Tân Lâm. Như có như không, giữa hai người có những tiếp xúc cơ thể, cô lại tựa hồ không cảm giác gì, chỉ giữ thái độ dịu dàng nhu thuận.