Quan Sách

Chương 1191

Ở Hạ gia cùng Hạ lão đầu hàn huyên 30 ~ 40 phút.

Lúc Trần Kinh rời đi, Hạ lão đầu tiễn hắn rất lâu, cuối cùng vẫn là Trần Kinh dứt khoát, ông cụ mới chịu quay về.

Trần Kinh xoa xoa hai tay, đang định đi tiếp thì chợt ngẩn người, dừng lại.

Ở đường nhỏ bên kia, một người mặc Âu phục nhăn nheo, đầu tóc lộn xộn đang xem xét mình!

Trần Kinh hơi nhíu mày, nghĩ thầm thật đúng là oan gia ngõ hẻm, sao lần nào đến đây mình cũng đều gặp phải Trịnh Viễn Khôn này vậy.

Trịnh Viễn Khôn phát hiện Trần Kinh đã nhìn thấy ông ta, ông ta nhếch miệng tiến lại, từ xa nói:

-Bí thư Trần, lại đi thị sát con dân của anh sao? Thế nào, có cảm xúc gì không?

Trần Kinh cười cười nói:

-Trịnh Tổng, tôi thấy chúng ta thật có duyên, tại sao mỗi lần đến đây tôi đều có thể gặp được anh vậy?

Trịnh Viễn Khôn cười lớn nói:

-Không có gì lạ, hiện tại tôi ở đây!

-Anh ở đây? Sao lại vậy, anh không ở Sở Giang chạy đến đây làm gì?

Trần Kinh nghi ngờ nói.

Trịnh Viễn Khôn từ chối trả lời, chỉ chỉ lên mái nhà bình thường nói:

-Tôi ở đâu, anh không cần lấy làm lạ, hiện tại công nhân viên chức thất nghiệp của Kinh Giang nhiều như vậy. Đây chính là công việc của tôi, chúng ta tiếp tục nói sẽ không hay đâu, tôi biết rằng, anh nghe được tin tức này chắc chắn sẽ không vui đâu!

Trần Kinh hừ lạnh, nói:

-Tôi cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi, anh thích ở đâu thì ở. Đúng rồi, nếu tới nhà anh rồi, anh không mời tôi vào ngồi một chút sao?

Trịnh Viễn Khôn ngẩn người, cười lớn nói:

-Anh thích đi đâu thì đi, dù sao đây đều là địa bàn của anh, tôi dám ngăn cản anh sao?

Trần Kinh mơ hồ có thể cảm giác được, thái độ của Trịnh Xa Khôn đối với mình đã thay đổi rất nhiều so với trước kia.

Tuy rằng trước mắt vẫn chưa rõ nguyên nhân, nhưng đây không coi là chuyện xấu.

Trịnh Viễn Khôn này, tư tưởng khá cực đoan, trong đầu là một kẻ cứng đầu, ở Sở Thành ngay cả các lãnh đạo trọng yếu của Tỉnh ủy cũng phải đau đầu.

Chỉ e toàn bộ tỉnh Sở Giang, không có ai muốn đối đầu với người như vậy, người ta trọc đầu đâu sợ nắm tóc, vua cũng phải thua thằng liều, sức ảnh hưởng trong giới công nhân rất lớn, sức kêu gọi lại mạnh, nghĩ làm không tốt, người ta liền tổ chức vài cuộc biểu tình gây rối…, anh cũng tóm không được đầu của ông ta.

Trong nước công hòa, cái gọi là pháp chế, chung quy tồn tại hai tầng tiêu chuẩn, người như Trịnh Viễn Khôn, nổi tiếng trong xã hội, bản thân lại là nhân sĩ đảng phái, thân phận đặc biệt mẫn cảm.

Nếu muốn dùng điều luật đến bắt ông ta, chỉ e có thể còn bị ông ta phản công bắt lại, cuối cùng không bắt được ông ta, ngược lại còn chọc cho mình một cái, lôi ra một đống vấn đề lớn.

Loại chuyện này ở Sở Giang đã từng có tiền lệ, bởi vì Trịnh Viễn Khôn mà không ít cán bộ rớt đài.

Chỗ ở của Trịnh Viễn Khôn luôn hỗn độn như vậy, nhất là phòng bếp và phòng ngủ chẳng phân biệt nổi nữa, trong phòng nồng mùi ẩm mốc.

Trần Kinh thật sự nhìn không được, đành phải lại giúp ông ta dọn dẹp nhà bếp.

Dọn dẹp xong xuôi, Trịnh Viễn Khôn lấy một cái ghế tùy ý đặt xuống nói:

-Bí thư Trần, anh cũng đừng hy vọng tôi tạ ơn anh. Là tại cái mũi của anh khó chiều, ngồi đi, ít khi thấy anh không chê chỗ ta bẩn!

Trần Kinh cười ha hả, nói:

-Ai muốn anh cảm tạ tôi chứ, anh bớt gây chuyện cho tôi một chút, tôi liền thắp hương cảm tạ rồi!

Trịnh Viễn Khôn cười nói:

-Tôi biết Bí thư Trần anh dạo này tâm tình không tốt, gần đây việc thu mua xưởng đóng tàu Kinh Giang có vấn đề! Trong hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, hình như còn có một vị lãnh đạo quan trọng nghiêm khắc phê bình anh, nói anh không nhìn thấy đại cục, bảo thủ, đúng hay không?

Trần Kinh tức giận:

-Tin tức của anh cũng nhanh nhạy nhỉ, lại nói anh không phải người trong bộ máy, anh cố tình quan tâm chuyện trong bộ máy làm gì. Tôi thấy con người anh thực giống với một câu nói, tiện nhân lập dị!

-Ai lập dị?

Trịnh Viễn Khôn túm cổ áo Trần Kinh, kích động nói:

-Tôi cũng không muốn quan tâm những chuyện hư hỏng này của anh, tôi là quan tâm đến tương lai của xưởng đóng tàu Kinh Giang. Anh nói một xưởng đóng tàu lớn như vậy, thiệt thòi thế nào các anh làm quan cũng hiểu được, không ngờ đến một phân tiền cũng không cần liền bán đi.

Việc này may mà không thành, nếu thành, anh sẽ chính là kẻ bán nước.

Trần Kinh lạnh lùng cười, nhìn chằm chằm Trịnh Viễn Khôn nói:

-Anh đừng lôi những thứ quan tâm chó má đến chuyện xưởng đóng tàu kia vào đây, tôi thấy anh là đồ đầu heo, anh bị Hồng Thần Cương kia lợi dụng kiểu gì mà hăng hái như vậy! Loại người như anh, chính là loại luôn tự cho mình là đúng, cho mình cái gì cũng đều biết, người khác không lừa được anh.

Sự thật chứng minh thế nào đây? Bị anh đùa giỡn như vậy, giúp đỡ đám khốn khiếp kia, những phần tử tham nhũng phất cờ hò reo, anh còn có mặt mũi nào nói mình quan tâm xưởng đóng tàu Kinh Giang sao?

Trịnh Viễn Khôn bị Trần Kinh nói trúng tim đen, trong nháy mắt đỏ mặt, ông ta kinh ngạc một lúc lâu nói:

-Tôi….tôi… đó là sơ sót của tôi, tôi không dự đoán được….

-Anh không dự đoán được cái gì? Anh không dự đoán được Trần Kinh tôi không phải đèn cạn dầu có phải không? Tôi cho anh biết, anh đừng có tưởng xưởng đóng tàu Kinh Giang chỉ có mình anh quan tâm, dù nói thế nào tôi vẫn là Bí thư Thành ủy Kinh Giang đấy! Trong mắt của tôi, xưởng đóng tàu Kinh Giang quan trọng không kém gì anh đâu.

Hiện tại anh có muốn bán nhà máy lấy tiền tôi cũng không đồng ý, đây không phải là bảo thủ sao?

Trịnh Viễn Khôn đỏ mặt không nói lên lời, một lát sau, ông ta rất giảo hoạt nói:

-Tôi thừa nhận, trong một số vấn đề quan trọng tôi đã phạm chút sai lầm. Lần này coi như anh có lý được chứ? Nói như vậy lần này chuyện của xưởng đóng tàu Kinh Giang tôi có thể nghĩ lại đấy.

Ít ra tôi cảm thấy anh không khốn khiếp giống như tôi nghĩ, xem ra cũng là một cán bộ có lương tâm.

Hôm nay nếu như đã nói đến chuyện xưởng đóng tàu, tôi sẽ nói cho anh biết một chuyện về xưởng đóng tàu!

Trịnh Viễn Khôn nuốt nước bọt, uống một ngụm nước nói:

-Kỳ thật Trần Kinh, việc của xưởng đóng tàu Kinh Giang tôi cũng đã suy nghĩ qua, trong quân đội tôi cũng có bằng hữu. Theo tôi hiểu, xưởng đóng tàu Hoàng Hải lần này chọn đất đầu tư, ý kiến của quân đội mới là quan trọng nhất. Tôi phân tích qua các xưởng đóng tàu trong nước chúng ta.

Xưởng đóng tàu Song Khánh cách biển quá xa, điều kiện tuy rằng thích hợp, nhưng vị trí không phù hợp. Xưởng đóng tàu Lâm Vũ điều kiện không tệ, nhưng bến tàu này chủ yếu chỉ có tuyến đường lên Trường Giang không thuận tiện. So sánh những điều kiện này, tôi cảm thấy xưởng đóng tàu Kinh Giang hẳn là thích hợp nhất đấy.

Mặt khác, bây giờ không phải vẫn có tranh luận về vấn đề đóng quân sao? Xưởng đóng tàu Lâm Vũ vẫn luôn do quân khu Tây Nam quản lý, Kinh Giang chúng ta lại thuộc về phạm vi của quân khu Trung Nguyên.

Cho nên xưởng đóng tàu chọn chỗ nào, cốt yếu nằm ở đó, chính là lựa chọn quân khu nào quản lý. Chuyện này liên quan đến tranh chấp nội bộ trong quân đội….

Trần Kinh sửng sốt, có chút giật mình, liếc mắt nhìn Trịnh Viễn Khôn.

Lời này của Trịnh Viễn Khôn khiến hắn bừng tỉnh mộng, thật thế sao?

Xưởng đóng tàu Kinh Giang là một công trình quân sự, nhất cử nhất động đều có liên quan trực tiếp đến quân đội, tại sao mình không nghĩ đến chuyện này chứ?

-Vậy lão Trịnh, ý của anh là….

Trịnh Viễn Khôn ho khẽ, nói:

-Tôi không có ý gì, ý của tôi là xưởng đóng tàu Kinh Giang của chúng ta có điều kiện thuận lợi. Xưởng đóng tàu Kinh Giang nhiều năm như vậy vẫn luôn là một thị trường bị bỏ quên, chỉ là một thị trưởng du thuyền và tàu chở khách cỡ nhỏ và vừa.

Xưởng đóng tàu Kinh Giang chúng ta có nền tảng công nghiệp vững chắc, tại sao sản phẩm lại không có sức cạnh tranh. Động cơ dầu ma dút của chúng ta, máy phát điện, cánh quạt và thuyền dùng nguyên kiện thiết bị … những cơ sở này chỉ e đều là trình độ hạng nhất quốc tế, nhưng điện tử nguyên kiện của chúng ta quá kém, thiết bị hướng dẫn của thuyền, thiết bị truyền thông, hệ thống điều khiển thuyền chờ đi biển, linh kiện điện tử nguyên bộ thuyền đi biển đã cũ.

Những thức lạc hậu này quyết định toàn bộ giá trị thuyền thành phẩm, sức cạnh tranh không thể đi lên!

Một khi vậy, vì sao chúng ta không cổ phần hóa? Chúng ta có thể hợp tác với một số xưởng đóng tàu ở Hongkong, bù đắp cho nhau, tập trung thị trường hấp dẫn về thuyền nhỏ thu nhặt lại….

Trần Kinh bưng chén nước lên, trầm tư không nói.

Trịnh Viễn Khôn hiểu biết về nền công nghiệp thuyền, điểm này nằm ngoài dự kiến của Trần Kinh.

Ý tưởng của Trịnh Viễn Khôn, tuy rằng muốn thực hiện có thể sẽ gặp phải một số vấn đề, nhưng vẫn là một cách giải quyết tốt. Trịnh Viễn Khôn vẫn giữ lại một phần suy nghĩ không nói rõ, là muốn xưởng đóng tàu Kinh Giang không phải bán rẻ đi, mà trước đó tự giải quyết cứu mình khỏi cảnh khốn cùng đã, sau đó ngồi chờ người khác tìm đến.

Bây giờ xưởng đóng tàu Kinh Giang không đáng tiền, bởi vì đây là một gánh nặng. Nhưng một khi nó không còn là một gánh nặng, nó vẫn chỉ có giá trị như hiện tại nữa hay sao?

-Viễn Khôn, như vậy đi, anh không phải vẫn luôn bôn ba vì công nhân thất nghiệp sao? Anh gắn bó với doanh nghiệp nhà nước, với công nhân viên chức thất nghiệp như vậy, tôi cho anh một cơ hội, anh hãy viết một kế hoạch gì đó giúp cho xưởng đóng tàu Kinh Giang phát triển đi.

Không giấu gì anh, hiện tại tôi cũng đang gặp cục diện không ổn, bốn bề địch vây. Vào lúc này, có lúc tôi thật muốn lao đầu đi đương đầu với trở ngại, tôi không lường trước được việc kinh doanh xí nghiệp không hiểu chuyện về xí nghiệp. Những chuyện này tôi làm không tốt.

Anh vừa gợi cho tôi một chút, tôi liền biết lý tưởng trong đầu anh không chỉ có chút đó.

Nếu vậy, chúng ta hợp tác một lần, vứt bỏ những mâu thuẫn trước đây, chúng ta hết thảy đều vì mấy chục triệu công nhân viên chức xưởng đóng tàu này, giúp cho bọn họ có chén cơm ăn. Chúng ta không thể khiến công nhân viên chức thất nghiệp nhiều hơn nữa, như vậy tôi cũng không phải nhìn cảnh những gia đình sống tạm bợ như vậy nữa…

Trần Kinh nói.

Trịnh Viễn Khôn cười nói:

-Anh kêu tôi viết phương án? Ha ha, anh thật đúng là để mắt đến tôi. Tôi viết tốt, anh sẽ cho tôi làm xưởng trưởng xưởng đóng tàu ư?

Trần Kinh ngẩn người, cười ha ha nói:

-Không loại trừ khả năng này. Trước kia anh là quản lý cao cấp của nhà máy máy kéo, đã từng làm kinh doanh, đầu óc lại linh hoạt. Hơn nữa cấp bậc hành chính của anh hiện tại đã có, tư cách cũng có, điều kiện cũng có, tôi cho anh làm xưởng trưởng thì có gì không ổn?

Trịnh Viễn Khôn cũng dười rộ lên nói:

-Được, được, quả là một Bí thư không làm theo nguyên tắc. Được, hôm nay tôi thấy anh cũng hơi thuận mắt, lời này cũng dễ nghe. Nếu vậy tôi sẽ viết ra một kế hoạch gì đó.

Anh đừng nói cảm ơn, theo như lời anh nói, Trịnh Viễn Khôn tôi không phải cúi đầu trước quyền quý rồi sao, tôi chỉ vì tương lai của mấy chục triệu công nhân viên chức mà thôi. Vì bọn họ tôi mới kết hợp với giai cấp quan liêu các anh một lần!

Trần Kinh nhướn mày nói:

-Nói hươu nói vượn, anh còn phân chia giai cấp với tôi sao. Tuy nhiên cũng đúng, anh nói tôi là quyền quý mặc anh, chỉ cần anh thể hiện bản lĩnh thực sự, anh nói tôi là gì cũng được. Tôi cũng không sợ phần tử bất ổn như anh, tôi chỉ e anh chỉ giỏi nói miệng mà thôi.

Việc này chúng ta quyết định như vậy nhé, chuyện xưởng đóng tàu Kinh Giang xem ra phải hai bút cùng vẽ mới được!
Bình Luận (0)
Comment