Quan Sách

Chương 1206

Tốn rất nhiều công sức, Từ Tự Thanh mới hiểu rõ ràng từ đầu đến cuối chuyện thu mua của xường đóng tàu Hoàng Hải.

Hiểu rõ điểm này, gã quả thực lắp bắp kinh hãi.

Trần Kinh cũng quá nhạy cảm rồi, không ngờ lại đem chuyện này liên tưởng đến chuyện đại quân khu.

Lần này có quân khu Trung Nguyên ra mặt, chuyện có thể không thuận lợi giải quyết sao?

Từ Tự Thanh vẫn không hiểu quân đội, gã nghĩ, Trần Kinh còn trẻ tuổi như vậy, sao có thể nghĩ đến chuyện này được?

Nhưng bây giờ gã thấy, sự hiểu biết của gã với Trần Kinh vẫn là chưa đủ.

Bây giờ vấn đề thu mua của xưởng đóng tàu Kinh Giang, cơ hội chuyển bước ngoặt lớn đến rồi, xưởng máy nổ Kinh Giang nghe nói hợp tác với hai xe container cũng đã rõ ràng, như vậy vấn đề đường ra của hai xí nghiệp lớn nhất Kinh Giang cũng đã được giải quyết rồi.

Cái này có ý nghĩ quyết định đối với việc cải cách xí nghiệp nhà nước Kinh Giang.

Không thể không thừa nhận, Trần Kinh vẫn có vài phần bản lĩnh, một bộ máy hỗn loạn lớn như Kinh Giang, để cho Trần Kinh đông một búa, tây một gậy, lại dần dần làm rõ ngô khoai rồi.

Bây giờ vấn đề quấy nhiễu Từ Tự Thanh chính là chuyện xưởng đóng tàu Kinh Giang trong tỉnh vẫn do Uông Minh Phong phụ trách.

Sau đó chuyện này không thành, Uông Minh Phong gặp rắc rối, thậm chí trong hội nghị thường ủy còn bị người khác công khai nghi vấn.

Cũng chính vì chuyện này, giữa Trần Kinh và Uông Minh Phong sinh ra bất đồng, nghe nói bây giờ vẫn chưa hòa hợp.

Bây giờ nhắc lại chuyện xưởng đóng tàu Kinh Giang, Uông Minh Phong sẽ có thái độ gì?

Nếu bây giờ Từ Tự Thanh và Trần Kinh giữ quan hệ tốt đẹp, gã cũng không cần phải để ý đến thái độ của Uông Minh Phong, gã nên làm thế nào thì làm như vậy.

Vấn đề là bây giờ khúc mắc giữa Từ Tự Thanh và Trần Kinh rất sâu, Từ Tự Thanh đặt gạch chặn ngang như vậy, muốn hái đào có thích hợp không?

Điện thoại của Phương Lộ Bình gọi đến làm Từ Tự Thanh phấn chấn, lại khiến gã hổ thẹn.

Trần Kinh là con rể của Tây Bắc Hệ, Từ Tự Thanh lại không có năng lực khống chế nổi, vốn dĩ là trợ thủ lớn cho mình, bây giờ khiến cho quan hệ lúng túng như vậy, ngược lại khiến Từ Tự Thanh kiêng kỵ rất nhiều.

Điều này thực sự khiến Từ Tự Thanh cảm thấy rất uất ức, rất bực bội.



Viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em thành phố Kinh Giang, trong phòng bệnh số 32 của khoa sơ sinh.

Trong phòng cực kỳ vui vẻ hòa thuận.

Tiểu tử vừa mới sinh nằm trong nôi ngủ say, người phụ nữ vừa mới sinh thì nằm trên giường, khuôn mặt lộ nụ cười hạnh phúc.

Còn xung quanh cô, bạn bè người thân ngồi xúm quanh, theo quan niệm truyền thống của người trong nước, sinh con là chuyện đại sự, cho nên hôm nay người thân bạn bè đến đầy đủ, mọi người đều vui sướng hớn hở.

Phương Cường cười đến mức không ngậm được miệng, bận trước bận sau bưng nước tiếp mọi người, vừa có thời gian rảnh rỗi, gã ngồi bên cạnh vợ, trong lòng ngọt ngào sung sướng, không thể nói thành lời!

- Tiểu Phương, lần này Tề Tề sinh cho con một đứa con trai, đây là chuyện vui lớn của hai bên gia đình chúng ta. Cho nên về chuyện tiệc rượu, con phải chuẩn bị cho tốt, phải làm lớn, anh cũng đừng làm qua loa cho xong đấy!

Cha vợ Tôn Sơn Phong chằm chằm nhìn Phương Cương, nghiêm trang nói.

Phương Cương đang chăm chú nhìn con trai, đột nhiên nghe thấy cha vợ nói vậy, gã sững người, ánh mắt nhìn về phía người vợ đang nằm trên giường.

Vợ Phương Cương nói:

- Cha, chuyện này chúng ta bàn bạc sau đi, cha không phải không biết, Phương Cương bây giờ công việc đặc thù, trong thành phố có văn bản quy định rõ ràng, cán bộ lãnh đạo không thể bày tiệc rượu!

Tôn Sơn Phong ngẩn người, hai mắt đột nhiên trừng lên nói:

- Con nói gì? Quy định? Con nói cha không hiểu quy định? Phương Cương cũng coi là cán bộ lãnh đạo? Thư ký từ khi nào cũng là cán bộ lãnh đạo vậy? Nha đầu này, con đừng bênh cho tiểu tử này.

Cha con cũng không phải là người không biết nói đạo lý.

- Khi hai con kết hôn cha đã nói, bảo Phương Cương đừng lăn lộn quan trường nữa, làm cái gì không được, cứ phải đi làm thư ký? Bây giờ cha mặc kệ, chuyện công việc của hai đứa cha không quản nổi, nhưng chuyện liên quan đến cháu trai thì cha phải quản, bữa tiệc rượu này không muốn tổ chức cũng phải tổ chức, chuyện vui lớn như này, làm qua loa, thì không phải là cá tính của Tôn Sơn Phong này!

Cha vợ Tôn Sơn Phong cứng rắn như vậy, không khí trong phòng trong chốc lát liền căng thẳng.

Cha của Phương Cương Phương Lập Ba là người thành thật, vừa nhìn thấy thông gia tức giận, ông vội vàng tiến đến cạnh Phương Cương nói:

- Tiểu Cương, cha của Tề Tề nói rất có lý, bữa tiệc này vẫn phải tổ chức, chuyện tổ chức tiệc rượu con không cần phải lo lắng, để cha và mẹ con xử lý. Chúng ta đều là dân thường, phong tục chính là như vậy, không bày tiệc rượu làm sao có thể thể hiện được sự long trọng của Phương gia chúng ta sinh con trai chứ?

Phương Cương nhíu mày nói:

- Cha, chuyện này cha không hiểu, chuyện này sau này nói sau được không?

- Sao lại nói sau? Cha nói Phương Cương con có thái độ gì vậy?

Tôn Sơn Phong gân cổ lên, như muốn đập bàn vậy.

Ông xuất thân là thầy giáo, bình thường trong nhà đối với con cái đều nhất ngôn cửu đỉnh, làm gì lại để cho Phương Cương làm càn như vậy?

Vừa nhìn thấy cha muốn nổi nóng, chị của Tôn Tề Tông Hà giảng hòa nói:

- Cha, cha đừng tức giận, Phương Cương cũng không phải là không từ chối mà? Cùng lắm thì chuyện này cha cứ giao cho Đỗ Hải nhà chúng ta đi làm, chúng ta đến Sở Giang bày tiệc rượu, cái này cũng không vi phạm quy định đúng không?

Tôn Hà liếc nhìn chồng đứng bên này, nói:

- Haiz, lão Đỗ, chuyện này anh phải lo, bạn của anh nhiều, liên hệ giúp một quán rượu đi.

Đỗ Hải hơn 40 tuổi, hơi béo mập, ngồi bên kia rất khí thế, gã vung tay lên nói:

- Được, chuyện nhà chúng ta anh có thể không quan tâm chú ý sao? Tề Tề, thế này đi, tổ chức ở nhà hàng lần trước chúng ta sinh Tiểu Quân. Khách sạn Lệ Đô rất nổi tiếng, vừa nãy cha nói muốn làm to một chút, tổ chức tiệc rượu ở Lệ Đô, sẽ không mất mặt.

Phương Lập Ba nhìn sang Phương Cương, còn chưa nói gì, thì vợ ông Đổng Tú Nga đứng dậy nói:

- Khách sạn Lệ Đô? Đó là khách sạn năm sao đấy, một bữa tiệc rượu tổ chức e là cũng hơn trăm nghìn, cái này… cái này…

Đổng Tú Nga vừa mới mở miệng, Tôn Sơn Phong lại hừ hừ, cau mày có chút không thích.

Lúc trước con gái gả cho nhà họ Phương ông cũng không đồng ý, môn không đăng hộ không đối, Phương gia có cái gì?

Hai người một người nghỉ hưu, một người trong xí nghiệp nhà nước muốn chết không muốn sống lấy chút tiền lương ít ỏi, sống trong một phòng từ thiện của đơn vị cũ, hơn 40 mét vuông.

Điều kiện như vậy liền muốn cưới con gái của Tôn Sơn Phong ông, ông làm sao có thể đồng ý?

Nhưng chết là con nha đầu nhà này không có thu nhập gì, con nha đầu này cũng không biết bến đỗ đó là sai rồi, lại cứ coi trọng Phương Cương, người nhà ngăn cản như nào cũng vô dụng.

Cuối cùng Tôn Sơn Phong hết cách, vì hai đứa nó đã gạo nấu thành cơm rồi.

Chuyện này Tôn Sơn Phong trong lòng vẫn khó chịu.

Bây giờ con gái sinh ra một tiểu tử đáng yêu như này, Tôn Sơn Phong kiên quyết muốn làm một yến tiệc lớn, phải để cho Phương gia biết rõ, bọn họ muốn xứng với Tôn gia, thì cũng phải cố gắng hơn nữa.

Thấy Tôn Sơn Phong không nói, Đỗ Hải cười ha hả, nói:

- Dì Đổng, dì cũng không cần lo lắng, tiền nong không thành vấn đề. Khách sạn Lệ Đô là do một ông anh của con mở, đến lúc đó con nhất định bảo anh ấy giảm giá. Ngoài ra, nếu vẫn chưa đủ, dì cứ kêu con một tiếng. Những thứ khác thì con không dám cam đoan, tìm con lấy ba năm vạn, thì con chắc chắn cũng không vấn đề gì.

Tôn Sơn Phong cười ha hả một tiếng nói:

- Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, chuyện liên hệ với khách sạn Đỗ Hải phụ trách nhé! Nhất định không thể làm quá kém, đừng để người ta cười chúng ta quá keo kiệt!

Tôn Sơn Phong gõ bàn, vợ chồng Phương Lập Ba lông mày nhăn nhúm lại.

Sắc mặt Phương Cương rất khó coi, mấy lần định nói nhưng bị vợ ngăn lại.

- Xin hỏi ai là Phương Cương!

Một y tá xinh đẹp đẩy cửa tiến vào ngọt ngào nói.

Phương Cương nói:

- Là tôi, có chuyện gì vậy!

Nữ y tá gật đầu nói:

- Có người tìm anh!

- Ha ha, tiểu Phương! Chúc mừng anh!

Ở cửa có một người xuất hiện, lớn tiếng nói.

Phương Cương đột nhiên đứng dậy nói:

- Trưởng ban thư ký? Anh… sao anh lại đến đây?

Tiếu Hàm híp mí nhìn Phương Cương, trên tay ôm một hộp quà lớn, cười nói:

- Sao? Sao anh có chuyện vui lớn như này, tôi không thể chúc mừng sao? Không chỉ tôi đến, bí thư cũng sắp đến rồi!

Phương Cương đột nhiên giật mình, nhất thời chân tay luống cuống.

Một lúc lâu sau gã mới phản ứng lại, đi về phía cha nói:

- Cha, cha mau tìm giúp con hai cái ghế đến đây, bí thư Trần sắp đến rồi!

Phương Lập Ba nhìn thần sắc của con trai, trong lòng có chút căng thẳng, ông nói:

- Bí thư Trần… là bí thư Trần đó sao?

Phương Cương vội la lên:

- Kinh Giang còn bí thư Trần nào khác? Cha không phải là biết rồi còn cố ý hỏi đấy chứ? Đương nhiên là bí thư Trần Kinh rồi!

- Hả?

Lần này không chỉ có Phương Lập Ba trong lòng hồi hộp, trong phòng đều lắp bắp kinh hãi, gần như cùng lúc đó, đều ngay ngắn đứng dậy.

Còn lúc này, Trần Kinh đã đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào.

Hắn mỉm cười tươi tắn, còn chưa kịp nói gì, Phương Cương đã vội vã tiến đến nói:

- Bí thư Trần, anh… anh sao đến đây? Tôi… trong này bừa bộn, tôi cũng…

Trần Kinh cười nhạt nói:

- Tôi nói anh vừa mới làm cha, có chút hồ đồ rồi à. Nói cũng không biết nói rồi? Chuyện vui lớn như này phải chúc mừng chứ!

Hắn chỉ vào Phương Lập Ba nói:

- Đây là cha của anh phải không, anh còn chưa giới thiệu với tôi đâu!

Phương Lập Ba cả đời này chưa từng gặp qua vị lãnh đạo nào lớn như này, ông vừa mới nhìn thấy Trần Kinh, cả người liền sững người.

Trên tivi ông cũng đã nhìn thấy Trần Kinh, nhưng bây giờ mặt đối mặt như này, ông quả thực không tin đây là sự thật, nhất thời tay chân luống cuống.

Trần Kinh giơ tay ra nói:

- Chú Phương, chúc mừng nhé. Được bế cháu trai mập mạp như này rồi, tên tiểu tử này rất đáng yêu, sinh ra không cũng nhẹ đâu nhỉ!

Phương Lập Ba nắm chặt tay Trần Kinh, một câu cũng không nói nổi, vợ ông đứng bên cạnh nói:

- Khi sinh được 3kg6, cũng dựa vào phúc của bí thư ngài!

- Chúc mừng bà, Thẩm Nhi!

Phương Cương lúc này mới hoàn hồn lại, chỉ vào Tôn Sơn Phong nói:

- Bí thư, đây là cha vợ tôi, cha của Tử Tề!

- Chú Tôn, chúc mừng!

Trần Kinh giơ tay ra bắt.

Tôn Sơn Phong vội vàng giơ tay ra bắt tay Trần Kinh, cũng vô cùng kích động. Sau khi ông về hưu, thích nhất là xem TV, Trần Kinh với tư cách là bí thư thường ủy Kinh Giang, ông dường như ngày nào cũng nhìn thấy trên tivi.

Nhưng ông không ngờ, mình lại có một ngày bắt tay với bí thư Trần.

Trần Kinh sau khi nói chuyện vài câu với Tôn Sơn Phong, quay người nhận lấy mấy cái túi từ tay Tiếu Hàm, đưa cho Phương Cương nói:

- Đây là chút lòng thành, chủ yếu là bồi bổ thân thể cho vợ anh, chị dâu anh có nhiều kinh nghiệm, tôi còn gọi điện thoại xin thỉnh giáo mới mua. Chuyện công việc anh không cần băn khoăn, tôi đã bảo trưởng ban thư ký Tiếu sắp xếp cho anh nghỉ rồi, thời gian này nhiệm vụ của anh chính là chăm sóc cho vợ, chăm sóc cho con.

Lúc này Tôn Tề giãy giụa muốn xuống giường, Trần Kinh vội vàng đưa tay ra nói:

- Tiểu nha đầu này, đừng khinh xuất như vậy chứ. Cứ nghỉ ngơi đi, Tiểu Phương đi theo tôi, ngày nào cũng bận bận rộn rộn, bây giờ anh ấy mới có cơ hội chăm sóc cho cô, cô phải nắm lấy chứ.

- Tận dụng thời cơ, mất rồi không còn nữa đâu, đợi khi nào anh ta đi làm rồi, đoán chừng chuyện trong nhà lại phải do cô xử lý đấy!

Trần Kinh vừa nói như vậy, mọi người đều nở nụ cười rạng rỡ, Tôn Tề cũng cười, nụ cười ngọt ngào.
Bình Luận (0)
Comment