Liễu Tân Lâm sải bước ra khỏi văn phòng Bí thư, bước chân nhẹ nhàng.
Ông ta vừa mới báo cáo với Bí thư, Đoàn khảo sát của Ô tô tải hạng nặng đã đến Kinh Giang, thông qua ba ngày khảo sát thực địa và đàm phán, song phương tiến triển nhanh chóng.
Đối với nhà máy động cơ đốt Kinh Giang mà nói, bọn họ hy vọng có thể mau chóng tìm được nguồn tài chính, còn đối với Ô tô tải hạng nặng mà nói, động cơ đốt chất lượng cao trong nước là nhu cầu bức thiết của họ.
Chủ tịch Ô tô tải hạng nặng đến thăm nhà máy động cơ đốt Kinh Giang, cùng bộ phận nghiên cứu phát triển và các chuyên gia tiến hành đối thoại hơn một giờ đồng hồ, lập tức quyết định, tỏ vẻ công ty liên doanh có thể lập tức thành lập.
Hiện tại cuộc đàm phán đã bước vào trình tự, Liễu Tân Lâm, Trần Kinh ở đây chủ yếu là báo cáo tin tức tốt, mặt khác là hướng Trần Kinh xin chỉ thị vấn đề tiền bạc.
Công ty liên doanh song phương đều muốn đầu tư, trong đó bên ô tô tải hạng nặng đầu tư hai tỷ, xưởng đóng tàu Kinh Giang cần mấy trăm triệu đồng. Lúc này Trần Kinh tỏ thái độ, chỉ cần đối phương có thể đảm bảo tài chính, phía Kinh Giang sẽ có chính phủ bảo lãnh, đảm bảo kinh phí đến kịp thời, tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc thành lập công ty liên doanh.
Liễu Tân Lâm chính là cần lời này của Trần Kinh, chỉ cần Trần Kinh lên tiếng, chuyện này liền được xác định.
Bước tiếp theo anh ta chỉ cần nói chuyện hợp tác chi tiết, xác định lại một lần nữa kết cấu nhân viên và ban giám đốc trong công ty, sau đó là lúc chính thức công bố.
Việc lớn này có thể hoàn thành, Kinh Giang hãnh diện, nhà máy động cơ đốt của Kinh Giang trong vài năm nhất định sẽ nhanh chóng quật khởi, trở thành xí nghiệp chế tạo động cơ ô tô có sức ảnh hưởng nhất trong nước.
Liễu Tân Lâm đi ra cửa, ngân nga một bài hát ngắn, ở đầu cầu thang đụng phải Từ Binh.
Anh ta ngẩn ngưởi, vội nói: - Chủ tịch, chào ngài!
Từ Binh vươn tay ra nói: - Tân Lâm a, giỏi lắm. Tôi nghe nói chuyện nhà máy động cơ đốt thành công rồi. Đây là chuyện vui lớn! Cậu lập tức tổ chức buổi họp báo, hiện trường làm lớn một chút, Tôi đã sắp xếp xuống dưới rồi, sau hội nghị chúng ta còn phải mở cuộc họp mừng công.
Vì lần này có thể thúc đẩy hai công ty cường mạnh đến liên hợp, đến lúc đó Bí thư và tôi đều đến tham dự, mời rượu mọi người!
Liễu Tân Lâm nói: - Cảm ơn Chủ tịch, sự khẳng định của ngài là động lực lớn nhật cho công tác của chúng tôi.
Anh ta chuyển giọng nói:
- Đúng rồi, Chủ tịch, tôi nghe nói ngài và bí thư tự mình làm hạng mục lớn. Liên quan đến hàng tỷ doanh thu tài chính. Tổng quy mô thu hút đầu tư lên đến gần trăm triệu có phải không?
Từ Binh cười ha hả, nói: - Cái cậu này tin tức thật linh hoạt, Bí thư tiết lộ với cậu phải không! Hạng mục này trước mắt đang tích cực vận hành, nếu như có thể thành. Năm nay Kinh Giang sẽ bứt phá phát triển một lần. Tôi bây giờ là hoàn toàn tuân theo an bài của Bí thư. Hạng mục chi tiết tôi sẽ không nói. Phải giữ bí mật!
Liễu Tân Lâm gật đầu, nói: - Cần giữ bí mật, chúng ta chờ tin tốt là được rồi. Ngài và bí thư tự thân xuất mã. Chuyện này có thể không thành sao?
Từ Binh khoát tay một cái nói: - Hy vọng có thể thành. Tất cả đều phải chờ đợi sau khi thành công mới có thể thả lỏng a! Cậu đi bận việc trước đi, tôi cũng phải tìm Bí thư báo cáo!
Hai người rời đi, Liễu Tân Lâm đi về phía trước vài bước, ngay sau đó quay đầu lại, nhìn bóng Từ Binh biến mất ở trong tầm mắt của mình, khóe miệng ông ta hơi hơi nhếch lên.
Bí thư Trần khiến cho người ta bội phục chính là tấm lòng bao dung, làm việc mạnh dạn, mười phần quyết đoán.
Từ Binh thời gian trước chống lại Bí thư Trần, dường như mỗi việc Trần Kinh làm, Từ Binh đều sẽ chặn ngang, làm chút thiêu thân bay ra, tuy rằng mấy lần ông ta đều bị đầu tóc đầy bụi.
Nhưng nếu như là lãnh đạo bình thường, nhất định sẽ thừa dịp thắng truy kích, trực tiếp đem Từ Binh đẩy vào chỗ chết, nhưng Trần Kinh lại cố tình không làm như vậy.
Không chỉ có không làm như vậy, ngược lại còn cho Từ Binh một cơ hội thật lớn làm rạng rỡ mặt mày, bây giờ nhìn Từ Binh cả ngày bộ dạng làm việc dâng trào mãnh liệt, Liễu Tân Lâm liền không khỏi cảm thán.
Lãnh đạo chính là lãnh đạo, Bí thư Trần Kinh trình độ không phải cao bình thường, Từ Binh là một con trâu rừng hoang dã mà hắn cũng có thể hàng được.
Bởi vậy, sự đoàn kết của bộ máy Kinh Giang đạt đến trình độ trước nay chưa từng có, điều kiện phát triển bên trong Kinh Giang gần như hoàn thiện, thực sự làm cho người ta vô cùng tin tưởng vào tương lai.
Lại nói Từ Binh đến phòng làm việc của Trần Kinh, vào cửa liền nói:
- Bí thư a, nhiệm vụ ngài giao cho tôi về cơ bản đã hoàn thành. Tôi đến chỗ Chủ tịch Từ bên kia, đồng thời cũng đi chỗ Bí thư Lã, bọn họ đối với kế hoạch của chúng ta đều ủng hộ, cảm thấy đây là chuyện tốt. hiện tại chỉ cần bên phía Âu Lãng đồng ý, chuyện này của chúng ta cơ bản là có thể đại công cáo thành rồi!"
Trần Kinh ngẩng đầu "Ồ" một tiếng, nói: - Lão Từ ra mặt, quả nhiên mã đáo thành công! Chỗ tôi chỉ có trà, hay là chúng ta dùng trà thay rượu, chúc mừng một chút?
Từ Binh cười ha hả, nói: - Bí thư, trà của ngài thật sự quý báu, so với rượu còn đắt hơn! Có thể uống trà của ngài, toàn Kinh Giang có mấy người a!
Trần Kinh khoát tay nói: - Ngồi đi, ngồi đi. Đúng rồi, ông đến Sở Thành có gặp qua Âu tổng của Âu Lãng không?
Từ Binh gật đầu nói: - Có gặp qua, có gặp qua! Dĩ nhiên đã gặp qua rồi! Âu tổng rất khách khí, tỏ vẻ chỉ cần chúng ta được phê duyệt, vấn đề về tiền chắc chắn không có vấn đề gì, họ đối với việc này có thể nói là nghển cổ chờ mong.
Trần Kinh khẽ cười, không nói gì nữa, mà là chuyên tâm pha trà.
Từ Binh nhíu mày trầm tư một chút lại nói: - Còn có một chuyện nữa, hôm nay bỗng nhiên tôi nhận được một cú điện thoại, anh đoán xem là ai gọi? Hầu Quan Trung, chính là con trai của Bí thư Hầu ở Sở Thành trước kia, mấy năm nay nghe nói anh em họ đi Sở Bắc phát triển rất tốt.
Lần này lại quay về Sở Giang rồi, mở miệng liền nói với tôi chuyện của núi Ngọc, anh nói chuyện này....
Tay Trần Kinh dừng một chút, nhìn chằm chằm Từ Binh nói: - Ý của ông nói là, động tác của Âu Lãng đã có người nhận ra?
Từ Binh buông tay nói: - Rõ ràng là như vậy, có điều chuyện này cũng chẳng có gì kỳ lạ, thương nghiệp không chặt chẽ, hạng mục này người biết tuy rằng không nhiều, nhưng phía Âu Lãng bên đó chắc chắn có hiểu biết cao, nói không chừng tin tức này là từ bên họ tiết lộ ra.
Trần Kinh hé miệng không lên tiếng, nhưng trong lòng lại đang lẩm bẩm.
Chuyện của Âu Lãng bên kia, Trần Kinh không có cách nào giải thích thêm với Từ Binh.
Chuyện này ở Âu Lãng chỉ có một mình Kim Lộ biết, cô ấy thậm chí đến cả người tâm phúc của mình cũng không tiết lộ.
Bởi vì chuyện này liên quan đến rất nhiều vấn đề, nếu lộ ra ngoài trước, có thể sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch mua đất, dù sao nếu tồn tại cạnh tranh, giá đất có thể sẽ tăng rất cao....
Nếu như vậy, là người nào đã làm lộ ra sơ xuất?
Gần như trong nháy mắt Trần Kinh liền nghĩ đến Lã Quân Niên và Từ Tự Thanh.
Hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác, cảm giác tính phức tạp của chuyện này khả năng cực lớn.
Một loại dự cảm bất thường bắt đầu quanh quẩn trong lòng Trần Kinh.
Trần Kinh cân nhắc lại, tin tức này có thể tiết lộ. Chỉ có thể là Lã Quân Niên hoặc Từ Tự Thanh, nhưng hai người này, rốt cuộc là ai?
Trần Kinh rót một chén trà đặt trước mặt Từ Binh nói: - Lão Từ a, giả như chuyện này tiết lộ ra ngoài, không chỉ có một nhà đầu tư có hứng thú với đám đất này, chúng ta nên làm thế nào.
Từ Binh nói: - Nếu thật là như vậy, vậy thì là chuyện tốt a, có người cạnh tranh, chúng ta có thể đấu giá, người trả cao thì được, như vậy có lợi cho chúng ta.
Trần Kinh lạnh lùng cười nói: - Lão Từ, chúng ta đánh cược được không, tôi cảm thấy chuyện này khả năng không đơn giản như vậy, thương trường như chiến trường, chính trị lại không có khói súng chiến tranh, tôi có một loại dự cảm, hai chúng ta làm chuyện này, khả năng sẽ thêm phiền toái.
Từ Binh nhíu mày nói: - Bí thư, ý của ngài...
Ông ta hơi trầm ngâm nói: - Bí thư, có phải ngài quá lo lắng không, hiện tại đang rất thuận lợi, chúng ta lập tức có thể tiến hành đàm phán thực chất với bên Âu Lãng rồi, còn có thể có phiền toái gì?
Trần Kinh hừ nhẹ một tiếng nói: - Chỉ hy vọng như thế, như vậy chúng ta sẽ bớt được chút phiền não.
Hắn dừng một chút nói: - Đúng rồi, vừa rồi không phải ông nói Hầu Quan Trung tìm ông sao? Việc này tôi thấy thế này đi, ông để họ trực tiếp tìm tôi, ông chuyên môn phụ trách công tác tổ chức đàm phán, mau chóng đàm phán xuống, hiểu chưa?
- Được, tôi hiểu!
Từ Binh gật đầu nói, Trần Kinh nhìn sang Từ Binh nói: - Lão Từ a, hiện tại Âu Lãng là thần tài Bồ tát của chúng ta, thực lực của họ ý vị thế nào, ông hẳn là rõ, nhất định phải chú ý, không được vì cái nhỏ mà làm mất cái lớn...
Từ Binh gật đầu, ngượng ngùng nói: - Tôi hiểu, Bí thư ngài yên tâm, lần này công tác đàm phán tôi tự mình sắp xếp.
Trần Kinh nói: - Chiều này tôi muốn bớt thời gian đi xem phía sau núi Ngọc, tìm hiểu thêm về nơi đó, ông bây giờ chuyên môn đàm phán, không cần lo lắng tôi ảnh hưởng việc của ông, chúng ta phân công làm việc, nhớ kỹ một chữ, nhất định phải nhanh!
Từ Binh chịu ảnh hưởng của Trần Kinh, hấp tấp rời đi...
Bên ngoài Tiếu Hàm đã đợi từ lâu.
Trần Kinh còn chuẩn bị nghĩ một chút vấn đề, Tiếu Hàm liền đi vào nói: - Bí thư, tất cả đều chuẩn bị xong rồi, bây giờ xuất phát?
Trần Kinh nhíu mày, đứng lên nói: - Lão Tiếu a, xuất phát, xuất phát, hôm nay mông tôi sắp dính chặt vào ghế rồi.
Đoàn người Trần Kinh xuất phát, trạm thứ nhất là công trường tập đoàn xây dựng Vạn Hải.
Sau khi tập đoàn Vạn Hải trưng đất, lập tức đầu tư tiền mặt bắt đầu xây dựng xưởng mới và trung tâm nghiên cứu máy móc.
Khi đoàn xe của Trần Kinh đến công trường, đoàn người Quận ủy Đổng Quang Vân đã đợi từ lâu.
Trước kia Đổng Quang Vân và Tiếu Hàm rất gần, cũng có quan hệ thân mật với gia đình, nhưng từ lần ông ta và Từ Binh bật nhau, có thể nói là bí quá hóa liều.
Trong lúc đó Tiếu Hàm làm một trò bịp bợm, thiếu chút nữa khiến ông ta sụp đổ tiền đồ.
Sau đó nếu không phải Trần kinh tiếc tài, cảm thấy năng lực của người này cũng không tồi, thì ông ta căn bản không có cơ hội tiếp tục ở lại cương vị lãnh đạo.
Cho nên trên ý nghĩa nào đó, có thể coi là sau khi Trần Kinh đến Kinh Giang, việc đầu tiên là bảo vệ cán bộ.
Đổng Quang Vân tính tình thẳng thắn, nhưng tính tình của ông ta cũng chỉ dám ở trước mặt Từ Binh, ở trước mặt Trần Kinh, ông ta còn có quy củ hơn cả học sinh tiểu học.
Ông ta tự mình mở cửa xe của Trần Kinh, chỉ vào đám người nghênh đón phía trước nói: - Bí thư, công trường Triều Thiên náo nhiệt, thực lực Vạn Hải mạnh, lần này toàn tuyến khởi công, đầu tư mười mấy tỷ, lợi ích tốt, chính là chúng ta sáng tạo lên hơn vạn vị trí tạm thời.
Bởi vậy, áp lực của chúng tôi cũng giảm rất nhiều.
Trần Kinh nhìn lướt qua đám người nghênh đón, nhíu mày nói: - Sao thế? Không nhìn thấy người của Vạn Hải?
Đổng Quang Vân ngẩn người, ngượng ngùng nói: - Bí thư, là thế này, chúng tôi thông báo cho họ, nhưng họ nói là Chủ tich Từ đến, cho nên đoán là họ không coi trọng, hôm nay đại diện Vạn Hải là tổng giám đốc Trương Húc công ty Kinh Giang, toàn bộ mọi việc của Kinh Giang bên này, ông ta toàn quyền phụ trách.
Trần Kinh thản nhiên gật đầu nói: - Vậy chúng ta đi xem xem đi, Vạn Hải bây giờ là thần tài Bồ Tát của Đổng Quang Vân đây này.