Quan Sách

Chương 1220

Phòng tiệc khách sạn Lệ Đô Sở Thành, hôm nay trang trí mới mẻ.

Tiệc rượu các doanh nghiệp Sở Thành tổ chức long trọng ở đây.

Quy mô tiệc rượu lần này rất lớn, phải là doanh nghiệp có giá trị hơn trăm triệu mới có tư cách được mời.

Nên về mặt nào đó mà nói, tham gia tiệc rượu như vậy, tuyệt đối là tượng trưng thân phận.

Hôm nay Thẩm Mộng Lan mặc một bộ đồ âu rất vừa người. Bên trong là áo sơ mi, cổ áo hơi thấp, lộ ra đường cong của ngực phía trước.

Một sợi dây chuyền bạch kim rất tinh xảo, khiến cả người cô nhìn qua trịnh trọng lại không mất vẻ oai vệ, sức hấp dẫn nữ tình cũng rất đằm thắm.

Cô thật sự rất tự tin, vì hiện tại ở Sở Giang cô đã nghiễm nhiên trở thành nhà doanh nghiệp nổi tiếng, tập đoàn Vạn Hải đặc biệt là công nghiệp nặng Vạn Hải một năm trở lại đây, công trạng không ngừng tăng vọt. Trong ngành, biểu hiện này đã khiến rất nhiều người chú ý, có thể nói là trong ngành ai cũng phải trầm trồ.

Vừa mới mấy hôm trước, cha cô còn đích thân gọi điện, trong điện thoại, tinh anh thương trường chưa từng khen ai bao giờ này, đưa ra đánh giá rất cao đối với thành tích Thẩm Mộng Lan có được.

Mà Thẩm Mộng Lan cũng vì điều này, lại càng trở nên tự tin.

Tiệc rượu giống như vậy, chính quyền sắp xếp thật khéo, có doanh nghiệp cũng có nhân sĩ nổi tiếng xã hội làm nền.

Đương nhiên, đa số cái gọi là nhân sĩ nổi tiếng, để tính đến việc cân bằng giới tính, đều phải là nữ. Hoa đán của đài truyền hình, minh tinh nổi tiếng giới nghệ thuật Sở Thành, so với lễ phục của những người phụ nữ này, Thẩm Mộng Lan quả thật đáng chú ý, nghiễm nhiên trở thành hạc giữa bầy gà.

Thẩm Mộng Lan trời sinh không thích mặc lễ phục.

Vì phụ nữ mặc lễ phục, cho dù là khuê nữ kiêu kỳ cỡ nào, trong mắt đàn ông cũng chẳng qua là đối tượng suy xét xem phải trả giá bao nhiêu mới có thể đè xuống dưới mà thôi.

Từ trước tới nay Thẩm Mộng Lan luôn thích làm người chủ đạo, hiệu quả cô muốn, là khiến những người đàn ông kia hồn điên phách đảo, nhưng lại không dám có chút dã tâm gì với mình.

Chỉ có phụ nữ thành công, chỉ có cường nhân trong giới phụ nữ chân chính, mới có tư cách ăn mặc như Thẩm Mộng Lan trong trường hợp như này.

Hôm nay không ít đàn ông, Thẩm Mộng Lan cần nhìn thấy sự tôn trọng và kính sự từ trong lòng của đàn ông phát ra, chứ không phải nụ cười thân sĩ bên ngoài, trên thực tế trong lòng tận lực nghĩ mấy ý nghĩ xấu xa cái mà gọi là sao vây quanh trăng.

Nhưng sự việc lại không như mong muốn.

Hôm nay Thẩm Mộng Lan ngồi xuống chưa được bao lâu, cô đã bị người người ý.

Hầu Lâm phong độ đường đường của tập đoàn Hầu thị tới gần, Thẩm Mộng Lan biết người này, một trong số những công tử lăng nhăng.

Anh em Hầu thị, Hầu Quan Trung âm tàn, giả dối, Hầu Lâm thì con ông cháu cha vô lại.

Nghe nói năm đó hai người này nổi tiếng một thời ở Sở Giang, sau đó đi phát triển ở nơi khác.

Trong mắt Thẩm Mộng Lan, cái gọi là anh em Hầu thị, chính là ra ngoài kiếm được chút tiền lẻ, ôm áo gấm về nhà ra oai.

Giống như Hầu Lâm này, tự cho mình là tốt đẹp, vừa tới đã trực tiếp làm quen với Thẩm Mộng Lan, cứ như thể hai người quen biết đã lâu.

Trong lòng Thẩm Mộng Lan chỉ cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn tươi như hoa.

Bởi vì những cô gái xung quanh kia, cả đám ánh mắt đều thể hiện sự hâm mộ, cá biệt có kẻ không biết trời cao đất dày trong mắt còn ánh lên vẻ đố kỵ

Trong lòng Thẩm Mộng Lan cười khẩy.

Cô phải nói cho mấy cái bình hoa này biết, phụ nữ như nào mới có sức hấp dẫn nhất? Đó là phụ nữ có sự nghiệp của mình, đó là phụ nữ khiến đàn ông phải ngước nhìn, mới là sức hấp dẫn chân chính.

Mấy người phụ nữ chẳng khác nào bình hoa này, đều là thứ đồ chơi gì?

Thẩm Mộng Lan gặp cũng nhiều, đừng nhìn cả đám chim nhỏ nép vào người, kỳ thật nhiều nhất cũng chỉ là thứ đồ dùng trong túi mấy công tử nhà giàu đẹp trai cao to mà thôi.

Trò chuyện nhát gừng với Hầu Lâm.

Không biết từ lúc nào Hầu Quan Trung cũng đi tới, cười nâng chén với Thẩm Mộng Lan. Nhìn ánh mắt liến láu trộm liếc của gã, trong lòng Thẩm Mộng Lan phát lạnh, đã cảm thấy toàn thân nổi da gà.

Anh em Hầu thị, hai anh em này...

Vừa nghĩ tới một khả năng, trong lòng Thẩm Mộng Lan liền không nhịn được rùng mình, tâm tư nói chuyện cũng nhạt dần.

Mà đúng lúc này, người xung quanh hình như cũng đều đứng lên.

Sau đó liền nghe người dẫn chương trình nói:

- Các vị bạn bè doanh nghiệp, chúng ta hãy dành một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố, bà Khương Hiểu Yến, Bí thư Thành ủy thành phố Kinh Giang, ông Trần Kinh, Chủ tịch thành phố Kinh Giang, ông Từ Binh...

- Ba ba

Tiếng vỗ tay vang lên, mọi người tự nhiên tản ra, Thẩm Mộng Lan liền nhìn thấy Khương Hiểu Yến trò chuyện vui vẻ với Trần Kinh, sóng vai đi vào cửa.

Hai người vào, liền dừng nói, bắt đầu giơ tay chào hỏi các doanh nghiệp trong tiệc rượu.

Tận lực tiếp rất nhiều doanh nghiệp tới bắt tay với lãnh đạo.

Ánh mắt Thẩm Mộng Lan nhìn chằm chằm Trần Kinh, trong lòng do dự không biết có nên qua không.

Lần trước ở công trường Kinh Giang, trong lòng cô vẫn còn ám ảnh.

Khi đó tên khốn kiếp Trần Kinh, ngay trước mặt nhiều người như vậy, không chút nể mặt mình, khiến mình rất khó coi.

Hôm nay không biết tên này có thoải mái trong lòng không, nếu chẳng may có chuyện gì không thoải mái, mình qua đó tìm rủi ro, đó chẳng phải mất mặt quá rồi sao.

- Má ơi, cái quái gì chứ? Cuộc họp mặt các doanh nghiệp của Sở Thành, Trần Kinh tới xem náo nhiệt gì? Kinh Giang nghèo phát điên, lại tới Sở Thành kiếm tiền à?

Thẩm Mộng Lan nghe thấy Hầu Quan Trung lạnh lùng nói một câu bên cạnh.

Cô không khỏi nhíu mày, liếc nhìn Hầu Quan Trung một cái.

Con ngươi đảo một vòng, cô nói:

- Hầu tổng, Bí thư Trần được xưng là Bí thư Thành ủy trẻ nhất nước. ngươi ta có mặt mũi, lãnh đạo Sở Thành mời anh ta đến, chúng ta có thể so sánh với người ta sao?

Ánh mắt Hầu Quan Trung cũng nhìn chằm chằm Trần Kinh, nghe xong những lời này của Thẩm Mộng Lan, gã hí mắt liếc nhìn Thẩm Mộng Lan một cái, lạnh lùng cười, không nói nữa.

Lãnh đạo tới rồi, đương nhiên hàn huyên rôm rả.

Sau đó là diễn văn của lãnh đạo, vì tiệc rượu không phải trường hợp chính thức, Trần Kinh vốn không ngồi chỗ khách quý, bưng rượu tùy tiện nói chuyện với mấy người.

Đương nhiên là Khương Hiểu Yến đọc diễn văn.

Trần Kinh lại nghe nói, vốn Lôi Minh Phong cũng tham gia tiệc rượu hôm nay.

Phỏng chừng người này buổi chiều tức ngất đi, lúc này còn ở nhà tìm người trút giận.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Kinh liền buồn cười không nhịn được.

Buổi chiều mình đã rất khắc chế, không hề giống gây sự, nhưng Lôi Minh Phong người này lại cố chấp không buông.

Ỷ vào chức vị cao hơn mình, rất đắc chí, giống như kích thích mình không kiêng nể, dường như không thể hiện thành tựu của gã.

Nếu đã như vậy, đó chính là gậy ông đập lưng ông, Trần Kinh cũng không có gì khách sáo để nói.

So sánh với người gây sự Lôi Minh Phong, Khương Hiểu Yến ôn hòa hơn nhiều, kỳ thật trước đây Trần Kinh đã quen Khương Hiểu Yến.

Năm đó khi Trần Kinh công tác ở Sở Giang, Khương Hiểu Yến là Phó ban thư ký thành phố Sở Thành, là cán bộ nữ bồi dưỡng trọng điểm của ban tổ chức.

Trần Kinh còn từng gặp Khương Hiểu Yến ở ban tổ chức một lần. người này khiến người ta có cảm giác trầm ổn giỏi giang, cực kỳ hấp dẫn, trong thế chế xếp vào loại cán bộ danh tiếng rất tốt.

Trên thực tế, Khương Hiểu Yến hôm nay cũng không chịu ảnh hưởng của Lôi Minh Phong.

Rõ ràng Trần Kinh và Lôi Minh Phong đã xảy ra chuyện không thoải mái như vậy, nhưng buổi tối cô vẫn đích thân ra mặt mời Trần Kinh, lại đích thân sắp xếp Trần Kinh vị trí khách quý. Hai người cùng xuất hiện, rất nể mặt Trần Kinh.

Điều này cũng khiến Trần Kinh rất có hảo cảm, hai người trên đường đi nói rất nhiều chuyện thay đổi chế độ kinh tế, nói chuyện rất vui vẻ.

Kỳ thật, Trần Kinh không thấy hứng thú lắm với kiểu tiệc rượu các doanh nghiệp như vậy lắm.

Chỉ là hôm nay xảy ra việc kia với Uông Minh Phong, hắn không đến không được

Còn may có rất nhiều gương mặt quen thuộc tham dự tiệc. Hồng Lượng là một trong số đó, ngoài ra Trần Kinh cũng quen Chủ tịch khu đại trung hoa điện tử Seoul Hàn Quốc. Trần Kinh cũng không đi lại nhiều, tâm sự với mấy người quen là được.

Còn bên phía Thẩm Mộng Lan, Từ Binh vừa vào cửa đã chú ý.

Rất nhanh, Từ Binh đi tới, cầm ly rượu cười híp mắt, nói:

- Thẩm tổng, đã lâu không gặp. cô vẫn thật rạng rỡ.

Thẩm Mộng Lan cười khanh khách, nói:

- Đâu có, Chủ tịch anh mới càng ngày càng trẻ.

Cô dừng lời một chút, chuyển chủ đề:

- Đúng rồi, hôm nay sao anh và bí thư Trần lại tới?

Cô nhìn Hầu Quan Trung bên cạnh nói:

- Vừa rồi Hầu tổng còn nói, tiệc rượu doanh nghiệp Sở Giang, lãnh đạo Kinh Giang lại đến giúp vui, có phải giọng khách át giọng chủ không?

Tử Binh ngẩn người, vẻ xấu hổ hiện lên trên mặt.

Ông ta quay đầu về phía Hầu Quan Trung, cười nói:

- Không ngờ Hầu tổng cũng ở đây. Sự quay lại của Hầu tổng, khiến Sở Giang thêm một doanh nghiệp nổi tiếng.

Hầu Quan Trung nói những lời này, trên mặt không cười chút nào.

Bởi vì sự việc Lãng Châu vừa mới xảy ra, sự việc hỏng chính là do anh em Hầu thị, ông ta lúc này căn bản căm hận anh em Hầu thị tới tận xương, ông ta có thể tươi cười sao?

Hầu Quan Trung ngoài cười trong lạnh nói:

- Chủ tịch Từ, các ông làm thu hút đầu tư thật vất vả. Ông xem, từ hơn trăm dặm tới Sở Thành thu hút đầu tư, phí công lao động rồi. Đúng rồi, tôi nghe nói hiện tại Kinh Giang các ông có một chính sách, nói là ngài đích thân nói trên hội nghị thu hút đầu tư, câu đó là gì?

Là “Có tiền thì sẽ thành ông” đúng không?

Tôi cứ suy nghĩ lời này của anh, anh nói những đồng chí nam chúng ta là ông, nói ông có vẻ hơi già, nhưng chúng tôi thì không sao, nhưng Thẩm tổng còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, sao cô ấy có thể liên quan tới “ông”?

Từ Binh vừa nghe lời này của Hầu Quan Trung, mặt tím tái.

Ông ta từng nói vậy, lúc đó đã bị người ta giễu cợt, sau đó trong nhiều trường hợp giáo dục cán bộ, Trần Kinh lại yêu cầu cán bộ Đảng viên nghiêm túc, trên thực tế, Trần Kinh chùi đít cho Từ Binh.

Cũng bởi vì lời này, Từ Binh rất mất mặt, lúc đó ông ta tâm sự với đồng chí cục xúc tiến đầu tư. Nói như vậy có ý là hy vọng đồng chí cục xúc tiến đầu tư bỏ đi cái vẻ hách dịch của nàh quan, chủ động tiếp xúc với nguồn tư bản.

Nhưng trong quan trường luôn có người thích cắt câu lấy nghĩa, nghe nhầm đồn bậy, khiến người ta rất căm tức.

Hiện tại không ngờ Hầu Quan Trung lại nhắc lại những lời này ở đây, Từ Binh sao có thể không trở mặt.

Ông ta lạnh lùng cười nói:

- Hầu công tử, tôi tôn trọng doanh nghiệp, nhưng cũng hy vọng cậu chú ý lời nói của mình. Cậu âm dương quái khí gì với tôi? Cậu cho rằng Kinh Giang thiếu cậu, chúng tôi không cần tiến hành phát triển nữa sao? Thật sự là nể mặt mà không thèm.

Từ Binh rõ ràng thất thố, Hầu Quan Trung vừa nghe Từ Binh nói, sắc mặt càng không kìm được.

Gã xuất thân công tử bột, tính tình rất xấu, hơn nữa, hiện tại gã kiếm được chút tiền, đã sớm cho mình là nhân sĩ rồi.

Huống chi hiện tại còn có phụ nữ, mất thể diện trước mặt phụ nữ, điều này Hầu Quan Trung sao có thể chịu được?
Bình Luận (0)
Comment