Quan Sách

Chương 124

Lần thứ hai đến thị trấn Dịch Chu, cửa nhà hàng Úy Nhiên Cư, rất nhiều xe đậu!

Lúc Trần Kinh và cả nhà Kim Lộ đi vào, phòng riêng đã đủ người, chỉ có thể ăn cơm trong đại sảnh.

Mẹ vợ Hoàng Tiên Phượng rất nhiệt tình, liên tục giới thiệu Trần Kinh với công việc gia đình, Kim Lộ bên cạnh thật sự thấy không được, nói:
- Mẹ, mẹ bớt nói đi! Gần đây trưởng phòng Trần trong công việc gặp áp lực rất lớn! Thật vất vả mới ra ngoài thoải mái một chút, mẹ đừng thế nữa!

Hoàng Tiên Phượng thấy con gái nói vậy, có hơi mất hứng, nói:
- Cái gì mà bớt nói, chúng ta nhiều chuyện như vậy sao, tương lai dù sao cũng là người nhà! Con bé này, con nghĩ rằng mẹ và cha con còn sống được bao nhiêu năm nữa?

Trần Kinh vừa nghe, có hơi xấu hổ, hóa ra Hoàng Tiên Phượng nói nửa ngày, là trông cậy vào chính hắn tiếp nhận nhà máy pháo!

Kim Lộ cười ha ha, nói:
- Đi nào, để Trần Kinh làm quản lý nhà máy pháo, đúng là lựa chọn không tồi!

Kim Lộ cười run rẩy cả người, ánh mắt nhìn khuôn mặt Trần Kinh, trong mắt lộ vẻ nghiền ngẫm, Trần Kinh sờ mũi, giả bộ uống nước, không để ý đến Kim Lộ giễu cợt.

- Cười cái gì mà cười! Con bé này!
Hoàng Tiên Phượng cười quát Kim Lộ, trong lòng bà cũng rất ngọt ngào cao hứng, bà cẩn thận quan sát bộ dáng con rể, trong lòng tám phần nắm chắc, cho rằng Trần Kinh là một thầy giáo.

Rất chuyên nghiệp, nói chuyện nhã nhặn, lời nói văn vẻ, không phải là thầy giáo thì là gì?

Trong lòng bà rất hài lòng, vì thầy giáo phần lớn thành thật.

Mà bà duy nhất không vừa lòng, chính là tầm nhìn tiếp xúc của giáo viên rất hẹp, tương lai khả năng khó trưởng thành. Nếu có thể khiến Trần Kinh bỏ nghề giáo viên, giải quyết công việc kinh doanh bằng trình độ văn hóa của hắn, tương lai nhất định gây dựng được sự nghiệp lớn.

Hoàng Tiên Phượng dựa vào kinh nghiệm nửa đời mình, hiểu rằng bọn họ thiệt thòi nhất chính là thiếu văn hóa, không có văn hóa.

Cho nên, nếu có con rể có văn hóa, bọn họ tất nhiên hy vọng con rể có thể tiếp nhận công việc của bọn họ bù lại tiếc nuối của bọn họ.

- Đến đây, quản lý Trần, ăn thoải mái, không cần khách khí...
Kim Lộ ha ha cười nói, sắc mặt hơi thay đổi, ngừng tươi cười, ánh mắt nhìn về phía cửa.

Từ cửa một đám người tiến vào, một đôi vợ chồng già, đi sau là một đôi vợ chồng khoảng hơn ba mươi, trang phục của người phụ nữ rất thời trang, kiều diễm, trên tay còn bế một đứa trẻ bốn năm tuổi.

Ánh mắt đôi vợ chồng già nhìn qua đại sảnh, thấy bàn Trần Kinh, họ nhíu mày lại.

Kim Thì và Hoàng Tiên Phượng lúc này cũng đứng dậy, Hoàng Tiên Phượng nói:
- Thúy Tú đúng là thật khéo, đến đây ăn cơm liền gặp cả nhà các người!

Người phụ nữ lớn tuổi trong đám người cười hì hì nói:
- Tiên Phượng, một nhà các người đông đủ a, Lộ Lộ về khi nào vậy?

Bà cười rộ lên, làm cho người ta cảm giác rất hòa ái, Kim Lộ đi đến trước mặt mấy người, hơi khom người nói:
- Cha mẹ!

Trong lòng Trần Kinh xao động, hắn biết Kim Lộ đã qua một lần hôn nhân ngắn ngủi, nhưng cũng không hỏi tỉ mỉ chuyện này, không nghĩ tới hôm nay trong trường hợp này lại gặp nhà chồng...

Hoàng Tiên Phượng rất vui vẻ, bà chỉ hai vợ chồng già, nói:
- Tiểu Trần, hai vị này là bác Hà và bác Thúy Tú, chúng ta đều là người một nhà!

Bà hướng đôi vợ chồng phía sau nói:
- Đây là anh Siêu và chị dâu!

Trần Kinh đứng dậy dựa theo Hoàng Tiên Phượng giới thiệu chào hỏi, hai ông bà già luôn đánh giá Trần Kinh, đôi mắt sắc bén, như muốn nhìn thấu Trần Kinh!

- Thúy Tú, gặp lại không bằng tình cờ gặp mặt, hôm nay đã gặp rồi, chúng ta liền cùng nhau ăn cơm đi!
Hoàng Tiên Phượng nói.

- Thông gia thịnh tình như vậy, chúng ta từ chối là bất kính!
Bác Hà vốn không mở miệng đột nhiên nói, y gọi Hà Tiết Nhiên, năm đó cùng Kim Thì xuống biển lập nghiệp, nhưng sau y lại bước chân vào ngành than, nhất là vài năm gần đây, y nhận thầu mỏ than quốc doanh, làm ăn rất được, ở thị trấn Dịch Chu cũng xem như là một nhà giàu có.

Y có hai con trai, Hà Siêu là anh, Hà Tiến trong quân đội, xuất ngũ về kết hôn cùng Kim Lộ, ngày thứ hai sau lễ cưới đột ngột qua đời. Sau được bệnh viện chứng thực là bị viêm tuyến tụy cấp tính, chuyện đó đã làm chuyện năm năm trước!

Hà Tiến chết đi, hai nhà cũng không nói lại chuyện buồn, người đã chết rồi, năm năm qua đi, quan hệ hai nhà cũng sớm phai nhạt.

Chỉ có điều, thị trấn Dịch Chu là một xứ sở không lớn, cho dù quan hệ phai nhạt, cũng là cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Thêm nữa có quan hệ với Kim Lộ, cho nên, nể mặt nhau, quan hệ hai nhà vẫn duy trì rất tốt!

Khách và chủ sau khi ngồi xuống, không khí trên bàn có chút quái dị!

Bà xã Hà Siêu là Lý Dục Phân, cô tiến đến bên Kim Lộ, cười hì hì nói:
- Lộ Lộ, em ngày càng xinh đẹp ra! Sao? Là bạn trai em à?

Người phụ nữ nói chuyện, ánh mắt liếc nhìn Trần kinh, lại cười khanh khách nói:
- Lộ Lộ, kết giao bạn trai cũng không nên giấu kín, giới thiệu cho chúng tôi đi!

Kim Lộ cười cười nói:
- Anh ấy tên Trần Kinh!

- Hút điếu thuốc đi!
Hà Siêu đưa Trần Kinh một điếu thuốc, nhuyễn Trung Hoa, Trần Kinh cười cười tiếp trong tay. Hà Siêu chỉ điếu thuốc nói:
- Lão đệ, thấy bộ dáng của cậu, chắc là người dạy học phải không? Tôi nói cậu đừng để ý, cậu tốt nhất nên đổi nghề đi, nghề dạy học rất khó sống, toàn ăn phấn viết bụi, tiền lương một ngày còn không đủ tiền hút thuốc lá, thật sự không tốt lắm!

Y cười ha hả,nói:
- Tiểu Trần, Lộ Lộ tôi xem như em gái, cậu không được để cô ấy chịu ủy khuất đâu đấy!

Hà Siêu nói như vậy, đôi vợ chồng lão Hà trên bàn cũng mỉm cười phụ họa, thần sắc Hoàng Tiên Phượng có chút khó coi!

Sắc mặt Lý Dục Phân có hơi khoa trương, cô nói:
- Ai da, còn không nhìn ra, Lộ Lộ còn tìm được một tiên sinh dạy học, về sau không ai còn cười hai nhà ta là không văn hóa nữa! Tôi ...

- Khụ, khụ!
Ông già khụ một tiếng, trời đang quang đãng chuyển thành âm u.

Cả đời Hà Tiết Nhiên bị người ta nói là thổ ông chủ, kiêng kỵ nhất chính là người ta nói y không có văn hóa, Lý Dục Phân nói câu này là phạm vào kiêng kỵ của y!

Lý Dục Phân câm miệng, Hà Tiết Nhiên chuyển đề tài, hướng Kim Thì nói:
- Lão đệ, tôi vừa thấy cậu thay xe, Santana rất chán, tôi bây giờ cũng không chịu nổi nữa!
Hà Tiết Nhiên chỉ ngoài cửa, mơ hồ nhìn thấy một chiếc xe màu xám, Trần Kinh liếc mắt một cái nhìn hãng xe, rõ ràng là một chiếc Mercedes Benz dài, chỉ có điều dường như không còn mới nữa.

- Chiếc xe này, có người bạn dùng một năm, đời mới, ngồi rất thoải mái!
Hà Tiết Nhiên dựa vào ghế nói, trên ngón tay y có một chiếc nhẫn kim cương to đặc biệt làm người khác chú ý.

- Ai, kia không phải là xe của trưởng phòng Ngũ sao?
Hà Siêu bỗng nhiên chỉ một chiếc Mitsubishi chạy qua đường.

Hà Tiết Nhiên híp mắt nhìn, thân mình dựa trên ghế ngồi thẳng dậy, Hà Siêu ngẩng đầu nhìn quay, đã không thấy mục tiêu nữa!

- Cha, Hầu Hồng Quyền cũng không nể tình đi? Trưởng phòng Ngũ đến Dịch Chu, cũng không báo trước để tiếp đón?
Hà Siêu nói:
- Thật sự chúng ta chi nhiều tiền như vậy để hắn tu sửa tòa nhà chính phủ, mà người này không biết điều, lần này cha đi họp ở huyện, không nên bỏ qua!

Hà Siêu cười hì hì hướng Kim Thì nói:
- Chú Kim, cha tôi bây giờ là cái kia... chính trị.. Ủy viên!

Trần Kinh sặc đồ ăn trong miệng, có hơi không biết khóc hay cười, bà xã Hà Siêu Lý Dục Phân vội vàng lấp liếm:
- Là ủy viên Mặt trận tổ quốc, có thể trực tiếp đối thoại cùng Chủ tịch huyện!

Trần Kinh liều mạng ăn, che giấu mình đang muốn ôm bụng cười, trong đầu hắn bỗng nhớ tới trong thị trấn lưu truyền một chuyện cười, chính là Dịch Chu. Có người báo Hầu Hồng Quyền bán quan, Viện kiểm sát đến thị trấn Dịch Chu điều tra, Hầu Hồng Quyền chủ động làm rõ tình huống.

Căn cứ theo Hầu Hồng Quyền khai báo, nói Dịch Chu có ông chủ thương nhân, thật sự thích quyền chức, trong tay có tiền, lăn lộn tạo mối quan hệ để mua lấy cái chức quan. Nhưng trong xã, phải toàn dân tuyển cử, y tốn rất nhiều tiền, nhưng cũng không trúng tuyển.

Sau Hầu Hồng Quyền biết chuyện này, liền đồng ý với ông chủ này, chỉ cần y vì thị trấn quyên tiền, chuyện chức vị ông ta sẽ lo.

Ông chủ kia vội vàng cúng nộp mấy vạn đồng, Hầu Hồng Quyền đến Mặt trận tổ quốc huyện chứng thực để người này làm một Ủy viên Mặt trận tổ quốc.

Viện kiểm sát điều tra ra tình huống này, nói đến Huyện ủy, rất nhanh truyền khắp Lễ Hà, tất cả mọi người đều xem chuyện này là chuyện cười! Có mấy nhân vật số một của xã, thị trấn còn nói, không chỉ Dịch Chu có thổ ông chủ, nếu chính xã, thị trấn của mình có thổ ông chủ, bọn họ cũng có thể cố gắng tranh thủ đại biểu Hội đồng nhân dân.

Trần Kinh không đoán được, chuyện cười truyền lâu như vậy, nhân vật chính không ngờ ngay trước mặt.

Hà Tiết Nhiên bị Hà Siêu nói ra, trong lòng kiêu ngạo, nghiễm nhiên còn cảm thấy mình có thân phận, nói:
- Lão Kim, tôi không nói dối ông, hiện nay trong thị trấn có vài chuyện, tôi đều biết! Thị trấn có quyết sách không hợp lý, tôi có thể đưa ý kiến!

- Lần trước Trưởng phòng Ngũ gặp mặt tôi, còn vỗ vai tôi, nói tôi so với hắn còn tiến bộ hơn!

Trần Kinh buông đũa, Hà Tiết Nhiên liếc mắt nhìn Trần Kinh, nói:
- Tiểu Trần, cậu là người có học,có tiền đồ. Nhà chúng tôi đứa thứ hai cũng đi học, chỉ tiếc...

Hà Tiết Nhiên vừa nói đến con mình, trên mặt lộ vẻ thương tiếc vô cùng, y liếc nhìn Hà Siêu bên cạnh, lắc đầu nói:
- Hắn mạnh hơn thằng cả, thằng cả học tiểu học không xong...

Ngay lúc cảm xúc mọi người đang chùng xuống, Hà Tiết Nhiên đột nhiên nói một câu:
- Cho dù thằng cả chỉ học hết tiểu học, tôi cũng có thể lo cho y làm Chủ tịch xã, nhưng trình độ này của y, chỉ biết viết tên mình, làm sao có khả năng làm Chủ tịch xã?

“Xì!” Kim Lộ lần này rốt cuộc không kìm nổi, cười thành tiếng.

Lý Dục Phân mặt đỏ bừng, đối với ông nội cũng rất bất mãn, quệt miệng nói:
- Sách đọc nhiều có lợi ích gì? Trăm người thư sinh mới có một người dùng được, cả đời làm thầy giáo nghèo thì có tiền đồ gì?

Môi cô rất mỏng, nói ra vẫn không quên hướng mắt nhìn Trần Kinh:
- Hà Siêu nhà tôi nói rất hay, làm thầy giáo về vấn đề tiền bạc, sẽ không đủ để hắn hút thuốc!

Lý Dục Phân thốt ra câu này, lập tức xấu hổ, Hoàng Kim Phượng và Kim Thì hai nét mặt già nua rất khó coi, bọn họ nghe đến đây, Lý Dục Phân rõ ràng đưa đầu mũi nhọn hướng vào Trần Kinh! Trần Kinh là con rể bọn họ, bị người khác chế nhạo như vậy, bọn họ có thể cao hứng sao?

Chỉ có đương sự là Trần Kinh thấy không sao cả, chính hắn hiểu rõ thân phận mình, là thầy giáo cũng không có vấn đề gì...
Bình Luận (0)
Comment